“Sếp, lâu rồi bọn mình chưa đi ăn, hay tối nay đi nhé?” Lúc xế chiều, Vu Tình nhắn tin cho Vô Niệm.
“Được, để chị nói với Triệu Hải Khoát.”
“Không được, đừng để anh ý đi cùng, lần này chỉ có mấy chị em bọn mình thôi, không được có người khác.”
“Được, tùy em vậy.” Mỗi ngày cô đều ở bên cạnh anh, thế nên cô đồng ý.
Tới 8 giờ tối, quán trà sữa đóng cửa, Vô Niệm, Vu Tình và Vương Vũ Điềm tới một nhà hàng Tây trong thành phố.
“Sao đột nhiên lại ăn đồ Tây, thay đổi khẩu vị à?” Vô Niệm thấy kì lạ, bình thường bọn họ không ăn đồ Tây.
Vì muốn tìm nơi yên tĩnh nói chuyện nên Vu Tình đành chọn quán này.
“Thỉnh thoảng đổi gu xíu.” Vu Tình không dám nhìn thẳng vào Vô Niệm, cô nàng rất sợ cảnh bạn gái cũ và bạn gái mới đánh nhau như trong phim.
Nhân viên dẫn 3 người vào phòng riêng, Vô Niệm thấy càng lạ hơn, “Hôm nay em sao thế? Ăn một bữa cơm cũng long trọng thế à?”
Vu Tình ấp a ấp úng, cô nàng không đáp, lấy cớ đi vệ sinh.
Vô Niệm và Vương Vũ Điềm gọi món xong, nói chuyện một hồi nhưng mới thấy Vu Tình về.
“Sếp, có người muốn gặp chị.” Vu Tình đi tới, Tiểu Dịch đi sau cô nàng.
“Chào cô.” Tiểu Dịch thản nhiên ngồi đối diện Vô Niệm.
“Xin chào.” Vô Niệm uống nước, “Tôi bảo rồi mà, sao tự dưng Vu Tình lại đòi tới đây chứ.”
“Tôi không lòng vòng nữa, tôi muốn nhờ cô giúp tôi một chuyện.” Tiểu Dịch cầm điện thoại, mở trang thông tin về cuộc thi lướt sóng vào tháng 5 ở Indonesia, còn mở hình trước đây Triệu Hải Khoát thi đấu cho cô xem.
“Trước đây Triệu Hải Khoát giành được giải quán quân, cho nên tôi nhờ cô khuyên anh ta tháng 5 này tham gia thi đấu lần nữa.”
“Cô cũng biết anh ấy giải nghệ rồi mà, sẽ không tham gia nữa đâu.” Vô Niệm cắt miếng bít tết, nói.
“Tôi biết, nhưng tôi cũng biết anh ta bất đắc dĩ nên mới thế, chuyện của lão A chỉ là ngoài ý muốn, anh ta không cần trách bản thân mình như thế.”
“Mục đích của cô tới đây là thế hả?” Vô Niệm nhàn nhạt hỏi.
“Đúng vậy, đây là cơ hội, tôi hy vọng anh ta biết trân trọng cơ hội này.” Tiểu Dịch rướn người về phía trước, hai tay để lên bàn.
“Cho nên cô hy vọng anh ấy làm thế, tôi có thể hỏi cô một câu không? Sao lại là bây giờ? Sao 4 năm sau cô mới nói?” Tiểu Dịch còn đang xúc động nhưng Vô Niệm vẫn bình tĩnh hỏi.
“Cô biết anh ta mới 1 năm, có những chuyện cô không hiểu đâu.”
Vô Niệm hụt hẫng, Tiểu Dịch nói tiếp: “Tôi biết Triệu Hải Khoát từ rất lâu, cũng biết anh ta thích lướt sóng thế nào. Cho nên lúc Triệu Hải Khoát bảo giải nghệ, tôi tức giận, thế nên chia tay. Nhưng tôi không từ bỏ được, tôi không nỡ trông một người có thiên phú như Triệu Hải Khoát càng ngày càng mai một đi. Có lẽ cô không biết, nếu lúc trước Triệu Hải Khoát không từ bỏ thì có khi bây giờ sẽ trở thành huyền thoại trong giới lướt sóng, nhưng anh ta lại lãng phí 4 năm.”
Tiểu Dịch là vận động viên, nói rất có lý, lướt sóng ở Trung Quốc không có gì khởi sắc, mọi người đều mong Triệu Hải Khoát sẽ trở lại.
Vô Niệm hiểu ra, bọn họ coi Triệu Hải Khoát như đấng cứu thế, hy vọng anh thi đấu làm rạng danh nước nhà.
Chuyện này đổi thành người khác thi đấu cũng được, chỉ cần người đó có thiên phú và thực lực.
“Tôi không giúp cô được đâu.” Vô Niệm nói: “Tôi không cần một Triệu Hải Khoát mang hào quang quán quân, anh ấy là người có suy nghĩ riêng, không cần phụ thuộc vào mong đợi của người khác, làm những chuyện mà mình không muốn. Trong lòng tôi, quyết định của anh ấy thế nào thì cũng là quyết định của tôi, nếu anh ấy không đi, tôi cũng sẽ không khuyên.”
“Có phải lúc nào quyết định của Triệu Hải Khoát cũng đúng đâu?” Tiểu Dịch sốt ruột, “Anh ta day dứt vì cái chết của lão A, chỉ cần thi đấu lại thì Triệu Hải Khoát sẽ thoát khỏi bóng ma ấy.”
“Không phải bóng ma tâm lý nào cũng phá tan được, trốn tránh cũng không phải vô dụng, anh ấy không cần phải đẩy mình ra biển lửa rồi thoát khỏi nó mới coi là chiến thắng. Rõ ràng anh ấy có thể đi đường vòng, tránh tổn thương cũng được.”
Vô Niệm biết vượt qua bóng ma tâm lý khó khăn nhường nào. Dựa như cất giấu nỗi đau ấy đi, để thời gian cuốn trôi rồi lại mang nỗi đau ấy ra nhóm ngó, đối mặt với nó, có khi không giải quyết được vấn đề mà còn phản tác dụng, lại càng khiến người ta hoang mang hơn, cô nói: “Tôi tôn trọng suy nghĩ của anh ấy, thế nên tôi sẽ không khuyên đâu.”
Đây là kinh nghiệm của Vô Niệm, cũng là cái nhìn của cô.
Cô không biết anh quyết định thế nào, nhưng cô biết mình sẽ mãi bên anh, ủng hộ mọi quyết định của anh.
Mà tình hình hiện tại là Triệu Hải Khoát chọn cách trốn tránh, không thi đấu nữa, thoát khỏi đau khổ.
“Cô yêu anh ta như thế này ư?” Tiểu Dịch hậm hực nhìn Vô Niệm, đập tay xuống bàn, “Cô làm thế này sẽ hủy hoại anh ta, hủy hoại sự nghiệp của anh ta.”
Vô Niệm vẫn bình tĩnh, ánh mắt kiên định đáp: “Tôi yêu anh ấy, thế nên tôi sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ anh ấy, để anh ấy được tự do, sẽ không ép anh ấy làm chuyện mình không thích.”
Thấy thế, Tiểu Dịch đen mặt đen kính râm vào, đi ra ngoài.
Cô nàng đi rồi, Vu Tình và Vương Vũ Điềm ngoan ngoãn dè dặt hẳn, thấy sắc mặt không vui của Vô Niệm, hai cô nàng không dám nói gì, cúi đầu ăn tối.
“Vu Tình”
“Sếp, sao thế ạ, chị cứ nói đi.” Cô nàng cảm thấy như có tảng đá rơi xuống đầu mình.
“Chị chỉ biết trước đây Triệu Hải Khoát rất giỏi, cũng không hiểu rõ trước đây anh ấy thế nào, em kể cho chị nghe được không?”
Ba người vừa ăn vừa nghe Vu Tình kể.
Vu Tình kể rất chi tiết, nào là Triệu Hải Khoát thích lướt sóng từ khi nào, bắt đầu thi đấu từ năm nào, huấn luyện ra sao, đoạt giải quán quân thế nào, có gì Vu Tình cũng đều kể hết, không bỏ sót chi tiết nào.
Quá khứ rất dài nhưng cô nàng vẫn miệt mài kể cho Vô Niệm nghe.
Tới lúc ăn xong cũng tới 10 giờ đêm, may mà giờ nhà hàng này vẫn mở cửa.
Tiểu Dịch nói đúng, Vô Niệm chỉ biết Triệu Hải Khoát của năm tháng sau này, biết anh phải trả giá những gì, cố chấp thế nào, nhưng thực sự cô không hiểu quá khứ của anh, niềm yêu thích của anh với lướt sóng.
Lúc giải nghệ, nhất định anh rất đau lòng, bây giờ cô không biết anh có buồn như năm ấy không.
Trên đường về nhà, Vô Niệm nghĩ mãi về những gì Tiểu Dịch nói, thầm hỏi xem Triệu Hải Khoát có muốn thi đấu nữa không?