BỊ TRA NAM BỎ, TA GẢ CHO HOÀNG THÚC CỦA HẮN

Tiết trời còn lạnh, mây còn mờ, ngay cả bầu không khí cũng phảng phất dáng vẻ buồn bã.

Đã qua một ngày, Nhạn Quy ra ngoài vẫn chưa về. Lục Vu sốt ruột chờ trong khuê phòng của tiểu thư mình, nhưng không dám gọi người.

Ai bảo nàng nhất thời mềm lòng, đồng ý cho tiểu thư ra ngoài một mình trong đêm hôm khuya khoắt chứ. Đã ngồi chung một con thuyền rồi, chỉ đành đợi đến thời gian ước hẹn thôi.

Nhạn Quy không nghĩ được bao lâu, còn đang tưởng tượng vài trường hợp, cảm thấy làm vậy cũng được, thế là to gan hành động.

Nàng mặc trên người bộ y phục dạ hành, tay chân quấn băng vải, lụa đen buộc trên đỉnh đầu, mặc xong bộ trang phục nam nhi.

Kiếp trước, sau khi sinh bệnh, Ngự Thân Vương gần như không còn trong ghi chép lịch sử, tin tức rất ít. Nhạn Quy tự cảm thấy bây giờ hẳn là phủ Vương gia không canh phòng nghiêm ngặt, rất dễ cho người ta trèo tường. Sự thật cũng đúng như nàng nghĩ, có trách thì trách nàng bị người ta để mắt tới thôi.

Màn đêm buông xuống, hình ảnh phản chiếu của những ngôi sao xuống mặt hồ vỡ vụn theo gợn sóng nước.

Thiếu nữ mặc đồ đen tìm được một chỗ dễ trèo ngoài tường của Vương phủ. Nàng ném một sợi móc lên, bắt đầu dùng cả tay và chân trèo lên như vô số lần tưởng tượng trong đầu.

Chưa huấn luyện mà đòi trèo lên bằng dây thừng, đúng là nàng nghĩ quá đơn giản rồi.

Còn chưa leo lên được hai bước, trên tay mất lực, “bịch” một tiếng, mông nàng đập mạnh trên đất, đau đến nỗi Nhạn Quy phải hít vào từng hơi lạnh, nhưng không dám kêu to.

Nhạn Quy chột dạ xoa cái mông, không từ bỏ, càng áp lực càng có dũng khí. Sau vài lần như vậy, nàng cũng tìm được bí quyết. Nàng vừa nhảy lên vừa xoa lòng bàn tay, cho đến khi nó toát ra mồ hôi, mới lại lần nữa trèo lên tường.

Nói chung thì cũng khá hơn nhiều, trong lòng Nhạn Quy cực kỳ vui, động viên mình cố lên mấy lần, thế là thành công trèo lên tường.

Nhưng còn chưa vui vẻ được bao lâu, đột nhiên một tiếng hô vang như vũ báo truyền về phía nàng: “Tiểu tặc to gan, còn không mau xuống đây.”

Âm thanh này thô mà vang, vừa nghe liền biết là người tập võ. Cả người Nhạn Quy run lên, tay chân loạn cả, “bịch” một tiếng, lại ngã đập mông xuống đất.

Lần này có hơi cao, Nhạn Quy đau đến không phát ra được âm thanh.

Trong xe ngựa mơ hồ truyền đến tiếng cười nhẹ, thanh mà không mất đi vẻ mạnh mẽ, còn như chứa một tia đau lòng.

Y lại vội vã vén rèm lên, dáng vẻ tức giận nhanh chóng đi đến chỗ Nhạn Quy.

“Kẻ nào to gan vậy, dám lén lút trèo tường vào phủ Cửu Hoàng thúc của ta?”

Nhạn Quy lại hít sâu một hơi, không chú ý tới tiếng bước chân, cho đến khi nghe thấy âm thanh chất vấn kia mới làm cho cả người nàng cứng đờ, động tác khựng lại, ngay cả đau nhức cũng quên luôn.

Sao y lại ở đây?

Thấy Nhạn Quy vẫn ngồi ở đó, không biết là bị đau hay bị dọa sợ, lại có chút điềm đạm đáng yêu, Nguyên Chính Tự liền thu hồi tâm tư trêu đùa, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Người đâu, đưa nàng lên xe ngựa, ta phải tra hỏi kỹ càng mới được.”

Trước khi vào xe, thấy tùy tùng cao lớn thô kệch, y tranh thủ bồi thêm một câu: “Nhẹ một chút.”

Thị vệ bên người không hiểu vì sao còn phải nhẹ tay với tên tiểu tặc này, nhưng dù sao Nhị hoàng tử đã yêu cầu vậy thì cứ thế mà chấp hành.

Lúc tới bắt nàng cũng không sử dụng vũ lực, còn rất nhẹ nhàng.

Đương nhiên là Nhạn Quy không muốn lên xe, nàng tránh Nguyên Chính Tự còn không kịp cơ mà. Thấy hai tên thị vệ đứng trái đứng phải, dáng vẻ lưỡng lự xem có bắt không, nàng nhanh chóng làm ra quyết định, vội vàng đẩy một người ra, cắm đầu chạy về phía phủ Ngự Thân Vương.

Cùng lắm thì bị người của Vương phủ bắt, cũng còn hơn rơi vào trong tay Nguyên Chính Tự.

Nguyên Chính Tự không hề ngờ tới, tên trộm này còn hiên ngang chạy về phía nội viện của khổ chủ thế.

Trên gương mặt tuấn lãng đột nhiên hiện lên tia sợ hãi, y phi thân, chộp về phía Nhạn Quy, chỉ sợ sự lỗ mãng của nàng chọc Cửu thúc tức giận.

Y cũng không quên, vào giai đoạn đầu khi mà Cửu hoàng thúc lâm bệnh, cũng có người nhân lúc đêm tối tới thăm dò thật giả, nhưng mới vào phủ liền bị ám vệ của Vương phủ đánh chết. Hai ngày sau liền đánh tiếng, miễn tiếp kẻ ngoại lai, ai vi phạm thì giết không tha.

Sau lưng nghe được âm thanh xé gió, trong lòng Nhạn Quy rất hoảng, rõ ràng không quen sao cứ đánh chủ ý lên nàng vậy, còn đích thân tới bắt chứ.

Tiểu cô nương sao qua được người tập võ, chạy chưa bao xa liền bị Nguyên Chính Tự bắt được, còn kéo lùi lại mấy bước, như sợ đối phương bước vào lôi trì vậy.

Sức lực của thiếu niên rất lớn, làm Nhạn Quy đau đến không ngừng giãy dụa, muốn làm cho cánh tay mình tránh thoát khỏi lòng bàn tay y. Không ngoài dự đoán, đối phương đang giữ đà chặn đường, cho nên hoàn toàn không lay động được, cánh tay đều như sắp bị bóp gãy.

“Ngươi buông tay.” Nhạn Quy cực kỳ tức giận.

Trên đầu lại truyền đến âm thanh vì lo lắng mà đâm ra tức giận: “Làm gì vậy? Nàng có biết mình đang vào chỗ nào không?”

Nhạn Quy nhìn đi nơi khác, lạnh lùng nói: “Phủ Ngự Thân Vương.”

Cho nên, có thể buông ra được chưa?

Thái độ của nàng cũng không thân thiện, vẻ mặt mất kiên nhẫn còn thêm bốn phần mâu thuẫn ba phần oán hận.

Điều này làm cho Nguyên Chính Tự nhìn mà khó hiểu, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải trong lúc vô tình, mình đã đắc tội gì với nàng không?

Về phần lúc trước hại người ta té nhào, y tự cho là do đối phương xấu hổ nên vậy.

“Nàng có biết ta là ai không?” Y lại hỏi.

Nàng vẫn trả lời qua loa như cũ: “Nhị hoàng tử.”

Ánh mắt Nguyên Chính Tự cũng thay đổi, nghĩ thầm mặc dù nha đầu này không xinh đẹp như Lâm Chỉ Uyển, nhưng lá gan lại rất lớn, tính tình lại quật cường khó thuần, giống như ngựa hoang trong rừng.

Cưới nàng cũng rất thú vị!

Vừa nghĩ đến đây, cánh tay non mềm trong tay lại dùng sức giằng co, gương mặt nhỏ nhắn càng thêm dữ tợn, gương mặt đỏ lên, mồ hôi cũng toát ra.

Mùi hương cơ thể độc thuộc về thiếu nữ cũng như bị bóng đêm phóng đại, bất ngờ nồng đậm lên, làm Nguyên Chính Tự lập tức trố mắt.

Mấy ngày trước, trong bữa tiệc thu, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu cùng với đôi mắt long lanh như con mèo nhỏ cào vào lòng Nguyên Chính Tự, mềm mềm mà kích thích.

Sau khi thấy được Đại hoàng tử Nguyên Đình Diệp có tâm tư không thuần, vì muốn ôm được mỹ nhân về nên y phái người ngày đêm trông coi Nhạn Phủ. Chỉ cần thấy Nhạn Quy ra ngoài, thì sẽ chế tạo ra cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt, vừa hợp lý lại còn có thể bắt được nàng.

Đợi mấy ngày, cuối cùng cũng có được cơ hội, nhưng không ngờ nha đầu lại muốn trèo tường vào phủ Cửu hoàng thức của y mà tìm đường chết.

Nguyên Chính Tự lập tức nghĩ ra một chủ ý hoàn hảo, làm bộ không biết đối phương, còn coi nàng là kẻ trộm mà chạy vào hoàng cung, rồi diễn cảnh đe dọa lại dụ dỗ, để nàng ngoan ngoãn nghe lời, từ đó chầm chậm mưu toan.

Ngoài ý muốn là tiểu nương tử nhìn thì xinh xắn dễ lừa gạt này, thật ra lại đặc biệt nhanh nhẹn, hoa cỏ mà cho thấy nhan sắc mỹ lệ. Nghĩ đến cho dù đưa nàng vào cung, đúng là miễn được nàng bị Hoàng cửu thúc sát hại, nhưng cũng không dễ lừa gạt nàng đi vào khuôn khổ.

Năm ngón tay có lực đột nhiên thả lỏng, giơ giữa không trung.

Nhạn Quy vui mừng, thấy thời cơ đã đến liền co cẳng mà chạy.

Đợi đến khi Nguyên Chính Tự phản ứng kịp, đối phương đã đẩy cửa phủ mà xông vào.

Trái tim như bị siết chặt, không lo nghĩ được nhiều, ỷ mình là cháu ruột nên cũng vọt vào theo.

Trò trèo tường vặt vãnh trước đó của Nhạn Quy đã bị một đôi mắt theo dõi từ đâu đến cuối, thấy bóng đen kia là người bình thường không có chút nội lực nào, thậm chí còn rất yếu đuối, thì chỉ buồn cười chứ không để vào mặt.

Sau khi Nhị hoàng tử đến, lại muốn đưa người đi, cặp mắt kia liền đóng lại.

Nào ngờ, hắn đánh giá cao Nhị hoàng tử, nghĩ đến đối phương có thể là người mà Nhị hoàng tử cố ý đẩy tới, thì trực tiếp đưa người đến thư phòng của Vương gia.

Những người khác thì bọn họ có thể tùy tiện chém giết mà không ai dám xen vào, nhưng người của Hoàng thất thì phải được chủ tử gật đầu mới được, dù sao đó cũng là người nhà của chủ tử.

Huống hồ, Tiết Tuân cũng rất tò mò một tiểu nha đầu tay trói gà còn không chặt mà sao dám trèo lên tường nhà Vương gia.

Ấy, chẳng lẽ… tình tay ba à…

Mang theo tâm tư này, Tiết Tuân ôm kiếm đứng bảo vệ một bên, hiếm khi không rời đi.

Vì hôm đó xuống nước cứu người, máu độc trong cơ thể lại được đà tiến công, mấy ngày này Nguyên Đạt đều châm thuốc áp chế, tối nay mới có sức đến thư phòng xử lý chút công vụ.

Nhưng cũng không kiên trì được bao lâu, vốn tính đứng dậy về phòng nghỉ ngơi, lại thấy Tiết Tuân xách một bóng người màu đen như tóm gà con đi tới.

Người kia còn rất không an phận, nhích qua nhích lại, ngoài miệng thì không ngừng hô: “Thả ta xuống, ta buồn nôn.”

Còn là một nữ tử.

Bị Tiết Tuân bắt được, chỉ có một khả năng, đó chính là nàng xâm nhập vào phủ Ngự Thân Vương.

Nguyên Trăn buông bút lông sói xuống, lưng dựa vào thành ghế, ung dung nhìn Tiết Tuân đi vào, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, dường như chỉ cười một tiếng thì có thể phóng ra một bầu trời sao, tiêu sái tuấn dật.

Giọng của người này, hắn nghe rất quen tai.

Nhạn Quy bị nhìn thấu thân phận cũng không bị ném thô bạo trên đất. Sau khi đứng thẳng dậy, đôi mắt nàng lập tức nhìn về phía thanh niên.

