*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giai Khởi về nước đính hôn, Thương Ngôn nhận được lời mời. Thương Ngôn tìm lý do cự tuyệt, nói phải ra ngoài họp. Kết quả khi anh đi ô tô về nhà, Giai Khởi lại gọi cho anh một cú điện thoại, giọng nói trước sau vẫn ngọt ngấy như một: "Thương Ngôn, anh không đến được thì cũng không cần phải đến đây đâu. Em cũng vẫn sợ Eli sẽ tức giận... Bất quá Eli vẫn luôn muốn quen biết anh, là anh ấy muốn gặp mặt anh."
A, thật không vậy. Những câu nói của Giai Khởi trước sau đầy mâu thuẫn với nhau và lộn xộn. Thương Ngôn tiếp nhận cuộc điện thoại này, có chút xấu hổ.
"Eli thật sự yêu em! Về sau này, khả năng là em và anh ấy cùng với mẹ em sẽ trực tiếp định cư nước ngoài rồi." Giai Khởi nói tiếp.
Thương Ngôn đeo tai nghe bluetooth, vừa lái xe vừa đáp lại: "Thật tốt quá."
Lúc này đã khoảng bảy tám giờ tối, đúng vào giờ cao điểm xe cộ lưu thông. Phía sau vang lên vài tiếng còi ô tô, Thương Ngôn di chuyển xe đi về phía trước từng đoạn ngắn. Giai Khởi hỏi anh: "Anh đang lái xe à?"
“Ừ!” Thương Ngôn đáp lại một tiếng, đang muốn nương theo cơ hội để gác điện thoại, thì Giai Khởi đã mở miệng nói: "Anh hiện tại đang ở chỗ nào?"
Tầm mắt của Thương Ngôn hướng về tấm biển báo giao thông ở phía trước, trên đó có dòng chữ viết ngã tư đường lớn Thiên Lan. Thương Ngôn không muốn nói lừa dối người khác, liền nói cho Giai Khởi chỗ con đường.
"Thật tốt quá." Giai Khởi nói, "Em đang sống ở gần đó. Anh có thể tới đây một chút được không? Em nghĩ muốn đưa cho anh một hộp bánh mừng."
Thương Ngôn nhìn lên phía trước xe, phía trước vài thước có xe hoạt động, người lái xe ở phía sau là một người có tính nôn nóng, lại ấn còi xe vang vang để nhắc nhở anh. Trong lúc nhất thời, Thương Ngôn không có ý khác, đáp ứng một câu: "Được... Em gửi cho anh địa chỉ đi, hiện tại anh liền đi qua."
Một hộp bánh mừng, hẳn là thật sự không cần phải ra sức khước từ. Nếu có thể, giáp mặt nói ra một câu chúc phúc, cũng không tệ lắm.
Giai Khởi ở trong một con ngõ nhỏ cũ kỹ tại nơi giao cắt với đường Thiên Lan. Chung quanh, các phòng ở cũng đều đã cũ nát một mảnh, nhưng không có biện pháp để phá bỏ và rời đi nơi khác. dPhòng ở thật là đắt đỏ, điều kiện sống cũng không được tốt. Thương Ngôn cho xe ngừng tại bên ngoài, đi tiến vào bên trong.
Cách đó không xa, có một bóng người đứng lờ mờ, chính là Giai Khởi.
Từ sau khi Giai Khởi đi du học ở nước ngoài, hai người liền chưa từng gặp mặt. Sau khi Giai Khởi đi ra nước ngoài, sự kết giao cùng với anh nhiều nhất vẫn là ở trên mạng, hoặc vay tiền anh. Mức vay có lớn có nhỏ. Có lần cô hoàn lại, cũng có lần cô không hoàn lại cho anh. Giai Khởi trả tiền, anh nhận lấy; nếu cô không trả tiền, anh liền xem như đã quên.
Hồi lâu không gặp nhau, nhìn Giai Khởi trước mắt đã có chút xa lạ. Dù cô vẫn rất xinh đẹp rất thời thượng như cũ, nhưng chính là thiếu đi một phần hơi thở khiến cho người đàn ông phải động lòng. Thương Ngôn cũng không biết phải nói thế nào, chỉ cảm thấy đây chính là một cô gái xinh đẹp, ngoài ra, cái khác thì không có. Thứ cảm xúc như vậy, chỉ có từ ánh mắt thuần túy của một người đàn ông.
Từng đã, Giai Khởi là một cô gái rõ ràng rất xinh đẹp và ngây thơ. Đại khái, bây giờ nhìn Giai Khởi có vẻ từng trải sự đời hơn, tướng mạo và tính cách cũng đều đã thay đổi.
Giai Khởi cầm trong tay một hộp chocolate, đưa cho anh nói: "Thật xin lỗi, bánh mừng không có, chỉ có chocolate tặng cho anh mà thôi. Anh có thể đưa nó cho bạn gái của anh."
Thương Ngôn không có trả lời.
Giai Khởi lập tức nhún vai cười: "Thật xin lỗi, em đùa đấy! Em biết anh vẫn còn chưa có bạn gái."
Thương Ngôn nhận lấy chocolate, nói lại một câu: "Cảm ơn nhé! Ngoài chúc mừng em đã đính hôn."
"Anh có khỏe không? Nếu không phải là Eli thúc giục quá mau, em mới không đồng ý nhận lời đính hôn sớm như vậy." Giai Khởi nói xong liền cười rộ lên.
Giai Khởi càng yêu thích nở nụ cười, khuôn mặt với nụ cười như vậy lại khiến cho Thương Ngôn cảm thấy không quá thoải mái. Tóm lại là hai người đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi., Thương Ngôn nhận lấy hộp chocolate, nhìn đồng hồ nói: "Anh bây giờ phải đi về trước đây."
Trên đời này, liệu có người thanh niên nào giống Thương Ngôn như vậy hay