Ngày 25 là ngày thi đấu cuối cùng.
Sáng sớm, Vô Niệm chạy được một vòng thì Triệu Hải Khoát chạy tới. Anh mỉm cười chào cô, trông không u sầu như hôm qua.
“Anh mời tôi đi ăn sáng đi, vai tôi đau lắm, anh phải bồi thường.” Cô nói.
“Được, cô muốn ăn gì?”
“Ăn mì đi.”
“OK.”
Hai người vừa nói chuyện vừa chạy bộ, chạy tận 8 km. Cả hai đều đói, thế nên đi thẳng tới quá, Vô Niệm không ngừng đấm vai.
“Đau thế cơ à?” Triệu Hải Khoát cười hỏi.
“Đầu anh to như thế, dựa vào người tôi tận 2 tiếng, anh nghĩ xem có đau không? Anh còn tí lương tâm nào không thế?” Vô Niệm hậm hực đáp.
“Được được, cảm ơn cô nhiều nha.” Triệu Hải Khoát nhìn cô, ánh mắt tràn đầy yêu chiều làm cô không quen chút nào, anh nói: “Hôm nay là trận cuối cùng rồi, cô muốn xem không, chiều nay còn có lễ hội âm nhạc đấy, vui lắm.”
“Nhưng tôi không hiểu lắm.”
“Tôi giải thích cho cô hiểm, đảm bảo kiến thức âm thanh chất lượng miễn bàn.”
“Không tin lắm.”
“Chiều nay cô cứ nghe xem, chắc chắn cô sẽ hài lòng cho xem.”
“Được, nếu không hài lòng thì tôi về trước, mặc kệ anh đấy.”
“Okie, cứ thế nhé.”
Triệu Hải Khoát giơ tay ra, định vỗ tay với cô, Vô Niệm nhìn bàn tay khô ráp của anh, cô vẽ một vòng tròn, tỏ vẻ đồng ý.
Hai người cười nhìn nhau.
Buổi chiều có rất nhiều người tới xem, tựa nhìn fan nhìn thấy idol. Vô Niệm mặc bộ quần áo dài, không hợp với không khí sôi động lắm.
Tiếng hoan hô cổ vũ ngập trời.
Triệu Hải Khoát mua hai cốc coca lạnh.
Tiếng loa không ngừng thông báo về các tuyển thủ tham gia thi đấu.
Tới lúc tuyển thủ người Brazil xuất hiện, tiếng reo hò lại càng ầm ĩ hơn. Triệu Hải Khoát kích động không thôi.
Năm ấy, anh đừng thi đấu với người này, lúc ấy anh còn trẻ, khinh thường người khác, chê anh ta không nổi tiếng, bây giờ cảnh người thay đổi, anh ta trở thành tuyển thủ lướt sóng giỏi giang, dang tiếng vang vọng khắp nơi.
Triệu Hải Khoát trở thành bình luận viên chuyên nghiệp, Vô Niệm không hiểu chỗ nào thì anh sẽ giải thích cho cô nghe. Triệu Hải Khoát mất bao nhiêu công sức, khát khô cả họng, tìm mọi cách khiến cô vui vẻ.
Vô Niệm chăm chú lắng nghe, vẻ mặt u mê không lối thoát.
Cuộc thi đến hồi kết, tuyển thủ người Brazil giành chiến thắng,
Triệu Hải Khoát ngẩn ngơ nhìn đám người trên sân khấu nhận giải thưởng, trong mắt xen lẫn cả hâm mộ, lúc trẻ, anh từng đứng ở đó, cũng từng nghĩ đến chuyện làm lại từ đầu. Nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
“Về thôi, lão Điền chờ bọn mình về ăn cơm” Triệu Hải Khoát không nhìn nữa, anh nghiêng đầu nói với cô.
“Trông anh còn lưu luyến lắm, anh không ở lại thêm một lúc nữa à?” Vô Niệm biết anh nghĩ gì.
“Ai lưu luyến chứ, tôi chỉ thấy anh chàng kia rất đẹp trai thôi, về đi, không nhìn nữa.” Anh vừa nói vừa kéo cô về.
…
“Cậu xem đi, cái người Brazil kia lại thắng nữa rồi.”
Vừa ngồi xuống bàn, còn chưa kịp gọi món, Điền Triết Kiệt và Triệu Hải Khoát bắt đầu bàn luận về trận đấu hôm nay, hai người càng nói càng hăng, Vô Niệm và Vu Tình chỉ biết nhìn nhau.
“Này, hai người gọi đồ ăn rồi lại nói tiếp được không?” Vu Tình nói.
“Được.”
Cả bữa cơm nói về cuộc thi lướt sóng, thỉnh thoảng Vu Tình lại xen vào mấy câu, ba người chăm chú nói chuyện, Vô Niệm mỉm cười.
“Cô không ăn à?”
Tới lúc nói xong, thức ăn nguội đi, Vô Niệm ăn no căng bụng.
“Tôi no rồi.” Vô Niệm nhìn ba người họ.
“Bọn mình ăn nhanh lên, lễ hội âm nhạc bắt đầu lúc 8 giờ đấy.” Vu Tình giục. Triệu Hải Khoát và Điền Triết Kiệt không đáp, cúi đầu ăn.
Chưa tới 8 giờ, chỗ tổ chức lễ hội âm nhạc chật kín người.
Ánh sáng lập lòe muôn sắc, tiếng nhạc DJ không ngừng vang lên, đây là lần đầu tiên Vô Niệm trải qua chuyện này.
Ở đây có thể hò hét đủ kiểu, bốn phía ầm ĩ tiếng nói cười, có người còn nhảy nhót, sẽ chẳng ai nhìn cô bằng ánh mắt miệt thị.
Bốn người cầm chai bia lạnh, Vô Niệm không quen lắm, cô đứng thẳng lưng, thỉnh thoảng đung đưa theo bài hát, tay khẽ gõ vào chai bia.
Có lẽ vì có Vô Niệm ở đây, Triệu Hải Khoát thu lại vẻ phóng túng, cả người bối rối khó chịu, tựa như thuốc nổ đã châm ngòi, chỉ chờ đến lúc nổ đoàng một cái.
Vu Tình và Điền Triết Kiệt đứng trong đám người, giữa biển người hò hét ầm ĩ, anh ta nói: “Vu Tình, anh yêu em.” Vu Tình còn chưa nói gì, hai người bắt đầu hôn nhau.
Vô Niệm đứng sau, cô cả kinh, uống bia để đỡ xấu hổ, Triệu Hải Khoát thấy miệng mình khô khốc, anh uống bia, liếc nhìn Vô Niệm.
Cuối cùng hai người kia cũng hôn xong, Điền Triết Kiệt bảo mình có việc, kéo Vu Tình về trước. Oài, củi khô dễ cháy.
Vô Niệm và Triệu Hải Khoát không quẩy như đám người xung quanh, như đang nghe ngạc jazz chứ không phải DJ.
Triệu Hải Khoát nhìn mọi người, anh uống hết chai bia, dùng mu bàn tay lau miệng rồi kéo Vô Niệm chạy tới sân khấu.
Trong lòng anh có ngọn lửa nhen nhúm, quơ chân múa tay không ngừng nhảy nhót, còn bảo cô nhảy với mình.
Vô Niệm không quen lắm, cô nhảy theo anh, trên mặt đong đầy ý cười, cô chưa từng cười tươi như thế.
Cô không quan tâm ánh nhìn của người khác, chỉ làm theo những gì mình muốn.
Từ lúc chào đời tới trước khi bỏ nhà đi, cô sống trong nhung lụa, được cha mẹ bảo bọc, nhưng lại đánh mất bản thân. Ba năm qua, cô như sống trong chiếc lồng sắt, tự giam giữ chính mình.
Hiện tại, cô cảm thấy mình được tự do tự tại, tốt đẹp không gì sánh bằng.
Cuộc vui kết thúc, nhưng hai người vẫn hưng phấn không thôi.
Trên đường về nhà, Vô Niệm ngân nga bài hát được phát hôm nay, cô nhẹ nhàng bước đi, trên mặt là nụ cười tươi rói, là một Vô Niệm mà người khác chưa từng biết đến.
Triệu Hải Khoát ngẩn ngơ nhìn cô, đắm chìm vào nụ cười trên mặt Vô Niệm.
“Sao anh cứ nhìn tôi thế?” Cô hờn dỗi nói.
“Vì cô đẹp.”
“Đẹp á? Haha.” Vô Niệm cười khổ, cô cúi đầu, đá viên đá nhỏ trên đường, tay đặt sau lưng.
“Cô đẹp thật mà.” Triệu Hải Khoát đứng sát người cô.
“Anh đừng nhìn tôi nữa.” Vô Niệm rảo bước đi trước.
“Ầy, đi nhanh thế, đợi tôi với.” Triệu Hải Khoát vội vàng đi theo cô.
Hai người vừa cười đùa vừa đi về nhà.
“Tới nơi rồi, tôi về đây.”
Vô Niệm đứng dưới chân cầu thang chào anh.
“Ây.” Triệu Hải Khoát nhìn cô như có chuyện muốn nói.
“Tôi ôm cô một cái được không?”
Vô Niệm còn ngớ người thì anh đã ôm chầm lấy cô.
Trong thời khắc ấy, Vô Niệm bình tĩnh lại, cô thả lỏng người, vùi đầu tên bả vai rộng lớn của anh, cô thở dài.
Ôm nhau một lúc lâu, Triệu Hải Khoát càng ôm cô chặt hơn, chặt tới nỗi hai người có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
“Cảm ơn cô, nếu mai này cô cần có bờ vai dựa vào, tôi có thể cho cô mượn.” Triệu Hải Khoát khẽ nói.
Vô Niệm không đáp, cô không bảo anh buông tay ra, hồi lâu mới nói: “Tôi về đây, anh cũng về đi, ngủ ngon.”
Dứt lời, cô đi lên lầu, nước mắt rơi lã chã, trong đầu không ngừng hiện lên lúc cô và Lục Hàng yêu nhau.
Triệu Hải Khoát thấy cô vào phòng, đèn trên tầng 2 sáng lên, anh mới đi về nhà.
Vô Niệm nằm ườn trên sô pha, cô nhớ tới lúc bị Lục Hàng trêu đùa tình cảm của mình, lúc ấy cô còn cảm thấy cuộc đời này thật tươi đẹp ngọt ngào.
Đấy là mối tình đầu của cô.
Mối tình đầu trong lòng con gái là một điều rất đặc biệt.
“Không được nghĩ nữa, mọi chuyện đều qua rồi, phải buông tha cho chính mình thôi.” Vô Niệm vỗ ngực, lau nước mắt lăn dài trên má, tự trấn an bản thân.
Điện thoại có tiếng thông báo, giờ này chỉ có Triệu Hải Khoát gửi tin nhắn tới.
Anh nhắn một câu ‘Ngủ ngon’, còn gửi cả nhãn dán đi ngủ sớm. Vô Niệm nín khóc, cô mỉm cười, gửi voice chat cho anh: “Ngủ ngon, anh cũng ngủ sớm đi.”
Tối hôm ấy, Vô Niệm mơ một giấc mơ, trong mơ, cô mặc chiếc váy màu hồng nhạt, đi cùng với Triệu Hải Khoát trên bờ cát, phía xa là căn nhà màu trắng hướng về phía biển, xung quanh còn trồng rất nhiều hoa.
Tới sáng, cô ngủ dậy, xoa đầu, nghĩ thầm: sao mình lại mơ giấc mơ kì quái thế chứ? Vô Niệm nhìn đồng hồ, bây giờ là 7 giờ, cô dậy muộn hơn mọi hôm 1 tiếng, cô vội vàng mặc quần áo thể thao, xuống lầu chạy bộ.
“Sao hôm nay cô xuống muộn thế?”
“Sao anh lại ở đây?” Vô Niệm vội vàng đi tới, Triệu Hải Khoát đứng góc tường ở chân cầu thang chờ cô, làm cô sợ gần chết.
“Thấy cô mãi không tới nên tôi đứng đây chờ.”
“Anh đợi cả tiếng rồi à?” Vô Niệm tròn mắt nhìn anh.
“Không, tầm 40 phút gì đó.”
“Thế sao anh không nhắn tin cho tôi?”
Anh bảo: “Sợ quấy rầy cô.” Nói thế nhưng anh lại sợ cô chê anh phiền.
“Xin lỗi, tôi ngủ quên.” Vô Niệm vừa chạy vừa đáp.
Triệu Hải Khoát chạy theo cô.
“Tôi qua tôi mơ thấy một điều rất kì lạ.”
“Kể đi.”
“Chẳng có gì cả, nói chung là rất kì quái.”
“Cô ở trong mơ có thấy vui vẻ không?”
“Cũng vui.”
“Thế kì quái chỗ nào?”
“Không biết, nhưng mà kì lắm.”