BỊ TRÚC MÃ ENIGMA LỪA HÔN


Nghe nói, khoảng thời gian từ giữa trưa 12h đến 4h chiều là thời điểm mặt trời mang đến nhiệt độ nóng nhất trong ngày.
Cỏ cây vội vàng tiến hành quang hợp, nước mưa vội vàng bốc hơi, vạn vật cũng trở nên sống động nhất.
Nhưng một khi thời gian này kết thúc, phần sinh cơ đó cũng theo ánh hoàng hôn rơi xuống mà hạ màn, vì vậy, thứ chuyển động hăng hái nhất nơi chân trời liền biến thành dòng người cùng dòng xe cộ vội vã tan tầm.
Thời điểm Chu Thụ tỉnh lại đúng là gần chạng vạng, vạn vật đã mệt mỏi.
Và anh cũng thế.
"Chịu tỉnh rồi à?" Chu Lệ Lệ ngồi trên tấm thảm trong phòng khách, hai tay đang chuyển động như bay trên bàn phím, chợt nhận ra một đầu khác phát sinh động tĩnh.
Chu Thụ vẫn còn buồn ngủ, chậm chạp từ trên sô pha ngồi dậy, tựa hồ còn rất mệt mỏi, mất hồi lâu chỉ nói được một chữ: "Mệt..."
Chu Lệ Lệ không nhịn được, "phụt" một tiếng cười ra tới, "Cậu đây là bởi vì khóc." A, đương nhiên còn có khả năng là ngủ quá nhiều.
"......"
Chu Thụ giật giật cổ họng có chút khô khan, lười đến mắng chửi người.

Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt cực kỳ mất tự nhiên mà nhìn quanh bốn phía trong phòng.
Chu Lệ Lệ dư quang trông thấy một màn này, không chút lưu tình vạch trần: "Đừng nhìn, người ta đi rồi."
Động tác của Chu Thụ chỉ khựng lại một giây liền khôi phục như thường, anh nghiêng người về phía trước, muốn đi lấy ly nước còn gần một nửa trên bàn.
"Đừng..." Chu Lệ Lệ nhanh chóng dùng một tay ngăn anh lại, một cái tay khác còn vỗ vỗ vị trí trái tim của mình làm như trấn an, may mắn may mắn, thiếu chút nữa liền xảy ra chuyện, "Đừng uống cái này, có thuốc an thần."
"?" Biểu tình trên mặt của Chu Thụ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự đông cứng, sau đó thần thái rốt cuộc sinh ra nhiều điểm sinh động, "Chu Lệ Lệ, cậu...!má..."
"Tớ thì sao? Cậu không cảm ơn thì cũng thôi đi, còn muốn hỏi thăm mẹ của tớ hả?" Chu Lệ Lệ đánh gãy Chu Thụ, còn giả vờ giả vịt dùng tay xoa xoa khóe mắt, "Đóa Đóa, cưng xem hắn đi, cưng đi rồi hắn liền khi dễ chị như vậy nè."
Chu Thụ không nghĩ tiếp tục cùng nàng so đo, hừ lạnh một tiếng: "Đừng diễn sâu, làm như em ấy có thể nghe thấy vậy."
"Em ấy không nghe thấy, nhưng cậu có thể nha." Chu Lệ Lệ nghẹn cười, vứt cho Chu Thụ một ánh mắt đầy ẩn ý, "Thế nào Thụ ca, vòng ôm của ca ca có ấm áp không?"
Trong không khí tức khắc tràn ra hương vị xấu hổ của sóng biển, tựa như không cẩn thận đem cái quần của ai đó đang bơi cuốn vào bọt sóng.
Kỳ thật bọt sóng cũng sẽ xấu hổ.
"Mấy giờ?" Bọt sóng xấu hổ rốt cuộc phát ra tiếng vọng.
"Hơn năm giờ, tới kịp." Chu Lệ Lệ cầm điện thoại đưa tới trước mặt Chu Thụ, "Sáng mai bay đi Vân Thành, ngày mốt về Thủ đô, sau đó liên tiếp ba ngày đều có thông cáo, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi." Nàng khóa màn hình, hướng Chu Thụ nháy mắt, "Có lời nào muốn nói, có chuyện gì muốn làm thì tranh thủ trong hôm nay giải quyết nhanh đi, đừng để tới nửa đêm lại đau đầu khóc lóc ôm chị đây gọi ca ca nha."
Chu Thụ bị nghẹn đến lồng ngực cứng lại, cuối cùng ném một cái gối về phía thảm bên kia, "Nói nhiều quá."
"Hừ, dùng xong liền ném, đúng là không có lương tâm." Chu Lệ Lệ chỉ dùng một tay chụp lấy cái gối, rồi ôm vào trong lòng, "Thu thập một chút đi, lát nữa ăn cơm muốn tớ cùng đi với cậu sao?"
Chu Thụ thở dài, "Ừ" một tiếng, động tác chậm chạp đi vào phòng tắm.

Mở ra vòi sen, bên dưới vòi sen liền rơi xuống một cơn mưa to.
Làn da tối hôm qua được Cận Ngôn ôm lấy dường như còn tàn lưu nhiệt độ cơ thể của đối phương, Chu Thụ đứng dưới cơn mưa ấm áp tinh mịn, hô hấp đều có chút nóng lên.
Một Cận Ngôn ôn nhu như vậy, anh trước nay chưa từng thấy qua.
Khi còn nhỏ là một chú trùng theo đuôi đuổi cũng đuổi không đi, dính người đến muốn mệnh.
Cận Ngôn từ nhỏ đôi mắt liền rất sáng, làn da lại trắng nõn mềm mại, vóc dáng cũng không cao quá nhanh, thật ra càng giống một em búp bê Tây Dương.
Cho nên Chu Thụ vẫn luôn định sẵn một cái tương lai, anh tin tưởng vững chắc Cận Ngôn nhất định sẽ phân hóa thành Omega, đến lúc đó liền có thể danh chính ngôn thuận đem em trai búp bê Tây Dương này giấu trong nhà mình.
Ai ngờ đứa nhỏ này sau khi phân hóa thì chỗ nào cũng thay đổi hết, vóc dáng đột nhiên cao vút lên, đường nét mặt mày cũng trở nên lạnh lùng một ít, khí chất cũng không còn mềm mại.
Ngay cả giới tính đều không giống như chính mình tưởng tượng.
Em trai nhỏ phân hóa thành một cái Alpha a, không phải một cái Omega, làm sao có thể như vậy đâu...
Chu Thụ chưa từng vô thố như vậy, tất cả hồi ức khi còn nhỏ, cùng lời hẹn ước có vẻ ấu trĩ, trong lúc nhất thời đều bị hương vị ẩm ướt trong mưa cuốn lấy, chui vào lỗ chân lông của anh, thúc giục anh thanh tỉnh.
Anh phải mất một đoạn thời gian đi tiếp thu cùng sửa sang lại hỗn loạn trong đầu, chờ đến thời điểm anh lại muốn làm cái gì thì mới phát hiện em ấy đã cách anh càng ngày càng xa.
Cận Ngôn không hề thường xuyên nháo muốn anh về Hải Thành, cũng không hề mỗi ngày chia sẻ hôm nay lại đem thức ăn cho mấy bé mèo hoang hay chó hoang, thậm chí ngay cả tin nhắn anh gửi cũng qua vài tiếng đồng hồ mới trả lời.
Hai người dần dần không nói gì với nhau, trở nên càng ngày càng ít liên lạc.
Nghỉ đông năm ấy, Chu Thụ trở lại Hải Thành, sau bữa cơm tối, Cận Ngôn đến phòng của anh, đó cũng là lần ở chung đầu tiên của bọn họ sau một thời gian khá dài.
Cận Ngôn giống như khi còn nhỏ, giúp Chu Thụ sắp xếp lại hành lý, thuận miệng hỏi thăm vài câu về cuộc sống đại học của anh, mãi đến trước khi chuẩn bị ra về, cậu đột nhiên đứng ở cửa, xoay người nhìn Chu Thụ.
Cậu hỏi, "Ca, anh có thể tiếp thu AA luyến không?"
Chu Thụ hiện tại còn nhớ rõ ánh mắt khi đó của Cận Ngôn, mang chút hơi ẩm, như chứa đầy bi thương cùng bất đắc dĩ.
Nghe xong lời này, trái tim Chu Thụ bỗng giống như bị một bàn tay niết đến tê dại.
Anh nghĩ, đệ đệ trong khoảng thời gian này xa cách chính mình, nguyên lai là bận yêu đương, em ấy thích một cái Alpha.
Nhưng trong đầu Chu Thụ lại không đúng lúc mà nhảy ra rất nhiều hình ảnh kiều diễm, chính là những hình ảnh thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của anh từ sau khi Cận Ngôn phân hóa.
Mà nhân vật chính còn lại trong những giấc mộng đó, lúc này đang đứng trước mặt anh.
Vì thế, trong nháy mắt đó Chu Thụ đã cực kỳ biệt nữu.
Anh cảm thấy hổ thẹn cùng hoảng loạn, đồng thời đáy lòng cũng trào ra từng đợt chua xót.
Nhưng anh không cho phép chính mình biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể căng da đầu cau mày nói: "Không có khả năng."
Cửa đóng, gió nổi lên.
Ngày đó, Hải Thành rơi một trận tuyết rất lớn, bông tuyết rơi xuống như lớp bông trắng xóa (1), muốn lưu lại tất cả ôn nhu của mùa đông.

Chu Thụ nằm trên giường một đêm không ngủ, anh suy nghĩ lời Cận Ngôn đã nói, vẫn còn ôm một trái tim biệt nữu.
Vốn định đợi tuyết ngừng sẽ tìm cậu nói gì đó, nào có ngờ được rằng, chỉ một buổi tối mà thôi, sáng hôm sau liền không còn gặp được em trai nhỏ của anh.
Ba mẹ Cận Ngôn tuy rằng đối với quyết định của con trai mình không hiểu ra sao, nhưng con đã thành niên nên không có lý do gì đi cản trở nó.
Chu Thụ gọi vô số cuộc điện thoại, nhưng cuối cùng đều cùng với trái tim của anh, toàn bộ chìm xuống đáy biển.
Sau đó, anh trở nên càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng lạnh nhạt, mãi cho đến khi bên cạnh cũng chỉ còn lại chính mình.
Ba mẹ hai bên không thể từ trong miệng của người nào biết được chuyện gì đã xảy ra, ban đầu bọn họ cho rằng hai đứa nhỏ cãi nhau, còn nhận định có lẽ là mâu thuẫn lớn đến mức gần như muốn từ mặt nhau, nhưng câu trả lời nhận được đều là "Chúng con không có chuyện gì cả", cho nên cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
Năm năm qua, chỉ có mỗi lần Chu Đóa tỉnh lại mới có thể thay Chu Thụ biểu đạt một ít tưởng niệm sâu trong nội tâm.
So với anh, Chu Đóa thành thật quá nhiều.
Ngày hôm qua Chu Đóa rốt cuộc trông thấy "ca ca" của mình, còn có thể làm nũng trong lòng ca ca, hơn nữa Cận Ngôn còn đút Chu Đóa ăn cháo, giúp em ấy lau nước mắt.
Có thể nhiệt độ nước bị chỉnh đến quá cao, đôi mắt của Chu Thụ bị nhiệt khí hun đến ửng đỏ, hơi thở cũng có chút không xong.
Nước quá nóng đúng không, như thế nào lại khiến người bực bội như vậy.
Chu Thụ kết thúc lần tắm này trong tâm trạng tức muốn hộc máu, thời điểm ra khỏi phòng tắm trên mặt đều biểu hiện tôi rất khó chịu.
Rõ ràng đến mức Chu Lệ Lệ chỉ lướt sơ qua liền có thể nhận ra, nhưng nàng vẫn chưa nói gì.
Đi theo ánh hoàng hôn đang dần lui xuống, Chu Lệ Lệ lái xe cùng Chu Thụ trở về nhà anh.
Thời điểm hai người về đến nơi thì cả nhà của Cận Ngôn đã tới trước rồi, hôm nay ba mẹ Chu Thụ mời bọn họ đến nhà mình tổ chức một bữa tiệc gia đình, nhìn qua thật ra có chút phô trương.
"Còn rất long trọng a." Chu Thụ dừng ở cửa thay đổi giày, thuận tiện lắm miệng nói một câu.
"Vậy cậu cũng không nhìn xem mời đến chính là ai nha?" Chu Lệ Lệ tiến đến bên tai anh nói khẽ, "Con rể tương lai..."
Chu Thụ lập tức trừng mắt liếc nàng một cái, Chu đại tiểu thư lại chỉ mị hoặc cười một cái liền cầm quà tặng đi thẳng vào phòng bếp.
Một màn này từ đầu tới cuối đều bị Cận Ngôn nhìn thấy, tuy rằng đã biết giữa bọn họ không phải loại quan hệ kia, nhưng trong lòng cậu vẫn không thoải mái, vô cùng vô cùng không thoải mái.
Giây tiếp theo, cậu liền cùng Chu Thụ đối diện nhau, anh lại trước tiên xoay con ngươi sang hướng khác.
Biểu cảm mất tự nhiên chợt lóe mà qua, Chu Thụ ngay sau đó liền bắt đầu chào hỏi ba mẹ của Cận Ngôn.
Trò chuyện mấy câu, mọi người rốt cuộc ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu một bữa tiệc tối dự tính sẽ kéo dài.
Chu Lệ Lệ ngồi bên cạnh mẹ của Chu Thụ, vẫn luôn giúp mẹ anh gắp thức ăn, rót thêm trà, làm cho mẹ của Cận Ngôn không khỏi nhìn mà ao ước.
"Haiz, Ngôn Ngôn của chúng ta không biết khi nào mới có thể mang về cho ba mẹ một Omega như Julia a."
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ ba của Cận Ngôn, những người còn lại đều chinh lăng vài giây.

Mẹ của Chu Thụ ngượng ngùng cười hai tiếng, vừa muốn nói gì đó thì Chu Thụ lại mở miệng trước, "Dì Phương, chú Cận, xin lỗi vì lúc trước đã gạt hai người, kỳ thật Julia không phải bạn gái của con, đối ngoại không lên tiếng làm rõ quan hệ là vì tránh một số phiền toái không cần thiết, trên thực tế chỉ là ông chủ và trợ lý mà thôi."
Chu Lệ Lệ nghe xong cười vui vẻ, hào phóng tiếp lời, "Còn là bạn thân nữa ạ." Nàng nói xong liền vừa che miệng vừa dùng khẩu hình cùng Chu Thụ nói ba chữ "Chị em gái".
Chu Thụ yên lặng trợn trắng mắt, đem chén cháo hải sâm của mình đẩy cho Chu Lệ Lệ, ý bảo nàng câm miệng.
Mà tâm tình Cận Ngôn lại tại vài giây ngắn ngủi như vậy lên xuống phập phồng.
Chu Thụ chủ động nói rõ anh cùng Chu Lệ Lệ không có quan hệ khiến cho cậu thực vui vẻ, nhưng Chu Thụ đem cháo của anh cho Chu Lệ Lệ ăn lại khiến cậu chua xót vô cùng.
Cảm giác khi thích một người chính là như vậy đi, trái tim vĩnh viễn bị cột chặt trên một chiếc tàu lượn siêu tốc.
"A...! Này..." Mẹ của Cận Ngôn nghe xong hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức vẫn thực tự nhiên mà nói tiếp, "Bất quá, có thể tìm được một trợ lý ưu tú như vậy vẫn là rất có phúc khí nha."
Mẹ của Chu Thụ lại thở dài, đôi mắt cũng dâng lên một ít ướt át, Chu Lệ Lệ lại châm thêm nước trà, nàng uống một ngụm mới chậm rãi nói, "Đúng vậy, quen biết Julia là phúc phận của chúng ta, chỉ tiếc..."
"Mẹ à." Chu Thụ nhẹ giọng gọi nàng, ngữ khí mềm mại rất nhiều, "Ăn cơm thôi đừng nghĩ chuyện khác, một lát nữa Julia bồi mẹ cùng dì Phương đi ngâm suối nước nóng nhé."
Sau đó mọi người không hỏi thêm cái gì, hai ông bố cũng bắt đầu bàn về chuyện làm ăn.
Cận Ngôn đêm nay ở trên bàn cơm không nói mấy câu, chỉ đơn giản là ai hỏi gì thì đáp nấy, hơn nữa ánh mắt cũng rất ít khi dừng lại trên gương mặt của Chu Thụ, có trời mới biết cậu cơ hồ phải dùng hết sức lực để khắc chế chính mình.
Bữa tiệc kết thúc, Chu Lệ Lệ bồi hai vị mẫu thân đi ngâm suối nước nóng, Cận Ngôn thì đi theo Chu Thụ ra ngoài, hai người ngừng trước cửa nhà Chu Thụ một hồi lâu, ai cũng chưa nói lời nào, nhưng lại đứng đó chẳng rời đi, như một hồi đánh cờ không phát ra tiếng động.
"Ca." Cuối cùng Cận Ngôn vẫn trước một bước nhận thua, cậu nhích lại gần anh, một cơn mưa to đang tiếp cận hải dương.
"Sao vậy?" Chu Thụ xoay mặt sang nhìn cậu, tận lực giữ cho ngữ khí của mình vừa lãnh đạm vừa tự nhiên.
"Ra bờ biển nhé?" Giống như khi còn nhỏ.
Không khí ngưng lại một giây, bọn họ nghe được thanh âm sóng biển vỗ về khu rừng, lá cây lay động xào xạc.
"Đi thôi." Có người cũng nhận thua trong trận đánh cờ với sóng biển này.
Khu biệt thự nhà bọn họ cách bờ biển rất gần, xuyên qua một mảnh rừng chắn gió, đi bộ không đầy mười phút liền tới.

Ba mẹ vẫn thường nói, có tuổi rồi thì không nên sống gần bờ biển, hơi ẩm xâm nhập luôn khiến xương khớp đau nhức, nhưng vẫn luyến tiếc địa phương này.
Về sau, Chu Thụ mua cho hai nhà mỗi nhà vài cái máy hong khô cùng giữ ấm, hai bên ba mẹ đều nói anh tri kỷ hiếu thuận, nhưng chỉ có anh tự mình biết rõ, kỳ thật anh làm vậy cũng có tư tâm.
Anh sợ nhà ai không thể chống đỡ nữa liền dọn đi trước, như vậy thì khoảng thời gian này cùng những hồi ức khi xưa, có khả năng thật sự sẽ không còn tồn tại nữa, sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn.
Bọn họ rảo bước dọc theo con đường sỏi đá của khu biệt thự, đi đến cổng vào của rừng chắn gió, mới vừa đi vài bước liền trông thấy mấy chú mèo hoang.
Mèo hoang thường sẽ cảnh giác con người, nhưng Cận Ngôn vẫn luôn là trường hợp đặc biệt trong mắt chúng nó.
Cận Ngôn vừa ngồi xổm xuống, mấy bé mèo hoang liền tiến lại gần, chủ động cọ cọ cánh tay cậu.
Cận Ngôn cười sờ sờ cổ bọn chúng, thay phiên "phục vụ" một con lại một con, cuối cùng, bọn chúng thậm chí còn nằm xuống lộ ra cái bụng mềm mại, trong cổ họng phát ra tiếng "rù rù" đầy hạnh phúc.
"Em hình như càng thêm được động vật nhỏ ưa thích." Chu Thụ nhìn cảnh này, thần sắc cũng mềm rất nhiều.
Từ nhỏ Cận Ngôn liền đặc biệt có duyên với động vật, chó mèo nhìn đến cậu đều sẽ chủ động thân cận, ngay cả đi vườn bách thú thì con khỉ nhỏ cũng phải từ trên cây bò xuống ôm cổ cậu không chịu buông ra.
Chỉ là lần này Chu Thụ mơ hồ nhận thấy một khác biệt cực nhỏ, ở trong mắt anh bây giờ, Cận Ngôn giống như đang giao lưu cùng chúng nó.
Cận Ngôn không trả lời vấn đề này, cậu sờ sờ đầu của mấy bé mèo, nói rằng ngày mai sẽ đem thức ăn cho bọn chúng, sau đó đứng dậy nhìn Chu Thụ nói: "Đi thôi, ca."

Chu Thụ nhìn bóng dáng của mấy con mèo dần đi xa, gật gật đầu, hai người liền đi tiếp vào sâu trong rừng cây.
"Ca, anh có lạnh không?" Thời điểm sắp ra khỏi rừng chắn gió, Cận Ngôn bỗng nhiên hỏi Chu Thụ.
"Còn được." Chu Thụ mới vừa nói xong, gió lạnh lại không biết thời thế mà chui vào tay áo ngắn của anh, khiến anh rùng mình một cái.
Cận Ngôn cởi áo khoác của mình ra, nhưng lần này lại không giúp Chu Thụ khoác lên.
Cậu nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay của anh, hai người đứng yên, Cận Ngôn trực tiếp nghiêm túc giúp Chu Thụ mặc vào áo khoác của cậu.
Chu Thụ vốn định cự tuyệt, nhưng cả cơ thể lại làm thế nào cũng không chịu nghe lời, anh nghĩ, có phải hệ thống phản ứng của của thân thể đã xảy ra vấn đề hay không.
Đến khi hoàn hồn thì áo khoác của Cận Ngôn đã được anh mặc vào, còn được vuốt đến phẳng phiu, nhưng cổ tay lại giống như thiếu thứ gì.
Chu Thụ cúi đầu, vừa định nhìn cho rõ, ai ngờ giây tiếp theo cổ tay đã bị người nhẹ nhàng nắm chặt, giọng nói ôn nhu cũng theo sau vang lên.
"Ca, em sai rồi." Cận Ngôn ánh mắt lấp lánh, giống như đột nhiên rót vào một ngôi sao.

Ngôi sao này còn là sao băng, sẽ nhảy lên nhảy lên, cũng sẽ câu lấy trái tim của người đối diện.
"Em..." Chu Thụ nuốt nuốt cổ họng khô khốc, ảnh đế lúc này lần đầu tiên mới phát hiện, nguyên lai việc quản lý cảm xúc cũng là một chuyện rất khó, anh dừng một chút, trầm giọng nói, "Em sai chỗ nào?"
Cận Ngôn vẫn đang ngừng thở chờ đợi rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, cậu lại tiến thêm nửa bước đến gần anh, giống như trút được gánh nặng mà cười khẽ một tiếng: "Em chỗ nào cũng sai hết."
Chu Thụ quay đầu đi chỗ khác, không dám lại nhìn vào đôi mắt của cậu, chợt phát giác ra điều gì, lúc này mới cúi đầu nâng lên cổ tay.
"Đây là..."
"Lúc ấy em cầm nó theo, là em không đúng, hiện tại em một lần nữa đeo cho anh, anh có thể đừng nóng giận được không?" Cận Ngôn vừa nói, lại nâng tay, dùng ngón út nhẹ nhàng câu lấy dây xích trên cổ tay Chu Thụ, "Tha thứ cho em đi mà."
Chu Thụ trong một chớp mắt đình trệ hô hấp, liền hoảng loạn mà rút tay về.
Anh nhìn đồ vật trên cổ tay, biệt nữu mà nói câu: "Vật nhỏ này, làm như anh hiếm lạ lắm vậy." Nói xong, quay đầu tiếp tục đi về phía bờ biển.
Cận Ngôn trái tim hoảng hốt vội vàng đuổi theo, sợ giây tiếp theo người ta liền tháo nó ra.
Cậu đứng cách anh một khoảng bằng nửa cái thân mình, vừa vặn có thể từ mặt bên nhìn đến Chu Thụ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt trang sức rũ xuống của dây xích.
Động tác nhỏ này bị Cận Ngôn thu hết vào đáy mắt, cũng cẩn thận đặt vào trong lòng mình.
Cậu đè xuống xúc động muốn đem người giấu đi, lại tiến về phía trước một bước, một lần nữa dùng ngón út câu lấy sợi dây xích, hai người cứ như vậy mà cùng nhau đi về phía biển rộng.
Tác giả có lời muốn nói: Đệ đệ mở ra kỹ năng làm nũng, ảnh đế ngạo kiều sắp chống đỡ không kịp nha ~
~~~~~
(1)
"Tha miên xả nhứ" (搓绵扯絮): xoắn, chà xát (tha) loại bông mịn (miên) và xé, bóc (xả) loại bông dày (nhứ), xoắn tơ xé kén.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Ngôn Ngôn à, cháo hải sâm là món cậu không thể ăn nha, nên Chu Thụ mới không cho nè..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi