BÍ MẬT THỨC TỈNH

  Editor, betaer: Mẹ Bầu

     Ánh sáng đèn xe sáng như tuyết làm chói mắt. Thương Ngôn giúp Lê Lạc che bớt đi một nửa. Bởi vì lời nói dối vừa rồi đã nói ra lập tức bị đánh vỡ, gương mặt của Thương Ngôn vừa trắng lại vừa đỏ. Bất quá anh vẫn rất có trách nhiệm,  nói với Lê Lạc: "Lê Lạc, tôi trước đi nói chuyện với cậu nhỏ một chút."

     Lê Lạc liếc nhìn Tạ Uẩn Ninh đang ngồi trong xe, gật đầu. Rồi sau đó, cô đưa tay nắm chặt lấy ghi đông xe đạp của Thương Ngôn.

     Không hiểu tại làm sao, cô và Thương Ngôn trở thành hai người cùng nhau ngồi ở trên chiếc thuyền nhỏ. (ý nói hai người đứng về phía cùng nhau)

     Vẻ mặt của Thương Ngôn đầy trang trọng đi tới bên cạnh xe ô tô.

     Tạ Uẩn Ninh từ từ mở cửa sổ xe chỗ tay lái ra, ngồi yên không hề lên tiếng.

     Thương Ngôn mở miệng chào một tiếng: "Cậu nhỏ. . ." Trong giọng nói của anh có chút chột dạ.

     Thế nào, chột dạ rồi sao? Tạ Uẩn Ninh vẫn hơi nghiêng đầu, đặt câu hỏi: "Không phải nói là đã đi về rồi sao?"

     "Cháu và Lê Lạc ở lại nói chuyện với nhau một hồi." Thương Ngôn bình tĩnh nói như muốn "giải thích". Sau đó anh cúi đầu xuống, nhanh chóng nói câu từ biệt, "Cháu bây giờ trước phải đưa Lê Lạc trở về nhà đã. . . Cậu nhỏ, hẹn gặp lại."

     Tạ Uẩn Ninh: ". . ."

     Thương Ngôn lập tức xoay người đi trở lại đến chỗ Lê Lạc ở bên kia. Hai người lại nói với nhau vài câu nói. Lê Lạc ngồi lên chỗ ngồi phía sau trên xe đạp của Thương Ngôn. Vèo một cái - - chiếc xe đạp phóng vụt qua đầu xe của Tạ Uẩn Ninh, vừa vững vàng lại vừa nhanh chóng, sau đó phóng đi mất dạng.

     Tạ Uẩn Ninh vẫn dừng xe, sau khi bước xuống xe, anh lại nhìn nhìn vào chiếc mũ của phụ nữ, mà anh đã đặt ở trên ghế phụ cạnh tay lái. Nền móng của tình cảm, một khi không được vững chắc, thật sự là đến ngay cả một đứa trẻ cũng có thể chạy đến để chen vào một cước. . .

     Mà Thương Ngôn thì đạp xe nhanh chóng rời đi, trên khóe miệng còn treo ý cười. Anh có cảm giác giống như là mình đã làm chuyện xấu, mang theo Lê Lạc một khối chạy thoát đi. Xe đạp chạy qua một chiếc cột đèn đường. Gió đêm thổi qua kêu vi vút xào xạc như quất vào trên mặt.

     Thương Ngôn hắt xì thật to, nhưng vẻ mặt lại vui vẻ tươi như hoa nở. Anh nhếch nhếch miệng, hít vào một hơi luồng khí lạnh. Thương Ngôn giống như là được đút một nắm kẹo ngọt vào miệng vậy. Khắp cả trong lòng anh đều dâng trào lên niểm vui sướng khôn tả, không nói nên lời, cùng sự khoái trá.

     Chở Lê Lạc trở lại bên dưới nhà trọ của cô, Thương Ngôn dắt xe đạp đưa Lê Lạc đi vào nhà. Nghĩ tới những lời mà bản thân mình muốn nói với Lê Lạc, anh cúi thấp đầu. Người đã đưa đến nơi, nhưng những suy nghĩ của anh suốt nửa ngày kia, thì vẫn còn chưa thể nói lời ra miệng thành được.

     "Lê Lạc, cho dù về sau này, cô có làm chuyện gì, có đưa ra quyết định gì, tôi cũng đều sẽ ủng hộ cô. . ." Thương Ngôn đột nhiên mở miệng nói, bộ dáng nghiêm cẩn. Rồi sau đó, anh căng thẳng nhìn Lê Lạc, chờ đợi cô đáp lại.

     Hả? Lê Lạc nhìn về phía Thương Ngôn, có chút mơ hồ rồi.

     Thương Ngôn cố gắng mấp máy khóe miệng: "Tôi. . ."

     Sự thật Thương Ngôn chỉ là muốn cho Lê Lạc thấy thái độ của mình. Nhưng anh lại có cảm giác, thế nào mà lại thấy giống như anh đang thổ lộ với Lê Lạc vậy. Đương nhiên đây là những lời trong lòng, mà anh thật sự đã cân nhắc nửa ngày muốn nói ra. Đằng sau nó còn có hai câu nói có thể nói là tương đối ích kỷ... nhưng mà Thương Ngôn không thể nói ra miệng: Cho dù Lê Lạc có ở muốn với cậu nhỏ hay không; có muốn nhận Thương Vũ là cha hay không, anh vẫn hi vọng mối quan hệ của hai người, giữa anh và cô, cũng không cần phải sửa đổi.

     Bởi vì, anh đều nguyện ý đứng ở phía bên cô.

     Lê Lạc cảm động, mà cũng hiểu lầm. Sự chân thành cùng tâm ý của Thương Ngôn, giống như là một phần quà tặng đưa đến trước mặt cô. Chỉ là Lê Lạc vẫn muốn từ chối nhận món quà này. Hắc hắc! Cô nở nụ cười, cười lên mấy tiếng. Lê Lạc nhìn Thương Ngôn, sau đó nói ra lời cự tuyệt: "Thương Ngôn, chúng ta thật sự. . . Không thích hợp ở cùng nhau."

     Thương Ngôn: ". . ."

Thương Ngôn cúi đầu xuống, ho khan ra thành tiếng, gương mặt sung huyết đỏ bừng. Không không không phải, không phải là anh thổ lộ tình cảm đâu! "Lê Lạc, ý của tôi không phải là. . . là như vậy!"

     Thương Ngôn cứ lắp ba lắp bắp như vậy, khiến Lê Lạc lại càng cho rằng là Thương Ngôn đang thẹn thùng. Nhưng rồi sau đó Lê Lạc cũng nói ra những lời mà cô muốn nói ra đêm nay: "Thương Ngôn, chúng ta về sau nên ít liên hệ với nhau đi. Dù sao tôi và cậu nhỏ của anh đã từng kết giao với nhau rồi. Như vậy thì  không được hay lắm."

     Không phải! Thương Ngôn nóng nảy, đưa tay túm chặt lấy tay của Lê Lạc, nói ý muốn giải thích: "Lê Lạc, ý của tôi không phải là cái ý tứ kia đâu! Tôi đối với cô. . . Không phải là tình yêu nam nữ. . ."

     Hả? Lê Lạc ngây người. Không phải là tình yêu nam nữ sao?

     Trong khoảng thời gian này, Thương Ngôn cứ bám chặt lấy cô giống như là kẹo mè xửng (*) vậy! So với lần trước, thời điểm anh thổ lộ đối với cô còn rất thân thiện vô cùng thân thiết. Anh không chỉ chăm sóc đối với cô cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, mà mỗi ngày anh còn gửi tin nhắn WeChat cho cô để tán gẫu những chuyện hồi nhỏ. Chẳng lẽ không phải là muốn thỉnh cầu kết giao hay sao? Kể từ khi biết được chuyện Lê Lạc sắp trở thành mợ nhỏ của mình, Thương Ngôn đã đối đãi với Lê Lạc có phần khá là lạnh nhạt một hồi.

(*) Nguyên văn: 牛皮糖 : Âm đọc “ngưu bì đường”, nghĩa của từ: Kẹo da trâu. Tuy nhiên để phù hợp với từ thuần Việt, Mẹ Bầu chuyển ngữ thành kẹo mè xửng để cho bạn đọc dễ hiểu và đọc lên nghe hay hơn.

     Hiện tại Lê Lạc và Tạ Uẩn Ninh đã chia tay nhau rồi, nếu như Thương Ngôn lại lập tức nhiệt tình đối với cô như vậy. Nếu như không phải là anh có ý tứ đối với cô, chẳng lẽ là cô đang giận dỗi bưc bội với Tạ Uẩn Ninh sao?

     "Không, không không. . ." Thương Ngôn lắc đầu, cũng không phải là như vậy. Hai tay Thương Ngôn khẩn trương nắm lấy xe đạp. Làn gió đêm mạnh mẽ và lạnh lẽo cũng không thể nào thổi bay đi được sự vô cùng lo lắng, cùng sự gấp gáp của anh.

     Không thể nghi ngờ, trong lòng Thương Ngôn đang cất giấu chuyện gì đó. Lê Lạc đảo tròn đôi con ngươi mắt, thực sự có chút buồn bực.

     Cũng như vậy, Thương Ngôn cũng cân nhắc lại câu nói mà Lê Lạc vừa mới nói ra kia. Cô nói hai người không thích hợp ở cùng nhau, trong lòng anh lại càng xác định vài phần. Bằng không Lê Lạc có thể nói không thích anh, hoặc là nói cái khác. Vì sao cô lại nói không thích hợp?

     Bởi vì liên hệ máu mủ sao?

     "Thương Ngôn, đến cùng anh đang nghĩ cái gì vậy?" Lê Lạc hỏi, ghé mặt tới gần sát mặt Thương Ngôn, ánh mắt của cô hơi hơi híp híp lại. Việc ép hỏi tên nhóc Thương Ngôn này, phương pháp của Lê Lạc vẫn có rất nhiều.

     Quả nhiên, ánh mắt của Thương Ngôn như muốn trốn tránh, tựa như cậu ta do dự có nên nói ra hay không.

     Lê Lạc không vội. Cô nhếch khóe môi lên, kiên nhẫn chờ Thương Ngôn đột nhiên nói ra cái gì đó. Mãi cho đến lúc Thương Ngôn hít một hơi thật sâu, sau đó anh nói với cô: "Ba tôi nói, cô có thể là chị gái của tôi. . ."

     Lê Lạc: ". . ." Trời ạ!

     Giọng nói của Thương Ngôn rất thấp, giọng điệu lại càng rõ ràng minh bạch hơn. Lời nói vừa được nói ra khỏi miệng, hòa cùng với gió đêm thành một khối xông ào vào trong màng tai của cô. Lê Lạc không ổn định, thiếu chút nữa thì phun ra một búng máu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi