BỊ TRA NAM BỎ, TA GẢ CHO HOÀNG THÚC CỦA HẮN

Vốn tưởng Nhạn Quy gặp ác mộng, nhưng càng nghe về sau càng thấy mọi chuyện thật kỳ lạ, giấc mơ lộn xộn nhưng những gì nghe được hoàn toàn có thể ghép lại thành nhân quả.

“Đã từng gặp chuyện tương tự ư?” Nguyên Trăn ngồi ở mép giường, một tay dịu dàng ôm lấy một bên má Nhạn Quy, nhiệt độ nóng như thiêu đốt.

Rõ ràng là đang sốt cao.

Lông mày của Ninh Mạch chau lại, rõ ràng đang chìm trong suy nghĩ.

Thấy Nguyên Trăn hỏi, mới nghiêm mặt nặng nề nói: “Sư phụ đã từng gặp một bệnh nhân, là một tiểu thư gia đình quan phủ. Tỉnh dậy sau khi rơi xuống nước, tính cách hoàn toàn thay đổi. Không ngốc cũng không nhu nhược, còn vô cùng thông minh lanh lợi. Nếu không phải có kinh nghiệm sống hơn mười mấy năm nhìn thấy tận mắt, thì sẽ nghi ngờ bị hoán đổi linh hồn.”

“Nói như thế nào?”

“Chuyện dịch chuyển linh hồn nghe thì không thể tin được, thuộc về thần quỷ quái đản, nhưng thế giới rộng lớn như vậy, kỳ nhân ẩn sĩ không thiếu.”

“Ý của ngươi là, Nhạn Quy bị…” Nguyên Trăn không thể tiếp tục nói những lời phía sau, trong lòng hắn căn bản không tin.

“Tiểu thư Nhạn Quy vừa mới cập kê, Nhạn phủ chưa từng gặp chuyện dơ dáy như vậy, cho nên không thể không khiến người ta kỳ quái.”

“Ngươi từng nói vu thuật này có thể thay đổi trí nhớ của con người.”

Mặt Ninh Mạch nhăn lại với nhau, ngày càng lộ rõ ngũ quan.

“Người bị trúng vu thuật hầu như không gặp ác mộng quấy rối, càng không thể kích thích ký ức tiềm ẩn trong giấc ngủ. Chỉ có những điều xảy ra thực sự và khắc cốt ghi tâm mới có cơ hội phá bỏ gông cùm và trở về nơi sâu thẳm trong ký ức của nàng ấy.”

“Hoặc là người thi thuật đang tiến thêm một bước khống chế, có kí chủ tự mình ý thức bắt đầu đối kháng, hai bên va chạm với nhau, trí nhớ trút xuống.”

Khuôn mặt tuấn tú hơi tái nhợt che phủ mây mù u ám, so với bầu trời âm u còn có cảm giác áp bách hơn, hắn càng muốn tin là khả năng thứ nhất, ít nhất nữ tử cũng không đau khổ như vậy.

Mọi thứ chỉ còn chờ Bắc Điện quốc sư đến giải thích cho hắn.



Tự vương phủ.

Nguyên Chính Tự bắt được nhược điểm của Lâm Chỉ Uyển, trong lòng cũng không hoàn toàn chuyển biến tốt.

Mặc dù qua một ngày một đêm, sự tức giận và nỗi nhục tràn đầy vẫn còn đóng đinh trong tim y, không thể nhổ ra được.

Y vội vã bước đến phòng tân hôn của y và Nhạn Quy, muốn phá hủy mọi thứ dưới tay y.

“Bành…”

“Loảng xoảng…”

Màu đỏ tươi trước mắt, những ngọn nến đỏ, chữ hỷ thiếp vàng đều đang phơi bày sự thất bại của y, chế giễu sự hèn nhát của y.

Trơ mắt nhìn thê tử của mình – binh quyền rơi vào vòng tay của kẻ khác.

Đi đến đòi về, nhưng lại tùy ý bị đánh mắng làm nhục.

Nghĩ đến y đường đường là vương gia, lại quỳ xuống trước thê tử mình, bị một tên đầy tớ tùy ý đánh đập.

Toàn bộ phòng tân hôn lập tức trở thành một mớ hỗn loạn, vỡ tan tành, đổ ập xuống, cực ký giống nội tâm phẫn uất của y lúc này, cùng lòng tự trọng bị tàn phá khắp nơi.

Lúc này, một bức thư được chuyển đến tay Nguyên Chính Tự từ tay tùy tùng.

Vừa nhìn thấy nét chữ thanh tú kia, y nóng lòng muốn mở ra xem, chỉ ba chữ “Ta đồng ý.”

Ngay tức khắc, Nguyên Chính Tự cười lớn, tâm trạng mới coi như hoàn toàn chuyển tốt.

Y cười ngạo nghễ lại tàn nhẫn, Nhạn Quy tính là cái gì? Y lập tức có thể có thể nạp Lâm Chỉ Uyển vào hậu viện rồi, đây mới là thần binh thật sự có thể giúp y đoạt thiên hạ.

Còn có ngự thân vương đáng chết kia.

“Nguyên Trăn, một tên ma ốm sắp chết như ngươi có thể hoành hành được bao lâu? Ngươi càng bảo vệ nàng ta, đợi ngươi quy thiên, ta nhất định phải để nàng ta ngồi làm chính phi, nhưng sống như thiếp ở lãnh cung, hành hạ nàng ta đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần.”



Sau khi Lâm Chỉ Uyển đưa thư xong, nàng ta đi về phía thư phòng của cha mình.

Kết hôn là chuyện chung thân đại sự, cho dù thế nào cũng phải báo cho cha mình biết.

Lâm Quý Phục gần đây vì con gái mà sứt đầu mẻ trán, đau đầu suy nghĩ, khi lên triều không ít lần hỏi đồng liêu, xem nên dạy dỗ nữ tử như thế nào.

Câu trả lời thu được đều là tái giá, tái giá, tái giá.

Lâm Quý Phục biết những người này đưa ra ý kiến ​​này là muốn giảm bớt gánh nặng cho mình, đồng thời cũng ôm lấy tâm tư, chỉ cần trở thành thê tử của đại tướng quốc Phụ Quốc, nhà mẹ đẻ cũng sẽ được nhờ, con đường làm quan sáng láng.

Từ mấy lần tan rã không vui vẻ, Lâm Quý Phục cảm thấy con gái không còn để ý đến ông ta nữa, cũng không ngờ trong đêm không trăng này, con gái lại chủ động tới cửa.

Lâm Quý Phục vội vàng cảnh cáo bản thân, lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra cũng phải kiềm chế, không được mất bình tĩnh nóng nảy mà đẩy con gái ra xa mình.

Khi Lâm Chỉ Uyển nhìn thấy Lâm Quý Phục cũng không có sắc mặt tốt, giống như đến để thông báo, uể oải nói: “Con gái quyết định gả cho Tự Vương làm thiếp.”

Vẻ mặt Lâm Quý Phục đột nhiên sửng sốt, hiển nhiên cho rằng mình nghe nhầm: “Con nói cái gì?”

Sắc mặt Lâm Chỉ Uyển bình thản nhấn mạnh: “Gả cho Tự vương làm thiếp, Tự vương, nghe rõ chưa?”

Đột nhiên, Lâm Quý Phục đập bàn đứng dậy, lại mất khống chế: “Càn quấy, Tiểu A Liên mới gả qua được hai ngày, con đây là có ý gì?”

“Thế nhưng Tiểu A Liên trong miệng người, hồng hạnh vượt tường!” Lâm Chỉ Uyển tràn đầy giễu cợt, khốn kiếp, Tiểu A Liên của người, không biết còn tưởng rằng nàng ta là con gái của người.

“Đó cũng không phải cái cớ để con gả cho Tự Vương. Uyển Nhi, con luôn thích đại hoàng tử không phải sao?”

Vừa dứt lời, khuôn mặt tẻ nhạt của Lâm Chỉ Uyển lập tức nổi lên hận ý, nhìn cha già của mình không chút khách khí oán giận nói: “Ít nhắc tới đại hoàng tử, nếu không phải người ngoan cố cường điệu nhấn mạnh trung lập, trung lập không thay đổi, để tránh tương lai bị cắn trả, con gái người gả cho Đình Diệp ca ca cần gì phải khó như vậy? Đường đường là đại tướng quân phụ quốc, đến nam nhân mà con gái yêu cũng không muốn giúp, một lòng chỉ có sự nghiệp làm quan của mình. Bây giờ lại nhấn mạnh đại hoàng tử với con, ai mà thèm?”

Tức giận tràn đầy lồng ngực, Lâm Chỉ Uyển hít sâu mấy hơi, lập tức lấy lại vẻ lạnh lùng, dứt khoát nói: “Con gái đã hạ quyết tâm, kiếp này phải gả cho Tự vương, người không đồng ý cũng phải đồng ý.”

Nói xong quay người, đóng sầm cửa lại, mang theo một bụng tức tối đầu cũng không quay lại rời đi.

Đối với đứa con gái đã không còn thuốc chữa này, Lâm Quý Phục nghẹn một hơi ở trong ngực, thật lâu không tan.

Căn phòng lại khôi phục yên tĩnh, một lúc sau, Lâm Quý Phục mới nhíu mày nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Ông ta biết rõ tình cảm của con gái mình đối với đại hoàng tử, nhưng tính tình của đại hoàng tử thật sự khó làm trọng trách quốc gia, còn nhị hoàng tử lòng dạ hẹp hòi, cực kỳ thực dụng, không thể cho y ngồi vào vị trí tối cao.

Để ngăn không cho Lâm Chỉ Uyển kết hôn với hai người này, Lâm Quý Phục thực sự cân nhắc vì con gái mình.

Bị con gái chế giễu phủ định như vậy, nội tâm Lâm Quý Phục vô cùng phức tạp, đắng cay chua ngọt mặn đủ vị, ông ta khẽ gọi một tiếng: “Lang Ưng.”

Một tên nam nhân thân hình vạm vỡ nhanh chóng từ trên nóc nhà đi vào thư phòng.

“Mấy ngày nay đại tiểu thư đã gặp ai?”

“Hai ngày trước đến Thăng Diệp lầu một mình, sau đó thấy Tự Vương ra khỏi lầu.”

Đôi mắt như chim ưng của Lâm Quý Phục lập tức tràn ngập tinh quang, sau đó lại thở dài, thân hình cũng lung lay mấy cái.

Ông ta dường như đã đoán được nguyên nhân thực sự khiến con gái mình đột nhiên thay đổi chủ ý muốn gả cho Tự Vương, nói lại, khi ông ta đối mặt với Tự Vương nắm trong tay nhược điểm, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, để con gái gả cho y!

Rốt cuộc, vẫn là ông ta đánh giá thấp tên tiểu tử này.

Đêm khuya, Tự vương phủ tiếp đón người mà đời này Tự Vương khát vọng nhất bước vào cửa phủ của y.

Nguyên Chính Tự mới nhận được thư của Lâm Chỉ Uyển chưa bao lâu, liền đón Lâm Quý Phục, có thể được coi là lịch sử sáng nhất trong mười chín năm qua.

Y vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, đón Lâm Quý Phục vào thư phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi