BÍ MẬT THỨC TỈNH

Lê Lạc nhanh chóng xóa đi sự khẩn trương của Thương Ngôn. Cô dừng một chút, trực tiếp hỏi, "Anh là đang lo lắng cho Giai Khởi hay sao?"

Thương Ngôn: "Tôi..."

Lê Lạc nhìn thấy Thương Ngôn, trên mặt treo biểu cảm vừa muốn cười, lại vừa muốn nói, nhưng lại thôi. Có mấy lời thật sự rất khó biểu đạt ra. Cô tin tưởng Thương Ngôn cũng giống như vậy. Cô hiện tại cũng không có biện pháp nào để cam đoan với Thương Ngôn điều gì. Bởi vì việc làm của cô đối với Lâm Hi Âm nhất định sẽ làm ảnh hưởng tới Lâm Giai Khởi.

"Lê Lạc, vừa mới rồi tôi thật sự đã nói bậy rồi. Về Giai Khởi, tôi biết cô sẽ không làm tổn hại tới cô ấy. Cô chính là muốn lấy lại những gì mà bản thân cô nên có. Tôi chưa bao giờ suy nghĩ đến những điều này." Thương Ngôn nhìn Lê Lạc, "Thực xin lỗi, là do hôm nay tâm tình của tôi có chút không tốt."

"Tâm tình không tốt thì nên ăn cái gì đó sẽ tốt hơn." Lê Lạc lại cười cười với Thương Ngôn, "Đi nào, tôi tiếp tục mời anh đi ăn cái gì đó."

Thương Ngôn lên tiếng: "... Được."

Còn chưa tìm được nhà hàng nào thì Tạ Uẩn Ninh đã gọi điện thoại đến. Lê Lạc chỉ có thể mang theo Thương Ngôn đi tìm Tạ Uẩn Ninh. Tại Sở sinh hóa Thanh Hoài, Tạ Uẩn Ninh nhìn thấyThương Ngôn đi theo bên cạnh Lê Lạc, cảm giác đầu tiên cũng là - - thế nào lại mang đến đây một đứa nhỏ không may này chứ!

- -

Lê Lạc đi bệnh viện một chuyến. Lâm Hi Âm ở phòng bệnh, hoàn cảnh cũng không tệ. Đây là một phòng bệnh cao cấp, thuốc dùng cũng là loại thuốc an thần nhập khẩu. Rõ ràng là có thể xuất viện, vẫn luôn luôn đứng ở bệnh viện, Lê Lạc không biết vì sao. Chẳng lẽ chuẩn bị muốn xảo trá đối với cô? Dù sao thật sự là cô đã làm cho Lâm Hi Âm bị tức giận đến mức phải nằm viện. Nếu Lâm Hi Âm mà lấy chuyện này ra để chất vấn, trách móc, truy cứu, thì cô thật đúng là trốn không thoát.

Lê Lạc cùng luật sư Trịnh một khối đi lại. Lâm Hi Âm nằm tựa vào giường bệnh, khí sắc nhìn không thấy thật xấu lắm, bởi vì bà ta đã hóa trang. Hôm nay Lê Lạc đi đến đây chủ yếu là muốn nói đến một chuyện. Luật sư Trịnh lấy ra một bản hiệp nghị giải trừ mối quan hệ giữa Lâm Hi Âm cùng với nhà họ Lâm. Lê Lạc đưa lại cho Lâm Hi Âm.

Lâm Hi Âm quét mắt nhìn qua bản hiệp nghị: "Lâm Thanh Gia, cô thế này là có ý tứ gì?"

Lê Lạc nơi này còn có một văn bản chứng minh cùng với tư liệu là một bản ghi âm. Văn bản chứng minh bằng chữ viết cứng nhắc, nhưng mà rất rõ ràng, đã thuyết minh lại một sự kiện. Năm đó mẹ đẻ của Lâm Hi Âm là Tưởng nữ sĩ chính là đã gửi đứa nhỏ cho nhà họ Lâm nuôi dưỡng, Văn bản chứng minh này là do chính Tưởng nữ sĩ tự tay viết lên, mặt trên còn có dấu ngón tay điểm chỉ. Tài liệu là băng ghi âm kia, Lê Lạc cũng truyền phát lại cho Lâm Hi Âm nghe. Trong điện thoại di động truyền phát đến tiếng nói chuyện đầy sự kích động của Tưởng nữ sĩ: "Không sai không sai, A Âm thật sự là năm đó tôi đã gởi cho vợ chồng nhà họ Lâm nuôi dưỡng. Lúc đó nhà chúng tôi không có đủ khả năng để nuôi nấng A Âm, cho nên vợ chồng nhà họ Lâm đã hỗ trợ chăm sóc..."

Phía sau đó còn có một đoạn lời thoại của Tưởng nữ sĩ biểu đạt tâm nguyện, hi vọng Lâm Hi Âm nhận thức mình làm con nuôi.

Lâm Hi Âm nắm tay vào nhau: "Lâm Thanh Gia, ba mẹ đã chết, không phải tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ cô muốn làm gì thì làm đâu!"

"Đúng, ba mẹ đã chết, ba mẹ tôi đã chết!" Lê Lạc chớp mắt, lạnh lùng nhìn Lâm Hi Âm nói, "Nhưng mà ba mẹ của chị thì vẫn còn sống kia mà. Bọn họ đều chờ đợi chị nhận tổ quy tông, về nhà tận hiếu đó!"

"A - -" Lâm Hi Âm đột nhiên hét lên một tiếng mạnh mẽ, phát tiết cảm xúc.

"Mẹ..." Ngoài cửa, Lâm Giai Khởi chạy vào trong, nhìn Lê Lạc vẻ uất ức, "Lê Lạc, cô vẫn không thể buông tha cho chúng tôi được hay sao! Mẹ tôi cũng đều đã bị đến như vậy rồi, cô vẫn còn chưa cảm thấy hài lòng sao?"

Lê Lạc à lên một tiếng, ngay cả việc giải thích cũng đều cảm thấy vất vả.

Luật sư Trịnh đồng dạng đưa một bản hiệp nghị giải trừ mối quan hệ kia cho Lâm Giai Khởi, đồng thời mở miệng nói: "Đương nhiên cho dù cô không ký phần hiệp nghị này, thì việc thu dưỡng đối với Phương phu nhân của tổng giám đốc Lâm cùng Lâm phu nhân vào năm đó, là thuộc loại giao dịch phi pháp. Nếu như Lâm tiểu thư khởi tố, tòa án cũng sẽ giải trừ mối quan hệ giữa Phương phu nhân cùng với nhà họ Lâm thôi."

Lâm tiểu thư trong miệng luật sư Trịnh vừa nói kia, đương nhiên là muốn chỉ Lê Lạc.

Lê Lạc chính là nhìn Lâm Hi Âm, chậm rãi mở miệng nói: "Phương phu nhân, tôi hi vọng chị hãy chấp nhận lời đề nghị này của tôi, bởi vì đây đã là kết cục tốt nhất mà tôi có thể làm cho chị. Tôi không chỉ có thay chị giải trừ hết những bất mãn hết sức về mối quan hệ giữa chị với nhà họ Lâm, mà còn giúp chị tìm lại cha mẹ đẻ của chị. A, lại còn có một người em trai ruột nữa. Chúc mừng chị nhé!."

Em trai ruột của mẹ... Lâm Giai Khởi đang nhớ lại gần đây có một người cậu vẫn luôn không ngừng quấy rầy nhà bọn họ. Một luồng giận dữ không biết từ đâu vụt bốc ra, Lâm Giai Khởi nắm bắt lấy phần hiệp nghị kia, tức giận mở miệng nói: "Lê Lạc, cô quả thực là hơi quá đáng rồi đó! Cô cảm thấy cô thật rất giỏi, thật rất giỏi phải không?"

Lâm Giai Khởi hỏi liên tiếp hai lần. Lê Lạc gật gật đầu đối với Lâm Giai Khởi. Chung quy chủ nợ so với người mang nợ thì sẽ phải rất giỏi hơn một chút rồi, không phải sao?

Lâm Giai Khởi khó thở, cắn cắn môi.

Lê Lạc đứng lên, lưu lại câu nói sau cùng: "Lâm Hi Âm, nếu như tôi khởi tố rồi, con gái Lâm Giai Khởi của chị có nhận được cổ phần công ty Lâm thị, đồng thời cũng sẽ phải gánh vác một phần về trách nhiệm pháp luật nhất định đó. Nếu tôi nhớ không lầm, Lâm Giai Khởi còn muốn đi nước ngoài du học nữa, có phải không vậy..."

Một lời khuyên nhủ rất có lương tâm. Thế này là Lê Lạc đã tuyệt đối nhìn nét mặt của Thương Ngôn rồi.

Lê Lạc đã đi rồi, Lâm Giai Khởi liền đuổi theo. Lâm Giai Khởi đứng ở cửa phòng bệnh, hai mắt mở to đỏ bừng bừng, hướng tới Lê Lạc lớn tiếng hỏi: "Lê Lạc, cô thật sự muốn bức tôi đến mức hai bàn tay trắng hay sao?"

Lê Lạc dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Lâm Giai Khởi. Cô nhìn đầy đủ một hồi lâu, rồi mới mở miệng nói: "Lâm Giai Khởi, hai bàn tay trắng thật sự không phải giống như cô bây giờ đâu."

Trong điện thoại di động, tiến vào một tấm hình do người thần bí gửi tới. Tạm thời xưng là người thần bí đi, bởi vì nhìn đến hình ảnh, Lê Lạc lập tức có thể tưởng tượng ra được ngay ngày đó ở trên mạng, vật chủ bí ẩn không rõ tung tích kia đã nói ra chuyện cũ giữa cô và Thương Vũ.

Hình ảnh được gửi tới chính là một tấm hình đã cũ. Trong ảnh chụp là hình ảnh cô cùng Thương Vũ hai mươi lăm năm trước, ở hồ Sharpron trong một lần đi du ngoạn đã chụp ảnh chung lưu niệm. Lúc đó cô đang rất vui vẻ. Cô và Thương Vũ cùng nhau ngồi trên tàu du lịch, Thương Vũ dựa sát mặt vào cô. Đôi môi của anh tựa như sắp rơi xuống trên mặt cô...

Phía đằng sau tấm ảnh chụp, còn ghi tặng thêm một câu nói: "Đêm nay, vào lúc 8 giờ, xin mời đến hội sở xxx. Nếu không đến, ngày mai tấm ảnh chụp này sẽ được gửi đến cho Tạ công tử!"

Lê Lạc hớp một luồng khí lạnh! Gì chứ, người kia bị bệnh thần kinh hay sao vậy?

Không có việc gì hết, cô có thể mang Ninh Ninh thành một nhóm, để gặp gỡ cái người thần bí bị bệnh thần kinh này...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi