BIỂN CẢ DƯỚI TRỜI SAO

Sau hôm gặp ba mẹ Triệu, mỗi ngày Triệu Hải Khoát đều nhận được tin nhắn của bà. Kiểu như:

“Con trai, vết thương của bạn gái con thế nào rồi?” 

“Hôm qua mẹ hầm canh gà, hay là mẹ đến chỗ con nhé?”

“Dì ba của con mới đi du lịch ở Hồ Nam về, có ít tương ớt băm, tối hay mẹ làm món cá đầu cho Vô Niệm nhé?”

Cả ba câu đều nhắc tới Vô Niệm, tuy Triệu Hải Khoát hiểu được suy nghĩ của mẹ anh nhưng không muốn cô khó chịu, sợ mẹ mình nhiệt tình quá làm cô áp lực.

“Mẹ không cần nhọc lòng đâu, bọn con cái gì cũng đầy đủ cả, mẹ để cho ba con ăn đi.”

Mấy lần bị từ chối, mẹ Triệu không thèm nhắn tin cho anh nữa, cả người ủ rũ không vui, mấy ngày trong nhà đều ăn uống đạm bạc, nhưng ba Triệu ăn thịt cá quen rồi, không chịu được.

Tối nay, nhà họ Triệu chỉ có vài ba món rau dưa thanh đạm, không giống phong cách của mẹ Triệu chút nào, ngày xưa bữa tối đều có vài món.

Ba Triệu không động đũa, “Có phải bà không khỏe không? Hay là tới bệnh viện nhé?”

“Tôi vẫn khỏe chán.”

“Thế sao có mỗi dưa chuột.”

“Có ai ăn đâu, nấu nhiều món làm gì?”

“Thế tôi không phải là người à?”

“Nhưng ông không phải là người mà tôi muốn nấu cho ăn.”

Bà nói thế, ba Triệu hiểu ngay, vội vàng gọi cho Triệu Hải Khoát, “Này, mai là thứ bảy, con về nhà đi, ba muốn ăn thịt.”

Triệu Hải Khoát đang ăn cơm với Vô Niệm thì nhận được điện thoại của ba Triệu, ông hắng giọng nói, Vô Niệm cũng nghe thấy.

“Ba muốn ăn thì để mẹ nấu cho, ba sao thế? Chê mẹ con nấu không ngon à?”

Anh trêu càng làm ông tức giận hơn, quát: “Con là đồ bất hiếu, mẹ con nhắn tin như thế mà còn không về nhà với bà ấy, giờ thì giỏi rồi, có vợ quên mẹ đúng không?”

Ba Triệu tức giận, xả một trận tận 30 phút, không ngừng dạy dỗ Triệu Hải Khoát.

Thấy tình hình nghiêm trọng, Triệu Hải Khoát im lặng nghe ông nói.

“Ba, con sai rồi, trưa mai con về ăn nhé, nhất định sẽ để ba ăn thịt, uống rượu ngon.”

“Trưa mai mà không thấy thì mấy cái ván lướt sóng trong phòng con cứ liệu hồn.”

“Nhất định con sẽ về mà.”

Không đợi Triệu Hải Khoát nói xong, ba Triệu cúp máy, anh nhìn bàn ăn chằm chằm, Vô Niệm cười ha hả.

“Trông dáng vẻ chân tay luống cuống của anh đáng yêu thật đó. Hóa ra anh lại sợ ba anh vậy à?”

“Ôi trời, đồng chí Triệu mạnh miệng thế thôi, thật ra dịu dàng lắm, nhưng mà ba không thể động tới mấy cái ván lướt sóng bảo bối của anh được.”

“Anh làm gì mà ba anh tức giận thế?”

Triệu Hải Khoát suy nghĩ hồi lâu, nói thật: “Mẹ anh muốn anh dẫn em về, anh từ chối mấy lần, mẹ anh giận cá chém thớt lên người ba anh.”

“Thế anh không muốn dẫn em về nhà anh à?”

“Em muốn đi ư?”

“Em hơi do dự tí thôi, em muốn đi nhưng mà hơi căng thẳng.”

“Vậy thì không đi nữa.”

“Nhưng mà em muốn đi mà.” Có phải ai gặp mẹ chồng tương lai cũng sẽ bối rối sợ hãi như cô không nhỉ, muốn đi nhưng lại sợ, thế nên những lúc này, ý kiến của bạn trai rất quan trọng, “Vậy anh có muốn mang em về nhà không?”

Anh muốn dẫn cô về, muốn cô nhìn thấy nơi anh sống trong 30 năm qua, chính thức ra mắt người yêu với bạn bè người thân.

Nhưng anh phải suy nghĩ cho cô trước.

“Hay là bọn mình tung tiền xu, mặt phải thì mai hai đứa mình đi, còn trái thì mình anh về.” Triệu Hải Khoát cầm đồng xu trong ví ra.

Vô Niệm gật đầu.

Triệu Hải Khoát tung đồng xu lên cao, nó rơi xuống bàn, anh che tay lại.

“Anh đếm đến ba thì mở ra nhé.” Triệu Hải Khoát nhìn Vô Niệm chằm chằm, nói: “Một, hai.”

“Không cần mở ra nữa đâu, em đi với anh.”

“Sao đột nhiên em lại quyết tâm thế?” Triệu Hải Khoát nhét đồng xu vào ví.

“Lúc anh tung đồng xu lên, em hy vọng nó là mặt phải, nghĩa là em muốn đi, không cần xem kết quả nữa.” Vô Niệm mỉm cười.

Triệu Hải Khoát đứng dậy, khom lưng hôn môi cô.

“Phải làm sao đây, hình như anh càng ngày càng yêu em rồi.” Triệu Hải Khoát yêu chiều nhìn cô.

“Thế thì em cũng sẽ yêu anh nhiều hơn nhá.”

Triệu Hải Khoát như rơi vào hũ mật ong, cực kì ngọt ngào.

11 giờ tối, Triệu Hải Khoát lề mề không về nhà, Vô Niệm viết truyện xong, nhìn anh: “Sao anh không về ngủ đi?”

“Hôm nay anh không về, ngủ ở sô pha được không?” Anh nằm ườn ra sô pha, còn đắp thêm cả chăn.

“Không được, ngủ ở sô pha khó chịu lắm, anh về giường mình mà ngủ, sáng mai còn phải dậy sớm đi mua đồ đấy, về nhà ngủ cho ngon.” Vô Niệm đi về phòng, đang định đóng cửa vào thì bảo: “Em ngủ đây, lúc về anh nhớ tắt đèn nhé.”

Triệu Hải Khoát lưu luyến nhìn phòng cô, khẽ tắt đèn rồi đóng cửa.

Sáng hôm sau, lúc Vô Niệm ngủ dậy, Triệu Hải Khoát đang nấu bữa sáng.

“Triệu Hải Khoát, anh thấy em mặc bộ này hay bộ này đẹp hơn?” Vô Niệm chạy ra phòng khách rồi lại chạy về phòng ngủ.

“Bộ nào cũng đẹp.”

“Anh còn chưa nhìn mà.”

Nghe thấy thế, anh nhìn cô, nghiêm túc bảo: “Mặc bộ này đi.”

“Cái này á?” Cô hỏi: “Anh nghĩ mẹ anh thích cái nào hơn?”

“Ôi trời, em mặc đồ lót thì mẹ anh cũng thích thôi, quan trọng không phải em mặc gì, em đến là mẹ anh vui lắm rồi.”

“Vậy em mặc bộ này nhé, không thay nữa.”

“OK, đẹp lắm, cực kì đẹp luôn.”

Triệu Hải Khoát tưởng công cuộc chọn đồ đến đây là hết, không ngờ tới lúc sau còn mệt mỏi hơn. Vào trung tâm thương mại, Vô Niệm đứng im nhìn mấy chiếc túi xách trước mặt.

“Này, mẹ anh thích túi màu đen hay màu trắng?”

“Không cần mua đâu, cái này hơn 16 triệu lận, quá đắt, bọn mình qua bên kia đi, xem có giảm giá không.” Triệu Hải Khoát kéo cô đi.

“Nhưng em muốn mua cho mẹ anh mà.” Anh có kéo cô đi nhưng Vô Niệm vẫn đứng im, nói với nhân viên, “Cô gói hai cái này lại cho tôi nhé.”

“Hai cái á, em điên à?”

“Nhưng em không biết mua cái nào cả.” Vô Niệm nhìn trúng một chiếc áo khoác, “Cả cái áo này nữa, gói lại đi.”

“Em đi tay không thì mẹ anh vẫn sướng lắm, mẹ anh không phải là kiểu người hám tiền, em có mua đồ cũ thì bà ấy cũng vui thôi.”

“Em hỏi anh, kiếm tiền là để làm gì?” Vô Niệm nhìn anh, nói tiếp: “Là để mình vui vẻ, để người mình yêu cũng vui, em có tiền, giờ không tiêu thì để đến tận bao giờ?”

Vô Niệm vừa đi vừa bảo: “Hơn nữa anh không hiểu con gái, càng không hiểu chuyện của phụ nữ, mẹ anh được tặng quà thì sẽ vui lắm, mẹ anh vui thì anh vui, em cũng thế.”

“Em có tiền, em tự quyết định đi.” Anh bất lực.

Tới siêu thị, cô đứng chỗ quầy rượu, “Không phải ba anh thích uống rượu ư? Mua chai bên trái hay là bên phải.”

“Trái.” Triệu Hải Khoát biết cô do dự, mà lại để anh phải lựa chọn.

“Nhưng chai bên trái trông không ổn lắm.”

“Ba anh thích kiểu này, cứ mua đi.” Anh vội vàng bỏ chai rượu vào xe đẩy, “Đi thôi, không thì muộn mất.”

“Được rồi, nhưng mà em hơi căng thẳng.”

“Có gì mà căng thẳng chứ, em gặp ba mẹ anh rồi mà.”

“Nhưng hôm nay là ngày chính thức ra mắt mà, với cả em muốn mẹ anh có ấn tượng tốt về em.”

“Bạn nhỏ Vô Niệm, em cứ bình tĩnh, mẹ anh còn bảo anh không xứng với em đấy, còn ba anh á, hiền lắm, nhà hàng xóm còn bảo ông như Phật Tổ Như Lai đấy.”

Trên đường đi, vì để cô vui vẻ, anh kể mấy chuyện cười của ba mẹ mình, chứng minh hai người họ rất hiền.

Tới cửa nhà, anh nắm tay Vô Niệm, không ngừng cổ vũ cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi