Sáng sớm, Nghiêm Á Nam ngồi trên xe của bố đến công ty.
Dọc theo đường đi, bố Nghiêm cái gì cũng không hỏi, cô cũng không nói gì cả, bố Nghiêm chỉ nghĩ con gái mình và Lục Hàng cãi nhau bình thường nhưng nhiều đôi trai gái khác, mà không nghĩ được rằng, đây là lần cuối cùng hai bố con hòa thuận với nhau.
Vừa mới thất tình, trạng thái đi làm không ổn, Nghiêm Á Nam như hồn vía trên mây, cô căn bản không có cách nào ngồi yên, cứ một lát lại đứng lên đi WC, thỉnh thoảng lại cầm cốc đi rót nước, không ngừng nghỉ.
Cốc thủy tinh của cô chứa đầy cafe, cô cúi đầu nhìn sàn nhà, loạng choạng về chỗ ngồi.
“Nghiêm Á Nam, mau mau nhường đường, tôi đang cầm một đống tài liệu này.”
Phùng Tiếu đi sau cô, trong ngực ôm một xấp tài liệu đi đến phòng Vu tổng, “Cô mau tránh ra, Vu tổng cần gấp.”
Nghiêm Á Nam không nghe thấy giọng nói của Phùng Tiếu, đi loạng choạng chậm rãi về chỗ.
“Ai nha, tránh đường.”
Phùng Tiếu vội vàng muốn chết, quát Nghiêm Á Nam, đi qua người cô, không thèm quay đầu lại, căn bản không để ý tiếng thủy tinh vỡ trên sàn nhà.
Hiện tại là thời điểm công ty bận rộn, trên hành lang khá đông người, không ai giúp cô dọn đống thủy tinh vỡ, cũng không ai chú ý tới bàn tay bị bỏng vì bị cafe đổ của cô.
Làm mãi cũng thành quen, Nghiêm Á Nam ngồi xuống, nhặt chỗ thủy tinh.
Bên cạnh vừa vặn có người đi qua, lảo đảo va vào Nghiêm Á Nam, cô chống tay lên mặt đất, trực tiếp chạm vào thủy tinh rơi vãi trên sàn, máu tươi chảy ra.
Nghiêm Á Nam nhìn máu bên tay phải, đột nhiên nghĩ ra gì đó, tiện tay cầm một mảnh vụn đi vào WC.
Cô ngồi trên bồn cầu, nhìn chằm chằm máu chảy trên tay, bất giác mỉm cười, sau đó cầm mảnh vụn thủy tinh cứa lên da mình.
Nghiêm Á Nam không ngăn được cảm giác đê mê này, cô nhấc váy lên, nhìn xuống đôi chân trắng nõn của mình, gương mặt không chút thay đổi cứa lên vài đường.
Rất nhanh, cả hai chân đều có vết dài ngắn khác nhau, máu tươi không ngừng chảy ra.
Đau không?
Nhưng cô không cảm thấy đau.
Sau đó Nghiêm Á Nam nhìn sang tay trái của mình, không thương tiếc cứa mấy vết.
Cô không do dự, mặt không đổi sắc, không giống như tự xuống tay với chính mình, nhưng mỗi vết cứa giống như hoa nở trên người cô.
Cuối cùng, cô không dừng lại, cứa vào tay phải một vết thật sâu.
Thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ rồi, cô không còn luyến tiếc điều gì nữa, một Nghiêm Á Nam hèn mọn lựa chọn tự sát giải thoát cho bản thân.
Máu chảy ra quá nhiều, Nghiêm Á Nam dần dần mất đi ý thức, ngã xuống đất, máu ở cổ tay dần dần lan ra tấm khe hở của nhà vệ sinh, lan cả sang phòng bên cạnh.
“A, có người tự tử.”
Tiếng hét chói tai từ phòng bên cạnh, Nghiêm Á Nam nhanh chóng được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Ngoài phòng cấp cứu, ngoài bố mẹ Nghiêm, Vu tổng và Điền tổng cũng xuất hiện.
“Công ty của cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao con gái tôi lạ tự sát?” Mẹ Nghiêm khóc, cầm cổ áo Vu tổng, không ngừng chất vấn.
“Tôi biết cảm giác hiện tại của bà, nhưng thực sự tôi không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.” Vu tổng vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo.
“Có phải vì chuyện Nghiêm Á Nam bị oan không?” Đường tổng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nói chuyện Nghiêm Á Nam bị người khác vu oan đi sao chép dự án.
“Đã xảy ra chuyện gì, cô nói ngay cho tôi.” Mẹ Nghiêm kích động quát lớn Vu tổng.
“Bà bình tĩnh chút, đây là bệnh viện”, bố Nghiêm đứng bên cạnh trấn an vợ.
“Ông nói sao tôi có thể bình tĩnh được đây, con gái tôi tự sát, các người có biết mai sau có thể tôi không được gặp nó nữa không?” mẹ Nghiêm khóc thảm thiết, bố Nghiêm cũng không chịu được, nhưng lý trí chiến thắng cảm xúc, ông vẫn bình tĩnh hỏi.
“Vu tổng, cô hãy nói cho chúng tôi nghe chuyện gì xảy ra, như thế chúng tôi mới phán đoán tại sao Á Nam lại tự sát?” Bố Nghiêm nói đến hai từ “tự sát” giọng run rẩy theo.
Mạng người quan trọng, Vu tổng cũng không giấu diếm, kể sự thật ra.
Mẹ Nghiêm đứng một bên rơi lệ, cuối cùng chửi rủa công ty này, chửi cả lãnh đạo, bà nói những lời khó nghe, vứt mấy cái hình tượng mẹ hiền tao nhã trầm ổn sang một bên, không thể kìm nổi sự tức giận của mình.
Lần này bố Nghiêm không ngăn lại, ông ngồi trên ghế, tay gắt gao nắm bàn tay thành nắm đấm, trợn mắt nhìn Vu tổng.
Tin tức xấu truyền đi nhanh, mẹ Lục Hàng biết tin Nghiêm Á Nam tự sát, lập tức kéo Lục Hàng chạy tới bệnh viện.
Trên đường đi, Lục Hàng sợ hãi, anh ta biết hành động hôm đó làm tổn thương cô, nhưng chưa từng nghĩ cô sẽ tự tử.
Lục Hàng cực kỳ sợ, sợ Nghiêm Á Nam chết, anh ta sẽ mang tội danh “kẻ giết người”.
Lục Hàng tới bệnh viện liền quỳ gối trước mặt bố mẹ Nghiêm, khóc lóc kể lể: “Hai bác, con xin lỗi, con không biết Á Nam sẽ như vậy, nếu biết trước, con sẽ không nói những lời như thế, hai bác, con thực sự xin lỗi.”
Cha mẹ Nghiêm cả kinh, hóa ra trong khoảng thời gian ngắn ngủn ấy, con gái mình đã trải qua chuyện gì, mà ngay cả họ hoàn toàn không biết, hóa ra từ trước đến nay họ hoàn toàn không hiểu được con mình.
Bố Nghiêm nhớ đến ngày Nghiêm Á Nam dầm mưa ướt hết cả người ấy, nghe được sự bất an trong lời nói của Lục Hàng, ông mới phát hiện, đây không phải là mấy cuộc cãi vã bình thường của mấy đôi yêu nhau.
Bố Nghiêm đứng dậy, đột nhiên quát lớn: “Nói, hôm đấy xảy ra chuyện gì? Nói nhanh.”
Lục Hàng bị cha Nghiêm dọa sợ ngã trên đất, sau đó nói hết chuyện xảy ra hôm sinh nhật.
Bố Nghiêm cuối cùng cũng không nghe được những điều con gái ông phải chịu nữa, ông hung dữ đấm Lục Hàng một cú, bảo vệ và mẹ Lục đến can ngăn, nhưng không ai ngăn được tấm lòng của người cha vì con gái mình chịu uất ức mà trả thù, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Hàng bị đánh hết cú này đến cú khác.
Một lát sau, bố Nghiêm không còn chút sức nào nữa, bị bảo an can ngăn ngồi xuống, ông thẫn thờ trên sàn nhà, nhớ về đứa con gái đáng thương của mình.
Tiếng khóc của mẹ Nghiêm không ngừng vang lên, “Mấy người cút cho tôi, cút, tôi không muốn nhìn mặt các người nữa, mấy người đều là hung thủ giết con tôi, mau cút cho tôi.”
Đám người không chịu nổi bộ dáng kiêu ngạo của mẹ Nghiêm nữa, đều đi hết.
Đối với họ mà nói, chẳng qua là nhân viên tự sát, là người con gái thất tình chìm trong bi thương, chỉ là một cô gái rời đi mà thôi, cuộc sống vẫn tiếp tục, Nghiêm Á Nam trở thành quá khứ của nó, chỉ là việc ngẫu nhiên nhớ tới thôi.
Nhưng đối với nhà họ Nghiêm mà nói, gia đình họ tan nát, là dấu chấm hết cuộc đời.
Trên hành lang trống trải, mẹ Nghiêm vẫn khóc nức nở, đèn báo “Đang hoạt động” trước của phòng cấp cứu vẫn còn sáng chói, bố Nghiêm ngồi bất động trên ghế, nhìn hàng chữ màu đỏ, ánh mắt tràn ngập tơ máu.
1 tiếng sau, thời gian dài như đã đi qua cả một thế kỷ, Nghiêm Á Nam được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Điều may mắn là, cô còn sống.
Lúc tỉnh lại, cô như biến thành con người khác, cô không nói chuyện với ai, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào trần nhà màu trắng, mùi thuốc khử trùng làm cô thấy buồn nôn, nghĩ mình vô dụng nhường nào, mỗi ngày đều nghĩ phải làm thế nào để rời khỏi thế gian đầy khổ đau này.
Nghiêm Á Nam không nhớ rõ bố mẹ nói gì, mình ăn cái gì, có ai đến thăm mình.
Nhưng cô nhớ, Lục Hàng tới đây vài lần.
Lần đầu tới đây, anh ta trực tiếp đi vào phòng bệnh nói ngàn lời xin lỗi.
Nghiêm Á Nam vừa thấy Lục Hàng đến, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ và bất an, không kiềm chế được bản thân, ôm thân thể đầy những vết sẹo của mình, khóc lóc: “Anh đi ra, anh cút đi, anh không được động vào tôi, tôi rất sợ.”
Nhìn thấy bộ dạng của con gái mình, cha Nghiêm đánh Lục Hàng trước mặt cô, chứng kiến tất cả, Nghiêm Á Nam không chịu nổi, bị ngất đi.
Sau đó, Lục Hàng tới vài lần, đều bị bố mẹ Nghiêm đuổi đi.
Một khoảng thời gian sau nữa, cô không còn nghe bất kì chuyện gì về Lục Hàng nữa.