Nàng quét mắt nhìn hắn một vòng, thấy sắc mặt hắn kém hơn so với lần gặp ở hoàng cung, mùi thuốc cũng nồng nặc, lúc này Nhạn Quy nhận đính, người cứu nàng chính là hắn.

“Chàng…”

Nhưng còn chưa nói ra, liền bị một thiếu niên như gió xông vào từ cửa ngắt lời.

“Cửu hoàng thúc, nàng là con gái độc nhất của Quang Lộc Tự khanh Nhạn Hồng, tên Nhạn Quy, không phải kẻ trộm. Bây giờ con sẽ dẫn nàng rời đi ngay.” Nguyên Chính Tự gấp đến nỗi quên cả vấn an, vừa vào đã không ngừng giải thích, còn không kịp thở một chút.

Dứt lời, sợ Cửu hoàng thúc không cho phép, còn lôi kéo cánh tay Nhạn Quy muốn dẫn ra ngoài.

Chỉ nghe sau lưng truyền đến một tiếng lạnh lùng: “Nhị hoàng tử.”

Vị hoàng thúc Nguyên Trăn này thực tế mới lớn hơn bọn họ trên dưới một bàn tay.

Có thể nói là từ nhỏ lớn lên bên nhau, quan hệ rất hòa thuận, cho đến khi hiểu chuyện rồi mới dần có sự xa cách về vai vế.

Tuy vậy cũng rất ít khi gọi tước vị của bọn họ.

Nguyên Chính Tự vừa mới quay người thì lập tức như lên dây cót, ngoan ngoãn quay đầu, đối mặt với Nguyên Trăn.

Trong lòng hoảng cực kỳ.

Tuy nói Cửu hoàng thúc ốm đau bệnh tật, cũng không còn dũng mãnh như xưa, nhưng sự kính trọng sâu bên trong cùng với áp lực thân phận vẫn là bóng ma không diệt được. Huống chi, sau khi truyền ra ngoài bản thân bị bệnh, Cửu hoàng thúc trở nên cực kỳ tàn nhẫn, đến nỗi ngay cả phụ hoàng cũng không thể làm gì được. Ở trước mặt hắn, phải ngoan mới tốt.

Nhạn Quy thấy thời cơ tới thì vung mạnh tay, giải thoát cho cánh tay của mình.

Thấy Nguyên Trăn trông về phía mình, nàng bước tới trước hai bước, kéo dãn khoảng cách với Nguyên Chính Tự, quan tâm hỏi hắn: “Sức khỏe của chàng vẫn ổn chứ?”

Một câu vừa dứt, sau lưng liền truyền tới hai tiếng hít thở nhè nhẹ.

Nguyên Chính Tự bị dọa đến chân cũng mềm ra.

Nha đầu này đúng là gan to bằng trời, không muốn sống nữa rồi.

Nửa đêm trèo tường tới chỉ vì muốn hỏi Cửu hoàng thúc một câu này ư? Đây chẳng phải là sát muối vào vết thương, đổ thêm dầu vào lửa sao? Giống như ngươi hỏi thăm sức khỏe với một kẻ hấp hối sắp chết vậy.

Đúng là hết chuyện để tám.

Bầu không khí lập tức yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Ngay cả Tiết Tuân đứng một bên ăn dưa cũng u ám cả mặt mày. Vương gia kị nhất việc người ngoài hỏi sức khỏe của hắn, ngay cả lão Hoàng đế cũng thức thời tránh né.

Chỉ ngắn ngủi chừng nửa năm, từ một người tuấn lãng có tấm lòng rộng mở lại biết thành con ma bệnh không rời được dược thạch. Người ngoài đều nói, lòng tự tôn của Vương gia bị chịu nhục, nhất thời không chấp nhận được, cho nên mới không muốn người ta nhắc đến. Thật ra lúc phát bệnh, cái loại đau khổ đó như Như Lai trải qua mười tám tầng Địa ngục, người quỷ đều không phải.

Tiết Tuân mím chặt môi, đôi mắt nhìn về phía Nhạn Quy u ám như mực tàu, như đang nhìn vật chết.

Ánh nến vàng ấm áp khẽ đung đưa, chiếu rọi vào ánh mắt thâm sâu của Nguyên Trăn, một cái chớp mắt liền không thấy rõ được quang cảnh bên trong.

Bầu không khí yên tĩnh, thời gian như ngừng lại, xuyên qua tấm mành màu trà, dường như có thể thấy được bên trong phản chiếu hình ảnh đẹp đẽ của thiếu nữ lần đầu mới gặp…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi