BÍ MẬT THỨC TỈNH

Editor: Mẹ Bầu

         "Chị ơi, đau. . ." Đầu óc Lâm Hi Âm bỗng dưng hồi tưởng lại cái ngày bà ta tiêm thuốc cho Lâm Thanh Gia. Lâm Thanh Gia mở to một đôi cặp mắt, nhưng trong ánh mắt lại mờ mịt như bị phủ làn hơi nước sương mù, mà nhìn vào Lâm Hi Âm. Lâm Thanh Gia không phải luôn yêu nhất là búp bê Baby đó sao! Lâm Thanh Gia bị bệnh, cũng giống như là một con búp bê Baby xinh đẹp, cũng sẽ không nói, sẽ không phản kháng lại, tùy ý để cho Lâm Hi Âm tiêm thuốc cho mình, nhiều nhất cũng chỉ nói đúng có một câu đau…

     Ở phía đối diện, @MeBau*diendan@leequyddonn@ Lê Lạc hơi hơi chớp chớp đôi mắt, nhìn sang Lâm Hi Âm. Ánh mắt ấy vẫn giống nhau như đúc, nhưng mà lớp sương mù trong mắt xưa kia, sớm đã tiêu tán rồi. Ánh mắt đó bây giờ nhìn thực tỏa sáng, sáng đến mức có thể làm cho người ta cảm thấy bức người.

     Bàn tay của Lâm Hi Âm để ở dưới bàn, nhẹ nhàng phát run.

     Thương Vũ cùng Tạ Tĩnh Di đã đi đến nơi.

     Rồi sau đó, ba Tạ mẹ Tạ cũng đã đi tới. Lâm Hi Âm rốt cục đã hiểu rõ Lê Lạc muốn làm cái gì rồi. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Sắc mặt bà ta tái nhợt đi, không nhịn được mà nói một câu vẻ đầy châm biếm: "Lê Lạc, cô quả thực là có bệnh."

     "Đúng vậy!" Lê Lạc không chút kiêng dè nhìn những người mới đến, bao gồm cả Tạ Uẩn Ninh, thừa nhận bản thân năm đó mình bị bệnh, nói đáp lại Lâm Hi Âm: "Chị gái à, tôi có hay không bệnh, không phải chị là người biết rõ ràng nhất hay sao?"

     Tất cả mọi người đều đã đến đủ rồi, vậy thì cũng nên bắt đầu đi. Lê Lạc nhìn nhìn ba Tạ mẹ Tạ. Thương Vũ Tạ Tĩnh Di lần lượt ngồi xuống. Cuối cùng cô tạm dừng mắt một lát ở nơi Tạ Uẩn Ninh, thu hồi tầm mắt lại, mở miệng nói: "Trước khi làm sáng tỏ sự việc, cho phép tôi trước tiên là nói câu thực xin lỗi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn rồi sau đó làm mới làm cái việc tự giới thiệu. Nhất là với ba Tạ và mẹ Tạ, cháu thực xin lỗi hai người! Cháu đã nói dối đối với hai người rồi. Cháu không phải là con gái của Lâm Thanh Gia, lại càng không phải là con gái của Tổng giám đốc Thương đây. Tên gọi của cháu chính là Lâm Thanh Gia, con người cũng chính là con người của Lâm Thanh Gia. . . Là con gái thứ hai của nhà họ Lâm của ngày xưa. Người con gái của nhà họ Lâm, mà mọi người đã từng nghe đồn rằng, do bị trầm cảm nên đã tự sát chết rồi đó!"

     Hả! Ba Tạ mẹ Tạ đồng thời hít một hơi, cảm giác thật kinh sợ! So với lúc được nghe Lê Lạc trong cuộc họp thường niên của tập đoàn AC, đã tuyên bố ở trên sân khấu rằng, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on mình chính là người thừa kế duy nhất của Lâm thị, thì lại càng ngoài ý muốn. Tạ Tĩnh Di đồng dạng khó có thể tin được, nhìn về phía Lê Lạc, lại nhìn về phía Lâm Hi Âm. Lâm Hi Âm quay đầu đi.

     Trên chiếc bàn hội nghị dài bằng gỗ đào, Tạ Uẩn Ninh ngồi ở vị trí cuối cùng, gần cửa nhất, biểu cảm trên mặt anh không nhiều lắm, thoạt nhìn rất thong dong lại trấn định. So sánh với một bàn đầy người kia, anh coi như là người bạn trai trước, có hạnh phúc được biết chân tướng trước tiên.

     Cả căn phòng, cánh cửa đều đã được đóng lại.

     Lê Lạc lấy ra bản báo cáo kết quả giám định DNA về huyết thống cha con, đã được trung tâm xét nghiệm gen của Sở sinh hóa Thanh Hoài thực hiện. Cô đưa bản báo cáo kết quả giám định, mà mọi người cho rằng đã trở thành vô nghĩa kia, tới trong tay ba Tạ mẹ Tạ. Rồi sau đó, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích, lần lượt đưa sang cho Lâm Hi Âm và Thương Vũ mỗi người một bản.

     "Mẫu DNA của cha mẹ cháu mang tới là được lấy ra từ bệnh viện trung tâm, ngày trước là bệnh viện số 3 của thành phố Lan. Năm đó sau khi cha mẹ cháu xảy ra tai nạn xe cộ, đều đã được đưa đến bệnh viện này. Mẹ cháu cũng đồng dạng qua đời ở cái bệnh viện này. Những tư liệu và bệnh án chữa bệnh năm đó, cùng giấy xác nhận tử vong đều được bảo tồn ở bệnh viện."

     "Đây là hai phần DNA có kết quả đối lập. Cháu quả thật là Lâm Thanh Gia. . . Đối với việc Tổng giám đốc Thương phỏng đoán tôi có phải con gái ông ấy hay không, tôi không nghĩ rằng cần phải đưa ra một báo cáo để chứng minh điều đó..." Lê Lạc cười cười, ôn hòa nhìn về phía Tạ Tĩnh Di hỏi, "Chị Tạ à, Tổng giám đốc Thương có nhóm máu gì vậy?"

     Tạ Tĩnh Di khô khốc trả lời: "Nhóm máu AB."

     Lê Lạc lại mở miệng: "Nhóm máu của tôi là nhóm máu O. Trên báo cáo kết quả xét nghiệm gen kia cũng có viết. Nhóm máu AB là nhóm máu của người đàn ông. Tôi nghĩ rằng, bất kể là cùng với ai đều không thể sinh ra người có nhóm máu O được. Điều này mọi người đều biết rất rõ." Lê Lạc tận lực bình thản giải thích, rồi sau đó nhìn sang nói với Thương Vũ, "Cho nên Tổng giám đốc Thương à, ngài thực sự đã nghĩ lầm rồi! Tôi thật sự không phải là con gái của ngài. Năm đó tôi và ngài, ngay đến cả là người yêu của nhau cũng còn không phải, vậy thì làm sao lại có thể có chuyện đã từng có đứa nhỏ với ngài được chứ? Vị hôn thê lại càng là không thể nào. Có chút chuyện cũ, tôi nghĩ rằng đại khái là thời gian đã quá lâu dài rồi, cho nên ngài Tổng giám đốc Thương mới nhớ lầm như vậy."

     Thương Vũ chính là cười cười, không có phản bác lại lời nói của Lê Lạc. Cho dù bị Lê Lạc bác bỏ, như vậy làm cho bẽ mặt như vậy, Thương Vũ cũng không có bất kỳ sự phiền não nào. Không sai, Thanh Gia đã nhắc nhở rất đúng. Có chút chuyện cũ thật sự đã quá lâu, giống như trí nhớ tồn tại không cùng với người trong lòng, không biết là ai đã nhớ lầm rồi.

     Hôm nay, phương thức nói chuyện của Lê Lạc đã phi thường khách khí, đồng dạng chỉ như dùng chuyện nào sẽ bàn luận chuyện ấy. Nhân lúc mọi người đều cảm thấy chuyện cô là Lâm Thanh Gia là không thể tưởng tượng được, cô mới đưa ra những tài liệu này để chứng minh.

     Đinh Đại Sơn mở miệng nói: "Tôi tên gọi là Đinh Đại Sơn, là người bạn cũ có giao thiệp với nhà họ Lâm tương đối nhiều năm. Tôi cũng là nhân viên lâu năm của Lâm thị Nhật Hóa. Hiện tại tôi là người tổng phụ trách của nhà xưởng. Lấy sự hiểu biết cùng nhận thức của bản thân tôi đối với nhà họ Lâm, cùng Thanh Gia, tôi hoàn toàn có thể chứng minh Lê tiểu thư đây chính là Lâm nhị tiểu thư của nhà họ Lâm chúng ta."

     Trận thế này, đã hoàn chỉnh đến mức có da có thịt như vậy; chân tướng dần dần được phơi bày ra ngay trước mắt. Ba Tạ mẹ Tạ liên tiếp trong nháy mắt, rốt cuộc lại vẫn chưa thể nào tin tưởng được. Nếu như tin tưởng, bọn họ nhất định là cảm thấy mắt đã mù rồi! Nếu không, tại sao lại không nhận thức ra được bạn gái của con trai mình lại là một cô gái đã hơn 40 tuổi rồi. . . Nếu không tin, bọn họ nhất định là đầu óc hỏng rồi! Bọn họ tình nguyện tin vào hai mắt nhìn thấy, chứ đều không đồng ý tin tưởng và bản báo cáo giám định huyết thống cùng với câu chuyện thực, có lí, có căn cứ kia.

     Tạ Phồn Hoa thu lại vẻ mặt nghiêm túc, mở hộp kính mắt vẫn luôn mang theo tùy thân ra, đeo cặp kính lão vào. Ông nhìn nhìn Lê Lạc, nhìn bộ dáng của cô đã thay đổi giống như một cô gái trẻ tuổi kia. Tạ Phồn Hoa lại nhìn nhìn sang con trai Tạ Uẩn Ninh. Giỏi lắm, vẫn thật rất thản nhiên, bộ dạng vẫn giữ vẻ bình tĩnh giống như đã từng có trước đó. Không hề nghi ngờ, nếu Lê tiểu thư thật sự là Lâm tiểu thư, khẳng định con trai ông cũng đã biết hết thảy. Cho nên, cô nhóc Lê kia thật sự đúng là Lâm Thanh Gia, chính là Lâm nhị tiểu thư của nhà họ Lâm đã từng bị đồn đại là tự sát, đúng không?

     Trái tim của Tạ Phồn Hoa giống như bị vò nắm thật chặt, cảm giác một ông già như ông, lúc này đã lại bị người ta lừa gạt rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi