Triệu Hải Khoát đi cùng Vô Niệm trong một đường tắt nhỏ, vì không muốn phá vỡ bầu không khí, anh không làm điều gì dư thừa, im lặng đi bên cạnh cô.
Vừa vặn bây giờ là thời điểm tan tầm, cả con đường nhỏ đầy xe điện và ô tô, còn có cả người đi bộ, trông lại càng đông hơn.
“Nhường một chút, nhường đường, phanh không ăn!”
Một ông bác hét to giọng địa phương.
Vô Niệm không nghe được khẩu âm nơi này, cô vẫn đi tiếp về phía trước, căn bản không biết chiếc xe không phanh kia càng ngày càng lao đến gần mình.
Đột nhiên Triệu Hải Khoát ôm Vô Niệm vào lòng. Cô còn chưa kịp phản ứng, mũi đã chạm vào vòng ngực vững chãi của anh.
Ông bác kia vẫn lái xe phi nhanh về phía trước, miệng còn đang la hét bảo nhường đường, xe không phanh được.
Vô Niệm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Triệu Hải Khoát: “Anh còn không mau buông ra.”
Triệu Hải Khoát buông tay, gương mặt đột nhiên đỏ bừng, đi về phía trước.
Hai người đi vào quán ăn đậm chất địa phương, đặc sản ở đây có món gà nướng muối ớt.
Sau khi ngồi xuống, nhân viên đưa thực đơn, Triệu Hải Khoát đưa đến trước mặt Vô Niệm, bảo cô gọi đồ.
“Tôi không biết gọi gì, anh cứ chọn đi.”
“Vậy thì để tôi, cô thích ăn thịt gà không? Gà nướng muối ớt có được không? Món canh hầm nước dừa này ăn rất ngon, bồi bổ cơ thể, có cả gà hầm cách thủy, cô thích ngọt không? Món dừa lạnh này cũng rất ngon … “
Triệu Hải Khoát gợi ý vài món, muốn Vô Niệm ăn uống ngon miệng.
“Tôi đều ăn được, anh gọi đi.”
Thấy Vô Niệm không ý kiến, anh gọi vào món trước đây hay ăn, còn gọi cả sữa chua cho cô.
Đồ ăn được bê lên, Triệu Hải Khoát mở miệng nói chuyện.
Anh vừa ăn vừa giới thiệu cho cô lịch sử của quán ăn này.
Anh kể lúc anh còn bé, bố đã dẫn anh tới đây, còn bảo món gà nướng muối ớt được chế biến thế nào, lấy gà ở đâu, mổ gà ra sao.
Anh không ngờ lần này cô không mắng anh nói nhiều, chỉ tập trung vào ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, nghe anh kể chuyện.
Hôm qua Vô Niệm rất thích món tôm hùm, hôm nay cô lại thích ăn dừa đông lạnh, hết lại gọi tiếp, ăn thế nào cũng không đủ.
Hai người ăn uống no nê, Vô Niệm chuẩn bị đứng dậy tính tiền thì Triệu Hải Khoát ngăn cô lại.
“Đi ăn tối với con gái đi ăn sao để cô trả tiền được, tôi đã thanh toán rồi, đi thôi”, anh vừa nói vừa đi ra khỏi quán.
Trên đường về, anh giới thiệu lịch sử của mấy con hẻm này cho Vô Niệm nghe.
Anh biết rất nhiều quán ăn đã từng có trong con hẻm này, bây giờ có thêm vài quán nữa.
Đi ngang qua một quán phở, anh hào hứng chỉ tay: “Hôm nào tôi sẽ đưa cô đến ăn quán này. Người ta mới sửa lại cách đây mấy ngày, cũng sắp khai trương rồi, đều là quán từ ngày xưa, bây giờ chủ quán đã là ông lão 70 tuổi rồi.”
Vô Niệm nhìn theo hướng chỉ của anh, nhìn vào trong quán, quả thật có một ông cụ tóc hoa râm đang nấu mì.
Triệu Hải Khoát còn đang thao thao bất tuyệt về lịch sử lâu đời của con đường vừa rồi, chớp mắt đã về đến quán trà sữa.
“Anh về đi, tôi muốn ra bờ biển ngồi một lát.” cô nói.
Triệu Hải Khoát đi rồi, Vô Niệm ngồi trên bờ cát, cởi giày ra, chôn chân vào cát, từ từ nhắm mắt lại, không nghĩ đến điều gì cả, chỉ nghe âm thanh sóng vỗ.
Đột nhiên hình ảnh cái ôm của Triệu Hải Khoát ập đến tâm trí cô, Vô Niệm vội vàng mở mắt, lại thấy Triệu Hải Khoát đã ngồi cạnh mình, còn có cả hai chiếc ghế nằm.
“Ngồi dưới đất không thoải mái, ngồi trên ghế đi.” Triệu Hải Khoát vừa sắp xếp lại ghế tựa vừa bảo Vô Niệm nằm xuống.
Vô Niệm không từ chối, đứng dậy, phủi cát trên người, nằm trên ghế tựa, trước mặt hiện ra dải ngân hà rực rỡ. Cô ngây người nhìn ngắm mặt trăng, cả bầu trời đầy sao.
Triệu Hải Khoát nằm trên chiếc ghế tựa bên cạnh, thấy cô nhìn ngắm sao trời, ánh mắt vô định, không những có cô độc lại thêm phần bi thương, có cả bất lực, ánh mắt lúc cô ngắm biển cả cũng như vậy, cuối cùng cô đã xảy ra chuyện gì mới có ánh mắt đấy, anh tràn ngập nghi hoặc và khó hiểu.
Đêm nay Vô Niệm nhìn ngắm ngân hà, còn Triệu Hải Khoát lại ngắm cô, trong đầu toàn là suy nghĩ về cô.
Sáng sớm hôm sau, Vô Niệm mới chạy bộ xong, còn chưa về đến quán đã bị Triệu Hải Khoát gọi lại.
Anh đưa cho cô chai sữa chua, nói: “Ngày hôm qua tôi bảo muốn mời cô đi ăn sáng, tôi ở đây chờ cô, chúng ta cùng đi.”
Vô Niệm cười ngờ vực, hôm qua Triệu Hải Khoát nói sáng hôm nào đó sẽ mời cô đi, hóa là “sáng hôm nào” là hôm nay. Cô cũng không nói gì, tắm qua một chút, thay quần áo, cùng anh đi ra ngoài.
Mặc dù đang là sáng sớm nhưng trong quán đã chật kín người
Vô Niệm ngồi trong góc quán, một lát sau đã thấy Triệu Hải Khoát cầm 2 tô mì đầy đi tới.
“Ô, cô gái, lần đầu thấy cháu, cháu không phải là người ở đấy đúng không?” Bà chủ quán nhiệt tình chào hỏi, “Triệu Hải Khoát, cháu có bạn gái từ lúc nào thế? Cũng chẳng báo với mẹ cháu một tiếng, mẹ cháu đang vội muốn chết rồi.”
“Cô ơi, cô đừng nói nữa, cô nhanh đi tiếp khách đi.” Triệu Hải Khoát nói xong liền đẩy bà chủ ra chỗ khác.
Đối với kiểu nhiệt tình của người dân ở đây, ngày trước Vô Niệm cũng đã thấy qua rồi.
Một lát sau, ông chủ bưng mấy món ăn kèm tới, nhân tiện ngồi xuống.
“Đây là ông chủ tặng 2 đứa, không lấy tiền. Cô gái, tên cháu là gì, người ở đây, cháu đang yêu đương với Triệu Hải Khoát hả?” Ánh mắt bà chủ nhìn chằm chằm Vô Niệm, hỏi mấy vấn đề.
Âm thanh của ông lão quanh quẩn vang bên tai cô, ánh mắt Vô Niệm lập tức trở nên mơ hồ, trong đầu toàn là cảnh tượng trong quá khứ, miệng không ngừng lặp lại câu hỏi, tên tôi là gì, tên tôi là gì?
“Cô ơi, cô đi nhanh đi, không cần ở đây hỏi đông hỏi tây đâu, cô nói nhiều quá.”
Thấy dáng vẻ thất thần của Vô Niệm, Triệu Hải Khoát nhanh tay kéo bà chủ ra ngoài, còn dặn đừng hỏi chuyện Vô Niệm.
“Tôi ăn no rồi, chúng ta về thôi.”
Triệu Hải Khoát vừa nói, Vô Niệm liền đứng dậy.
“Được, đi thôi.”
Anh không chút lưỡng lự, đi theo cô bước ra ngoài.
Trên đường về, anh không hỏi cô điều gì, chỉ yên lặng đi sau lưng cô, thấy cô về đến quán mới yên tâm rời đi.
Anh ngồi ở hàng rào, nhìn về phía lầu 2 quán trà sữa, uống một ngụm bia.
Kì thật, ngày đó từ lúc ở bệnh viện, anh luôn cảm thấy cô có điểm không thích hợp, nhưng không rõ không thích hợp ở chỗ nào.
Một cô gái đi đến từ thành phố xa lạ nào đó, mở một quán trà sữa, không ai biết cô tên là gì, cô là người ở đâu.
Cô không hay tiếp xúc với người khác, trầm mặc ít nói, không thích người khác tò mò về mình, cũng chẳng hay quan tâm cái gì, cộng thêm dáng vẻ thất thần của cô lúc bà chủ quán mì hỏi thăm, Triệu Hải Khoát chắc chắn trước đây cô đã từng gặp phải chuyện kinh khủng gì đó, nên bây giờ mới thế này.
Trong lòng anh xuất hiện rất nhiều nghi vấn, rốt cuộc cô đã từng gặp chuyện gì.
Trở về phòng, Vô Niệm không thể kìm được nữa, bật khóc, vén tay áo lên, bên trên chi chít vết sẹo.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô hoàn toàn không thể tìm lại được bản thân mình ngày xưa, cả trái tim, cả tâm trí.
Cô cuộn mình nằm trên giường, tìm kiếm những vết sẹo trên cánh tay, cả những vết sẹo ở chân nữa.