BÍCH ĐÔNG


Cả đời rất nhanh, nhắm mắt một cái đã trôi qua rồi.

Ngọc Điệm Thu nhắm mắt lại, lại nhớ về cảnh tượng dưới tầng lúc vừa nãy.
Cô mở to mắt, ở cuối trần nhà màu lam, là nửa chiếc điều hòa của phòng cô.

Nửa còn lại kéo dài sang phòng ngủ chính cách vách.
Chủ nhà này thiệt tình đến không chịu được, để điều hòa như vậy coi là tiết kiệm tiền, thật ra rất tốn điện.

Đương nhiên, nhanh tiêu hao nhất chính là sự hài hòa giữa người với người.
Ngọc Điệm Lâm muốn tắt điều hòa.

Nhưng cách vách có người thiếu niên đang huyết khí phương cương*, phòng của Lục Trì Chi có đặt mấy thiết bị, khởi động lên cần phải tản bớt nhiệt, không mở điều hòa khẳng định là không được.
(*: tuổi còn trẻ nhiệt huyết)
“Hắt xì…” Cô hắt xì một cái.
“Cậu lạnh à?” Thanh âm đắm mình trong gió xuân lọt vào tai cô.
Ngọc Điệm Thu không chắc chắn phòng bên là nói chuyện với cô, hay là nói với bạn game của anh.
“Nếu cậu cảm thấy lạnh, thì có thể tắt điều hòa đi.

Tôi mở quạt cũng được.”
Ngọc Điệm Thu dán vào tường: “Cậu đang nói chuyện với tôi à?”
“Ừm.

Nghe thấy cậu hắt xì rồi.” Thanh tuyến của anh trầm thấp, vẫn dễ nghe như vậy.
Nội tâm của Ngọc Điệm Thu được câu nói này sưởi ấm, trong nháy mắt không thấy lạnh nữa.

Cô đóng vai một người bạn Trung Quốc cùng phòng tốt đẹp: “Không sao đâu không sao đâu, không thể để cậu chịu nóng.”
Điều hòa phát ra vài tiếng “tít tít”, nhiệt độ từ 22 tăng lên 26.
Ngọc Điệm Thu xoay người ghé vào trên gối đầu, nhân cơ hội đến gần người ở đối diện: “Hai chúng ta cũng coi như có duyên, có tiện thêm bạn tốt hay không?”
“Không quá tiện.”
Đúng như trong dự liệu.

Mới quen biết mấy ngày, tổng cộng chỉ gặp nhau ba lần, mỗi lần không vượt qua ba phút, là cô thì cô cũng nói như vậy.

Nhưng ngữ khí của anh nghe ra có chút ý tứ giận dỗi.

Có thể là ảo giác của cô.
“Không sao cả, không sao cả.” Ngọc Điệm Thu rất rộng lượng: “Đợi cậu bao giờ tiện thì thêm.”

Phòng bên an an tĩnh tĩnh, Ngọc Điệm Thu bây giờ có thể tưởng tượng ra biểu tình nhấp môi cool ngầu của anh.
Thời gian rạng sáng.

Đôi tình nhân ở nhà bên cạnh lại bắt đầu hoạt động.

Ngọc Điệm Thu bắt đầu tính giờ giúp họ.
Lần này thời gian được dùng là ba phút, sắp rồi sắp rồi.
Buổi sáng rời giường, nhưng đôi giày nam trên giá giày được bày một cách chỉnh tề, chìa khóa xe trên tủ cũng bị lấy đi rồi.

Lục Trì Chi không ở nhà, Ngọc Điệm Thu bắt đầu quay video.
Hôm nay đổi mới một video, vẫn là một bức tường.
Giang cư mận nghiến răng nghiến lợi: Tạc Tạc cô có được không vậy!? Không được thì thả anh chàng nhỏ đó cho tôi tới.
Ngọc Điệm Thu còn nhỏ không biết gì lúc ấy có tính cách xúc động, vì vậy đắc tội rất nhiều đối thủ có lợi ích tương quan, các fans thích tính cách của cô trêu chọc tên của cô thành “Ngọc Điểm Tạc”, một chút là nổ, gọi cô: Tạc Tạc.
Tiểu chùy 40 Đại chùy 80: [Hợp tác thì ib tui.] 4.6W lượt like
Ở dưới có 721 bình luận.
Tạc tường điện chùy: [Đều tránh hết ra, tôi bắt đầu tác nghiệp rồi!] 9566 lượt like
Ở dưới có 395 bình luận.
Giang cư mận A: [Đã mười ngày rồi, Blogger còn chưa nắm được soái ca, cũng không mở link mua đồ, không giống có kịch bản.] 1.9W lượt like.
Giang cư mận B: [Mẹ nó tôi đi nhìn xem cắt nối biên tập của video kia, thực sự có một bạn cùng phòng đẹp trai như vậy tồn tại ư? Vì sao tôi gặp toàn là những người kỳ lạ!] 1.1W lượt like
Giang cư mận C: [Follow rồi nhé, đợi một cái “chúng tôi bên nhau rồi”] 7963 lượt like

Ngọc Điệm Thu giọng nói tang thương, còn thời khắc áp chế ngữ khí hèn mọn, cùng với một nửa chiếc điều hòa rơi vào ống kính, trở thành suối nguồn vui vẻ của các giang cư mận.

Chuyện cười của cô bị cắt nối biên tập giỡn chơi, video đăng lên lượt like nhanh chóng vượt qua trăm vạn.
Tạc Tạc của những năm đó hình như lại quay trở về rồi.
Người đại diện đánh hơi được cơ hội kinh doanh và tìm cô hợp tác, hoa hồng rất hào phóng, Ngọc Điệm Thu nhịn đau mà từ chối rồi.

Cô quá xui xẻo, có lẽ hôm nào Lục Trì Chi chuyển đi cô sẽ bị đánh về nguyên hình.

Khi cô nổi tiếng là lúc học lớp mười hai, việc học nặng nề, cha mẹ lo cô phân tâm, cự tuyệt vô số lời mời ký hợp đồng.

Hiện tại nghĩ lại, cha mẹ quả thật là lương thiện.

Nếu không phải hai người kịp thời ngăn chặn, tiền bồi thường của cô sẽ phải đủ đến nhảy tám tầng lầu rồi.
Chính là vận may xui xẻo này của cô, vẫn nên tập trung thành một người cho xã hội đi thôi.
Đến công ty thực tập được hai ngày, Ngọc Điệm Thu vẫn đang thích ứng với con đường hoa viên khổng lồ.

Thiết kế tòa nhà văn phòng trụ sở công ty Ất Trí rất nghệ thuật và công nghệ, giống hoa viên, lại giống thư viện.


Phỏng vấn vào làm của công ty rất nghiêm khắc, sinh viên từ các trường danh tiếng top đầu muốn vào, tuy rằng video của Ngọc Điệm Thu rất nổi tiếng, nhưng so sánh với các thực tập sinh khác, sơ yếu lý lịch của cô không đặc biệt xuất sắc, vào được thật sự là vận may lớn rồi.
Buổi trưa, căng-tin công ty hơn 1000 mét vuông người người đông đúc, liếc mắt một cái nhìn qua đều là các khay đồ ăn.

Ngọc Điệm Thu gọi ba món mặn một món canh, tìm một chỗ mà ngồi xuống.
Đã qua đúng mười ngày, trừ một lần mất mặt trước mặt Lục Trì Chi, gần đây không hề bị xui xẻo.

Cô lướt điện thoại, bình luận dưới video mới cập nhật đều rất hài hòa.
Một anti-fan đã đuổi theo mắng cô 18 tháng phát biểu nhiệt tình: [Đột nhiên có chút thích con người ngu ngốc này.]
Ngu ngốc.

So với những lời mắng cô lừa thiên hạ, hết thời, truyện cười không buồn cười, đây cũng coi là có ý nghĩa tích cực.
Đến anti-fan không bôi đen cô, rất không thích ứng.
Ngọc Điệm Thu hoài nghi vận đen trong thế giới giả tưởng có khả năng đã chuyển dời đến thế giới thực.

Sau khi hoàn thành công việc, cô chỉnh email và gửi cho Lydia.
“Nhanh như vậy đã làm xong rồi à? Hiệu quả không tồi nhé.”
Lo lắng Lydia soi mói, Ngọc Điệm Thu đề cao cảnh giác: “Cũng, không nhanh như vậy đâu ạ.

Chủ yếu là chị Lydia dạy rất tốt!”
“Chị đâu có dạy em cái gì.” Lydia rất thích trong mắt cô gái nhỏ có nghị lực sống, bên cạnh có một cô gái thanh xuân nhiệt huyết, đi làm cũng không buồn ngủ như vậy: “Là ngộ tính của em tốt, so với những người hoa hòe hoa sói mạnh hơn nhiều, rất tốt rất tốt.”
Ngọc Điệm Thu bị cảm ứng hiệp thương làm tổn thương, gây khó dễ lần đầu cảm nhận được sự ấm áp của xã hội: “Cảm ơn chị Lydia!”
Ngọc Điệm Thu trở về chỗ làm, dùng bút đỏ vẽ một vòng trên tờ lịch.
Sống cùng phòng với Lục Trì Chi, không hề xui xẻo.
Ngày thứ mười một.

Phần mềm thực nghiệm của Ất Trí chưa từng xảy ra vấn đề, quay lại lại xuất hiện một lỗi BUG lớn.

Thành viên toàn tổ của hạng mục này đều tăng ca khẩn cấp, bận đến gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ.
Ngọc Điệm Thu hoài nghi, do vận xui của cô liên lụy công ty.

Vận rủi chung quy vẫn đến rồi.
Lydia còn chưa ăn cơm, con cũng chưa đi đón, đã đâm đầu làm việc cả buổi chiều rồi.

Nội tâm của Ngọc Điệm Thu có quỷ, chủ động đề nghị giúp chị ấy tăng ca.

Lydia cảm kích thoáng nhìn cô cảm kích, nói là những chuyện này rất phức tạp, kinh nghiệm của cô không đủ có khả năng càng giúp càng bận.

Thấy vẻ mặt áy náy của cô, Lydia vẫy tay: “Vậy em giúp chị mang những văn kiện này cho Tiểu Trần ở phòng mô hình hóa ở tầng năm, không tìm được thì tìm lễ tân nhé.

Sau đó lại mua mấy ly cà phê cho mọi người.

Nhớ là giữ lại hóa đơn để kết toán.
“Yên tâm đi, chị Lydia!” Cảm giác áy náy của Ngọc Điệm Thu có hơi giảm bớt.
Đưa hết các văn kiện, cô xuống tầng xếp hàng mua cà phê mang lên tầng.

Tiểu Trần tưởng cô là trợ lý của ai đó ở phòng mình, sai bảo cô đi tìm Tổng Giám Mỹ Thuật đưa đồ.

Tổng Giám Mỹ Thuật lại tưởng cô là người của phòng Mô hình hóa, lại yêu cầu cô lên tầng tìm người lập kế hoạch.
Cô giống như một cục gạch, chỗ nào cần đến thì chuyển đến đó.

Cuối cùng lại không hiểu rõ được mà thêm Wechat của người chế tác.
Một thực tập sinh vừa đến ba ngày, bởi vì trăm năm gặp phải một BUG lớn, trong một ngày này kết bạn với một nhóm lãnh đạo.

Đây chắc là, thiên đạo thù cần*? Ngọc Điệm Thu một bên an ủi chính mình, một bên gửi tin nhắn cho người chế tác.
(*: Người cần cù nhất định sẽ được báo đáp)
Người chế tác là người có vị trí cao nhất trong công ty game, bình thường vẫn chiếm cổ phần của công ty, còn có thể là ông chủ lớn của cô.
Ngọc Điệm Thu thận trong biên soạn một đoạn lai lịch và dụng ý của chính mình, dùng từ có chọn lọc.

Cuối cùng lại xóa đi toàn bộ.
Dù sao người lãnh đạo lớn như vậy bình thường cô cũng không có khả năng gặp được, nịnh nọt các kiểu cũng không đến lượt cô, dứt khoát trực tiếp một chút.
Tạc Tạc: [Chào sếp, xin hỏi bao giờ sếp về công ty? Tổng giám Lâm có một phần văn kiện đợi sếp ký ạ.]
Khung chat lâm vào yên tĩnh.
Ngọc Điệm Thu ấn vào avatar của đối phương.

Giống như cô, không phải đồ ăn ngon thì là cảnh đẹp, một năm không đăng được một hai cái trạng thái.
Đối phương chắc là chưa nhìn thấy, qua rất lâu cũng không thấy trả lời.

Cô không muốn đợi nữa, thu thập đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Lúc này, khung chat nhảy ra một tin nhắn.
Zaidan: [Thật xin lỗi, vừa rồi tôi đang bận.

Văn kiện cần ký cứ để trên bàn trong văn phòng của tôi là được.]
Văn phòng của người chế tác ở đâu? Lãnh đạo đang bận, cô không dám qua làm phiền, đi hỏi bảo vệ trực ban.
Chú bảo vệ có ánh mắt sắc bén, chỉ chỉ văn phòng của Tổng giám đốc.

Dựa sát vào cửa, mắt nhìn cô chằm chằm, đợi sau khi cô đặt văn kiện vào, tính cảnh giác rất cao mà đi khóa cửa lại.
Ngọc Điệm Thu nghi ngờ nghiêm trọng chú bảo vệ xem phim thương chiến* nhiều, coi cô là gián điệp thương nghiệp.
(*: trận chiến thương trường)
Khi cô về đến nhà đã là hai giờ rưỡi sáng.


Hôm nay là thứ sáu, nhà bên im ắng, đôi tình nhân bên đó cuối cùng cũng đã bị cô hầm đến mức không được rồi.
Đêm cuối tuần, là đêm tốt đẹp.

Ngọc Điệm Thu tắm rửa xong, ném chính mình vào trong ổ chăn, chuẩn bị ngủ một giấc đầy.
Cô cảm thấy nóng, nhìn một cái, phát hiện đèn của điều hòa không sáng.

Lục Trì Chi chưa có trở về? Hay là sợ cô lạnh nên không bật điều hòa? Sau đó cô dán người vào tường, dựng lỗ tai lên.
Khung giường đã dùng nhiều năm, vừa động là nghe thấy tiếng tạp âm kẽo kẹt, cô xoay người, động tác có hơi lớn, “cạch” một tiếng, mép giường động vào vách tường.
“Không ngủ được à?”
Giọng nói nhỏ nhẹ trầm thấp, giống như tảng pháo hoa lớn trong nháy mắt được đốt lên, nổ ầm ầm trong đầu của cô.

Khẩn trương và kinh hỉ đều tồn tại: “Cậu chưa ngủ à?” Cô hỏi một câu vô nghĩa.
Lục Trì Chi “ừm” một tiếng, âm mũi gợi cảm ngoài ý muốn.

Giống như là buồn ngủ, cũng mang chút bất đắc dĩ.
Ngọc Điệm Thu cẩn thận nằm im: “Là tôi làm ồn đến cậu rồi sao?”
“Không phải.” Lục Trì Chi nói: “Tôi cũng vẫn chưa ngủ.” Buổi đêm yên tĩnh, âm thanh của anh trở nên cực kỳ rõ ràng, cũng thêm chút ái muội.
Anh không giống người sẽ để ý đến người khác có gánh nặng tâm lý hay không, vì vậy có thể là lời thật lòng.

Ngọc Điệm Thu lén lút ngáp một cái: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Người đã buồn ngủ đến ngốc rồi, sau đó cô nói một câu: “Ngủ ngon.”
Lục Trì Chi ngừng lại hai giây, cách bức tường nói: “Ngủ ngon.”
Ngày sống chung thứ mười hai, cuối tuần, cùng thưởng thức bữa sáng với anh chàng nhỏ cùng phòng.
Đây chính là tiêu đề video Ngọc Điệm Thu mới cập nhật.
Cô chụp sữa đậu nành và bánh quẩy, ở xa, có một đôi giày nam lọt vào ống kính.

Cô ngồi trước bàn ăn, bạn cùng phòng ngồi trên sô pha, hai người phảng phất giống như cách xa ngàn dặm, tự mình dùng bữa, không liên hệ gì với nhau.
Giang cư mận: Chỉ thế thôi??? Chỉ một bàn chân!? Cô rốt cuộc có được không vậy!!!
Ngọc Điệm Thu ngậm một miếng bánh quẩy.

Có được hay không không quan trọng, quan trọng là anh có thể truyền may mắn cho cô!
Vận khí của mèo chiêu tài không giống người thường, chỉ một bàn chân, lưu lượng kia phảng phất giống như trúng phải ma pháp của Ba La La, không đến tám mươi hay trăm vạn không hề dừng lại.

Mắt nhìn thấy số lượt like đang dần dần tăng lên, Ngọc Điệm Thu nghi ngờ nhà mạng đã coi tài khoản của cô là tài khoản công khai rồi, hai chữ “lưu lượng” đã bị loại khỏi chương trình.
Tay trái của Lục Trì Chi cầm ly cà phê, trên đùi đặt bút viết bằng điện, anh cúi đầu, tóc ngắn rũ xuống khóe mắt, che đi chân mày xinh đẹp của anh.
Phát hiện tầm mắt của cô, anh nghiêng đầu qua, ánh mắt hoang mang: “Cậu muốn chụp sô pha?” Anh đứng dậy, chuẩn bị nhường chỗ cho cô.
Ngọc Điệm Thu lộ ra hai chiếc răng hổ nhỏ: “Tôi muốn chụp cậu, có được không?”
Cô tươi cười nở rộ có chút cố tình, càng nói rõ hơn, là nịnh nọt.

Không phải thu hút người khác phái, cũng không phải là lịch sự, mà là đối diện với linh vật cát tường.
Không sai, chính là linh vật cát tường.
Cô nhìn ánh mắt anh, giống như một tín đồ thành kính lễ bái cầu tài trước mặt Thần Tài.
“Người anh em?” Ngọc Điệm Thu nhếch miệng, lấy lòng mà chớp chớp mắt: “Thế nào?”
Lục Trì Chi đứng dậy, đặt ly cà phê ở trên mặt bàn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi