BÍ MẬT THỨC TỈNH

 Editor: Mẹ Bầu

     Phương Tử Văn thực sự không biết là vợ của mình, cứ cứng rắn cùng chạy tới đây để làm cái gì, có thể trợ giúp được cái gì đây chứ? Phương Tử Văn cười hề hề ngồi ở tay lái phụ, lái xe là vị quản lý nghiệp vụ. Xe Mercedes khởi động, Lê Lạc nhẹ nhàng ngồi dựa vào lưng ghế ngồi.

     Ở phía sau vẫn còn có một chiếc xe thương vụ. Người được an bài ngồi trên đó là đại diện pháp vụ mà Lê Lạc mang đến, cùng với bà chủ ngồi ở trên băng ghế sau.

     Ở tiếp phía sau, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Tạ Uẩn Ninh cũng khởi động chiếc xe của mình. Phía trên ghế tay lái phụ, có đặt một quyển hộ chiếu.

     - -

     Trong phòng bao của một khách sạn cao cấp, Lê Lạc ngồi ở vị trí chủ tọa. Phương Tử Văn bưng ly rượu lên hướng về phía cô kính rượu. Lê Lạc trực tiếp từ chối. Đêm nay cô là bên A (*), nên cô có thể cự tuyệt hết thảy những gì thấy không vừa lòng.

(*) Trong Hợp đồng kinh tế, bên A thường là bên mua hàng, chiếm vị trí quan trọng hơn. Nhất là trong trường hợp nêu trên, bên công ty Phương Tâm của Lâm Hi Âm là bên cung cấp hàng hóa, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn nhưng lại vi phạm điều khoản thỏa ước của Hợp đồng kinh tế, có nghĩa vụ phải bồi thường hợp đồng

     Cô cũng không cần phải dựa theo bên ngoài để ra bài.

     Phương Tử Văn cũng không hỏi nhiều về thân phận của cô, nhưng là để cho cô có hai phần ngoài ý muốn. Hết thảy đều dựa theo các điều khoản thương vụ hợp tác như vậy, coi Lê Lạc chính là khách quý. Dù sao đối mặt với các điều luật được ghi trên giấy trắng mực đen của hợp đồng, Lâm thị gia công mỹ phẩm dưỡng da Viễn Viễn đã không đạt được yêu cầu đã ghi trong hợp đồng. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Hiện tại, Lê Lạc cũng chỉ là mới đình chỉ việc trả tiền, vẫn còn chưa chính thức đưa ra khởi tố đâu.

     Để phòng ngừa điều xấu nhất, cô cũng đã mang đến một luật sư am hiểu thương vụ nhất.

     Trong tầm mắt, Lâm Hi Âm vẫn cứ ngẩng cao đầu hơn nữa. Lê Lạc cũng không biết Lâm Hi Âm kiêu ngạo cái gì, kiêu ngạo vì chồng mình đã ngoại tình chăng? Hay là kiêu ngạo vì công ty sắp phá sản? Hay là kiêu ngạo vì lương tâm và những việc mà mình đã làm?

     Không thể không nói, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Phương Tử Văn càng hiểu được cách đối mặt với hiện thực hơn di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn so với vợ của mình. Hoặc là, ông ta biết chắc tính chất nghiêm trọng của câu chuyện thảo luận trong ngày hôm nay.

     Từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, Lê Lạc gần như không nói một lời nào hết. Hết thảy Lê Lạc đã có trợ lý của mình và luật sư đã lên tiếng thay cho cô rồi. Hai bên cùng nhau đàm phán, dò xét những điểm mấu chốt rất quan trọng trong hợp đồng. Lê Lạc đã biết điểm mấu chốt của Phương Tâm ở đâu rồi. Thế nhưng mà Phương Tử Văn và Lâm Hi Âm thì lại không biết được điểm mấu chốt cùng chuẩn mực của cô nằm ở đâu.

     Cái cảm giác này, thực sự là rất tốt.

     Chiếc bàn gỗ gụ phía trước đã đặt sẵn một số món ăn nhẹ trước bữa tối, mỗi món ăn đều rất tinh tế và ngon miệng.

     Lê Lạc gắp một miếng bánh hạt dẻ hoa quế nhỏ hấp đường ở trên bàn ăn. Hiếm khi thấy đồ ăn này xuất hiện ở trên bàn ăn. Đây là lần đầu tiên cô và Lâm Hi Âm đối đầu với nhau từ thời điểm xuất hiện.

     Món bánh ngọt điểm tâm này, hồi còn nhỏ cô rất thích ăn. Có một lần mẹ cô ở trong phòng bếp làm món bánh ngọt điểm tâm này. Món bánh ngọt hạt dẻ nóng hôi hổi mới ra lò. Mẹ cô thương con, đã gọi con gái còn đang mải rong chơi kia đến để nếm một miếng, rồi sau đó còn hỏi cô là ăn có được hay không. Chỉ là một miếng bánh ngọt hạt dẻ nhỏ, mà Lâm Hi Âm đã đẩy rơi mô hình mà cô đã lắp ghép từ lâu xuống đất. Cô tận mắt nhìn thấy Lâm Hi Âm đẩy rơi mô hình của cô, đương nhiên là tức giận liền truy vấn nguyên nhân. Kết quả rõ ràng Lâm Hi Âm đã tự tay phá hủy mô hình của cô, nhưng lại nói thành là do mình không cẩn thận.

     Sau đó là sự kiên trì, có than thở và cả những giọt nước mắt. Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, trong quá trình trưởng thành của cả hai người nhiều vô kể.

     Lê Lạc gắp lên miếng bánh bột hạt dẻ nếm thử, hương vị cũng tạm được, Khách sạn vì quan tâm cho khẩu vị của đại đa số khách hàng, nên đường hoa quế tuy rất thơm, nhưng cũng không đủ ngọt.

     Phương Tử Văn cười nói: "Không nghĩ tới Tổng giám đốc Lor­na lại rất yêu thích món điểm tâm này! Tôi nhớ là phu nhân của tối cũng biết làm món bánh này... Có thời gian mời đến nhà của tôi để nếm thử?"

     Tổng giám đốc Lor­na sao? Đến nhà bọn họ ăn thứ bánh này sao? Lê Lạc cũng nở nụ cười, nhìn về phía Phương Tử Văn cùng Lâm Hi Âm, rồi sau cô cũng không ăn hết món bánh ngọt hạt dẻ kia. Cô thả lại vào trong chiếc đĩa trước mặt của mình, nói đáp lại một câu: "Tổng giám đốc Phương thật sự đã cưới được một người vợ hiền lành đảm đang."

     Lời nói này của cô, rõ ràng là chế giễu; ám chỉ cũng là chế giễu.

     Sắc mặt của Lâm Hi Âm lại càng trắng bệch hơn. Dưới ánh đèn đèn thủy tinh lộng lẫy, dưới lớp tráng điểm tinh xảo mà gương mặt của Lâm Hi Âm lại giống như là bày ra một cái mặt nạ, gần như sắp xụ xuống. Bất quá, trong đêm nay, trên bàn ăn này, ai mà không bày ra gương mặt của mình là một chiếc mặt nạ kia chứ. Lâm Hi Âm cũng thế, mà cô cũng thế.

     Phương Tử Văn đè tay của vợ mình xuống, rốt cục cũng nhân lúc không khí thoải mái này, liền nói chuyện rõ ràng: "Lê tiểu thư, thật không nghĩ tới, người quan tâm đến việc làm ăn buôn bán của chúng tôi lại chính là ngài."

     Lê Lạc cong cong đôi môi lên, đúng như vậy!

     Phương Tử Văn cười hề hề, tính toán lấy mềm để đối phó với cứng rắn. Ông ta am hiểu nhất là một chiêu này.

     Lâm Hi Âm ở bên cạnh, tay của bà ta còn đang bị Phương Tử Văn đè lại liền hơi ngẩng đầu. Bà ta biết sự tình nặng nhẹ, không đến mức ở trong này muốn phân cao thấp cùng với một con nhóc... Chỉ có điều là, bàn tay của bà ta đặt ở dưới bàn thị lại đang mơ hồ phát run.

     Ánh mắt chống lại chủ vị nhân, Lê Lạc dường như chú ý tới sự đánh giá của Lâm Hi Âm. Cô cười với Lâm Hi Âm. Lâm Hi Âm cũng giật mình một cái, cũng mỉm cười, rồi sau đó ưu nhã vén mấy sợi tóc buông xuống ở bên tai lên.

     Có người còn đang giữ giá của một bà chủ kia đấy! Lê Lạc từ chối cho ý kiến bưng lên ly nước trái cây, uống một ngụm nước chanh ép. Trước khi chính thức dùng cơm, Lê Lạc cầm lấy khăn ướt chà lau sạch sẽ lớp son môi trên môi của mình.

     Chiếc khăn ướt kia, liền quăng tại một bên.

     Phương Tử Văn tiếp tục mở miệng, cúi thấp gập thân đưa ra lời thỉnh cầu, nói: "Về vấn đề sản phẩm Lu kia, thật sự là do sơ sẩy của công ty chúng tôi. Chủ yếu là chất lượng của Lu dường như khó kiểm tra hơn, tất nhiên chúng tôi nhất định có thể làm tốt điều đó... Lê tiểu thư, có thể thư thả cho chúng tôi thêm một thời gian ngắn nữa được không? Nếu có thể, hi vọng Phương Tâm còn có thể cùng bảo trì đáng kể sự hợp tác với Lê tiểu thư."

     Không thể không nói, Phương Tử Văn thức thời so với Lâm Hi Âm. Lê Lạc dựa lưng vào ghế dựa, dùng Anh văn trao đổi  vài câu cùng với vị luật sư của mình. Phương Tử Văn còn đang chờ, Lê Lạc quay đầu sang, sảng khoái gật đầu: "Có thể được!"

     Vẻ mặt của Phương Tử Văn lộ rõ vẻ kinh ngạc vui mừng.

     Lê Lạc vươn ra một ngón tay: "Một tháng, tối đa là một tháng thôi."

     Phương Tử Văn trịnh trọng đáp ứng: "... Được." Ông ta cúi xuống, lại bưng ly rượu lên nói, "Lê tiểu thư, cám ơn ngài... Ngài đã không uống được rượu, tôi đây trước cạn ly để kính ngài."

     Lê Lạc: "Khách khí."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi