BÍ MẬT THỨC TỈNH

Editor: Mẹ Bầu

     Thật vất vả lắm mới thoát khỏi sự đeo bám của phóng viên, Phương Tử Văn cùng Lâm Hi Âm liền bỏ chạy về nhà họ Lâm. Trong điện thoại di động, con gái Lâm Giai Khởi đã gọi tới vô số các cuộc điện thoại, Phương Tử Văn cùng Lâm Hi Âm đều không có tâm tư nào để đón nghe.

     Tại khách sạn Airy, Lê Lạc cũng từ trong thang máy đi ra. Không cần thiết phải đập phá hội trường nữa làm gì, cô để lại một nhóm người của nhà họ Tạ sẽ cùng nhau rời đi. Cuộc họp thường niên của tập đoàn AC vẫn còn đang tiếp tục cử hành. Việc cô rời đi vào giờ phút này, cũng là sự thích hợp nhất. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Sẽ không đến mức bị phóng viên vây quanh quá lợi hại.

     Trong di động, là một phần bài viết mà Lê Lạc đã chuẩn bị hoàn thiện với những tin tức. Phía sau, tập đoàn AC chỉ là kẻ thứ ba "Không biết chuyện", khẳng định còn có thể sẽ tìm tới cô cùng Lâm Hi Âm. Sự tình, vẫn còn rất nhiều.

     Trong trang Weibo của Lâm Hi Âm, có một câu bình luận chiếm được rất nhiều sự tán đồng mọi người: "Gặp phải tai nạn xe cộ cùng sự cố hoạn nạn, cho dù con người ta bị lâm vào hoàn cảnh bệnh nặng, không tỉnh táo, nhưng ý niệm muốn sống của bọn họ cũng vẫn rất lớn lao! diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Không thể bởi vì bọn họ không nói chuyện được, mà quyết định sự sống chết. Tin tưởng lúc đó cũng không phải là nhà họ Lâm không có tiền để giải phẫu . . ."

     Cửa thang máy mở ra, Lê Lạc chớp chớp ánh mắt đang hồng hồng, đang muốn đi vào, thì tay bị giữ chặt lại. Cô quay đầu lại, nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh đang túm chặt lấy tay của cô. Tạ Uẩn Ninh nói với cô: "Em đi theo tôi."

     Lần trước, Tạ Uẩn Ninh đã che chở để cho ba Tạ mẹ Tạ rời đi; lúc này đây, anh cũng muốn che chở để cho cô rời đi hay sao?

     Cách đó không xa, Tạ Phồn Hoa nhìn không chuyển mắt, hoàn toàn không biểu lộ thái độ. Thương Ngôn liên tiếp hồi tưởng, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Tạ Phồn Hoa nói một câu vẻ chế nhạo: "Thế nào, cháu cũng muốn đi cùng một nhóm với cậu của mình chứ hả?"

     Tâm tình của Thương Ngôn đầy phức tạp, hỏi ông ngoại: "Ông ngoại, ông nói xem, lúc trước là dì Lâm thực sự đã chiếm giữ phi pháp, đoạt đi tài sản của Lâm gia phải không?"

     Thương Ngôn hỏi như vậy, cơ bản là tin vào lời nói của Lê Lạc, chỉ là anh có chút không phản ứng kịp. Thương Ngôn mơ hồ nhưng lại đã hiểu ra vì sao Lê Lạc lại nói cô chính là dì Thanh Gia. Chẳng lẽ hết thảy cũng chỉ vì muốn lấy lại nhãn hiệu của nhà họ Lâm hay sao?

     Năm đó, đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Thương Ngôn nhìn ông ngoại Tạ Phồn Hoa vẻ tha thiết chờ mong. Anh hi vọng có thể từ nơi ông ngoại của bản thân, một người đức cao vọng trọng lại không có gì không làm được kia, sẽ tìm được một ít chân tướng sự việc. Đồng thời, cũng có một ít tâm cơ để đùa bỡn, xem xem thái độ của ông ngoại đối với Lê Lạc thế nào. Dù sao ngày hôm nay Lê Lạc đã cho phát nổ một đại sự kiện như vậy, đã khiến cho mọi người đều bị bất ngờ, không kịp phòng ngự. Ngoài ra còn làm tổn hại đến lợi ích của tập đoàn AC  cùng nhà họ Tạ lẫn của cha Thương Ngôn.

     "Ông ngoại. . ." Thương Ngôn lại gọi một tiếng.

     "Không biết." Tạ Phồn Hoa đáp lại với cháu ngoại. Trong lời nói của ông mang theo sự tức giận và có chút không kiên nhẫn. Phần tức giận này, càng nhiều hơn là Tạ Phồn Hoa ông, vậy mà lại không hề biết một chút nào về chuyện này. Đêm nay ông ngồi ở dưới sân khấu, quả thực giống như là ngồi xem cuộc vui vậy. Cả kinh, sợ hãi, tất cả đều là đều ập đến cùng một lúc đối với người già lão như ông.

     Nhìn thái độ đó của ông ngoại, Thương Ngôn thất vọng quay đầu.

     Tạ Phồn Hoa lắc đầu, trầm giọng nói: "Thị phi đều có đúng sai của nó! Công đạo cũng tự ở trong lòng con người ta cả! Chân tướng đến cùng như thế nào, không phải là cứ há miệng nói là định đoạt được!" Đương nhiên, lại càng không thể nắm chắc được bụng dạ khó lường của con người ta.

     Thương Ngôn gật đầu, thái độ cũng biểu lộ rõ ràng, nói: "Nhưng mà, cháu lại tin tưởng Lê Lạc nhiều hơn một chút."

     Tạ Phồn Hoa: ". . ." Ông cũng không hề nói là ông không tin vào cô nhóc Lê Lạc kia mà.

     Thương Ngôn nhìn nhìn cha mình đang ở cách đó không xa, đối mặt với phỏng vấn của truyền thông, trong lòng của anh lúc này không phải là không có mâu thuẫn. Sự tình đã càng lúc càng lớn hơn! Thân phận của Lê Lạc lại biến đổi một lần nữa! Anh còn có thể kiên trì đứng ở bên phía của Lê Lạc nữa hay sao?

     Lê Lạc thực sự có thể là. . . dì Thanh Gia sao?

     Thương Ngôn có chút thống khổ, tâm tình đồng dạng phần lớn lại càng giống như là chờ mong chân tướng hiện ra. Rõ ràng thời điểm chuyện cũ phát sinh, anh vẫn còn chưa được sinh ra mà.

     Thương Vũ tạm thời giải quyết xong phỏng vấn của một ít phóng viên truyền thông. Lại phát hiện ra Lê Lạc đã rời đi. Cuộc họp thường niên không thể dừng lại được. Tiếp theo sau đây còn có các mục trọng yếu khác nữa. Như sau đây chuyện cổ phần công ty của Lâm thị sẽ phải tính toán như thế nào, nhanh nhất cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai lại bàn luận tiếp.

     Chỉ ngày mai thôi, lúc này không thể lại kéo dài thêm thời gian ra nữa. Càng kéo dài thêm thời gian biến cố sẽ xảy ra càng nhiều, tập đoàn AC lại càng khó có thể bứt ra được. Đêm nay, mặt ngoài là Lê Lạc muốn tính sổ với phó tổng giám đốc Lâm Hi Âm của Lâm thị, nhưng thực tế là muốn tính sổ với ông ngay cả một lúc mà thôi.

     Không, không phải là Lê Lạc. . . mà là Thanh Gia. Kỳ thực, ông cũng rất muốn biết, năm đó ngoại trừ ông có biết đến một phần chuyện này ra, có phải là  còn có chuyện gì đó mà ông không được biết rõ hay không? Ví dụ như Thanh Gia bị lây nhiễm vi rút A. Nếu như đây là sự thật, thì bên trong đó nhất định còn có chân tướng khác.

     Thương Vũ trước hướng về phía người nhà họ Tạ để nói lời xin lỗi. Em trai vợ Tạ Uẩn Ninh đã rời đi, để dư lại toàn bộ chờ ông giải thích. Thương Vũ hơi hơi vuốt cằm, mở miệng nói: "Chờ đến khi toàn bộ mọi chuyện được rõ ràng, tập đoàn AC nhất định sẽ mở cuộc họp báo để tuyên bố làm sáng tỏ."

     Bất kể là phải công bố hoàn toàn ra cho công chúng, vẫn là có đường sống lưu lại.

     Bóng đêm nặng nề, bên trong xe yên lặng. Chiếc xe thể thao SUV xuyên qua ánh đèn hoa lệ vừa mới lên trong thành phố, hòa vào trong dòng xe cộ, chạy uốn lượn thành dòng sông. Lê Lạc vẫn còn đang khoác chiếc áo khoác của Tạ Uẩn Ninh từ lúc rời khỏi khách sạn Airy. Rồi sau đó cùng đứng ở gara ngầm để xe của khách sạn với Tạ Uẩn Ninh.

     Xe của cô cùng trợ lý đều để lại cho Ben son, Ben son phát ra cho cô một loạt các động tác tay làm biểu tình đáp lại.

     "Tôi có thể được biết trước tiên một phần của chuyện cũ hay không?" Tạ Uẩn Ninh đột nhiên mở miệng nói, đưa ra một lời thỉnh cầu không tính là quá đáng. Nhưng mà giọng điệu chắc chắn, từ đầu đến cuối đều đầy sự ngang ngạnh và cường thế.

     Lê Lạc đảo mắt vòng một cái xuống phía dưới, rồi nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh đang lái xe, ừ nhẹ một tiếng: ". . . Có thể."

     "Bây giờ đi đâu đây?" Tạ Uẩn Ninh hỏi lại cô.

     Lê Lạc nghĩ nghĩ một lúc, mở miệng nói: "Em nghĩ muốn. . . Ăn thịt nướng."

     "Ăn thịt nướng?" Tạ Uẩn Ninh hỏi lại như xác nhận.

     Lê Lạc thành thật trả lời: ". . . Em đói bụng." Cả đêm ra vẻ khí thế, thật sự là rất tiêu hao năng lượng. Hơn nữa buổi tối cô căn bản cũng không hề ăn cái gì, Liên tục vài đêm nay, vì chuẩn bị gây sự nên cô ngủ không ngon. Hiện tại cô thực sự vừa đói lại vừa mệt mỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi