BIỂN CẢ DƯỚI TRỜI SAO

Buổi tối, Vô Niệm chủ động bảo Triệu Hải Khoát đi dạo với mình. Buổi đêm gió lạnh, Triệu Hải Khoát khoác thêm áo cho cô.

Một lát sau, Triệu Hải Khoát thấy Vô Niệm có gì muốn nói nhưng lại thôi, thế nên anh đi tiếp với cô.

“Anh biết tại sao Tiểu Dịch tới đây không?” Vô Niệm nhìn Triệu Hải Khoát chằm chằm, dè dặt nói.

“Biết chứ, muốn anh thi đấu lần nữa.” Triệu Hải Khoát bình tĩnh nói, không ngạc nhiên tí nào.

“Anh biết à? Sao anh lại biết?” Vô Niệm đứng im, cao giọng nói, cô nghĩ mình giữ bí mật mà, sao anh lại biết được nhỉ?

“Em nghĩ gì thế?” Gió lạnh thổi qua, Triệu Hải Khoát ôm chặt áo khoác, ôm cô vào lòng, “Chuyện này à, lão Điền biết, cả đám ở Trùng Lãng Đi3m cũng biết, sau đó tới lượt anh.”

Cô không ngờ anh bình tĩnh tới thế, còn tưởng anh sẽ tức giận.

“Vốn dĩ anh định nói chuyện với Tiểu Dịch và Điền Triết Kiệt, không ngờ hai người họ lại nói với em, kéo em làm đồng bọn.”

“Đồng bọn gì chứ, em là bạn gái anh mà, em có quyền được biết.”

“Anh định mấy ngày tới sẽ nói với em, nào ngờ em biết từ lâu rồi.”

“Anh muốn đi à?” Vô Niệm thấp giọng hỏi.

“Em cũng giống bọn họ muốn anh thi đấu à?” Triệu Hải Khoát hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là không rồi, em cũng từng tức nước vỡ bờ mà, em không thể ép anh làm chuyện anh không thích được.”

Vô Niệm nói tiếp: “Em chỉ hy vọng anh có thể làm chính mình, gạt hết kì vọng ước mong của người khác đi, chỉ cần làm điều anh muốn là được.”

“Em nói gì thế, anh là anh mà, chính mình là sao?” Triệu Hải Khoát cau mày, không hiểu ý cô.

“Chính là sống như những gì anh muốn, không quan tâm tới suy nghĩ của người khác, mà chính là hỏi bản thân anh có muốn thi đấu không, có nhớ mong nơi mình thi đấu nhiều năm không.” Cô càng nói càng hăng.

Triệu Hải Khoát buông Vô Niệm ra, anh đi tới bờ biển, mặc sóng vỗ vào chân mình, anh ngồi xuống, thò tay xuống nước, nói: “4 năm rồi, lão A mất được 4 năm. 4 năm này anh hay mơ thấy cậu ấy, thấy cậu ấy đứng ở lan can, van xin anh cứu mình nhưng anh không cứu được, cậu ấy vẫn ngã xuống. Chuyện đó như ác mộng làm anh không thoát ra được.”

Đột nhiên anh nằm xuống, để nước biển tràn vào người mình, Vô Niệm ngồi xổm bên cạnh anh, nghe anh nói tiếp.

“Có khi anh nghĩ hay là thi đấu lần nữa, làm thế sẽ thoát khỏi cơn ác mộng đấy, nhưng gương mặt của lão A cứ hiện lên trong tâm trí anh, làm anh không thể thi đấu được nữa.”

Nghe tới đây, Vô Niệm ngắt lời anh, nói: “Không nghĩ nữa, không đi thì là không đi, em không muốn thấy anh buồn bã như thế này đâu”

Triệu Hải Khoát an ủi cô: “Em không cần căng thẳng như thế đâu, anh cũng không yếu đuối tới thế, thôi được rồi, em nhìn anh này.”

Lâu ngày, Triệu Hải Khoát nói năng ngọt xớt, làm trò con bò cho cô xem.

Thấy dáng vẻ õng ẹo của Triệu Hải Khoát, cô cười khanh khách, được Triệu Hải Khoát cõng về nhà.

Tới khuya, Vô Niệm ngủ say, Triệu Hải Khoát vẫn trằn trọc không ngủ được, anh ra phòng khách, mở cửa phòng ra, gió biển thổi làm chiếc mặt nạ rung rinh.

Anh khoanh tay trước ngực, khẽ cau mày.

Có một số người còn quan trọng hơn cả ước mơ của anh.

Hôm sau, Trùng Lãng Đi3m vẫn náo nhiệt như cũ, có nhiều chàng trai đứng xung quanh Tiểu Dịch nhưng vẫn không được add Wechat với cô nàng.

“Cô vẫn thế nhỉ, cứng rắn như thép, cứ như này thì sao yêu đương được, có phải sau lúc chia tay với Triệu Hải Khoát, cô không yêu ai đúng không?” Điền Triết Kiệt nói.

“Sao anh biết?”

“Dễ đoán mà, nếu cô thích ai thì cái Wechat của tôi chắc bị spam cháy máy mất.”

Tiểu Dịch bĩu môi, “Tôi có mị lực như thế à?”

“Nói thật nhé, cô không định có người yêu à?”

“Phải có chứ, tôi đang đợi mà, gấp gáp gì, cứ chờ thôi, tôi cũng không phải là kiểu người hứng lên là yêu đương, thời gian là vàng là bạc, năm nay tôi thi đấu tranh mấy cái cúp đấy.”

“Thực sự tôi rất hâm mộ cô đấy, nào, uống một ly đi, hy vọng năm nay cô giành được cúp vô địch nhé.”

“Cảm ơn anh nha.”

Hai người cầm hai chai bia, cụng ly với nhau.

“À, Triệu Hải Khoát bảo tối nay tới Trùng Lãng Đi3m liên hoan, cậu ta quyết định rồi, không biết tháng 5 năm nay có đi không.” Điền Triết Kiệt nói xong, anh ta lại uống một ngụm nữa, cảm thấy hy vọng này rất mong manh.

“Có nên nhờ Vô Niệm hỏi hộ không?” Tiểu Dịch nói.

“Thôi khỏi, chờ tới tối đi.” Cả ngày Điền Triết Kiệt mất hồn mất vía, mải mê suy nghĩ vấn đề này.

Vì tháng 5 phải thi đấu, Tiểu Dịch vội vàng đi tập luyện, không có thời gian nghĩ tới chuyện này, Triệu Hải Khoát có đi hay không tới tối là biết.

Hoàng hôn vừa tắt, Trùng Lãnh Đi3m đông vui tấp nập liên hoan, Triệu Hải Khoát mua rất nhiều đồ ăn, tới khi tối hẳn, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, cuộc vui chính thức bắt đầu.

Không khí bình thường như mọi khi, Triệu Hải Khoát thảnh thơi cười nói, mọi người đều nghĩ anh đồng ý thi đấu, cả Tiểu Dịch cũng nghĩ thế.

Nhưng Điền Triết Kiệt biết, bọn họ thất bại rồi.

Với tính cách của Triệu Hải Khoát, nếu anh thi đấu thì sẽ liều mạng luyện tập, không có tâm trạng cười nói, không có thời gian liên hoan với mọi người.

Cho nên, Điền Triết Kiệt vừa ngồi xuống, anh ta uống một cốc rượu.

Trên bàn ăn, cả đám đều vui vẻ, chơi được một nửa, Triệu Hải Khoát đứng dậy, cầm chiếc đũa gõ vào chai bia, cả đám im lặng nghe anh nói.

“Tối nay tôi muốn thông báo một chuyện.” Anh vừa dứt lời, mọi người xung quanh nhao nhao nói chuyện.

“Đầu tiên, cảm ơn bao năm qua mọi người đã ủng hộ tôi và Trùng Lãng Đi3m.” Nói xong, anh uống sạch chén rượu.

Lúc anh nói, mọi người đều đặt đũa xuống, nghiêm túc lắng nghe, chỉ có Điền Triết Kiệt vẫn ăn tiếp.

“Nhất là tôi phải cảm ơn người anh em bên tôi mấy năm nay.” Triệu Hải Khoát nhìn Điền Triết Kiệt, “Cậu ấy kiên trì cùng tôi tới ngày hôm nay, dù là có chuyện gì xảy ra, dù là mệt mỏi cỡ nào cũng không hề oán trách tôi, ly này, tôi muốn uống với cậu.” Mắt anh đỏ lên.

Điền Triết Kiệt đang bóc tôm, anh ta khưng tay lại, lau nước mắt.

“Ôi lão Điền, đừng khóc mà.” Mọi người nói.

Điền Triết Kiệt đứng dậy, không nhìn Triệu Hải Khoát, uống hết cốc rượu rồi ngồi xuống, tiếp tục bóc tôm.

“Tôi còn muốn cảm ơn một người nữa, là người anh em đã mất của tôi, có lẽ nhiều người không biết cậu ấy, hoặc cũng quên cậu ấy rồi, nhưng tôi không thể quên được, vẫn nhớ năm tháng cùng nhau thi đấu với cậu ấy, không quên tại sao cậu ấy lại qua đời. Từ lúc cậu ấy mất, tôi đã nói rồi, sự nghiệp lướt sóng của tôi cũng tới đây thôi, sẽ không thi đấu nữa, 4 năm nay, những lời này vẫn như cũ. Tôi – Triệu Hải Khoát sẽ không bao giờ thi đấu nữa.” Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, uống liền 3 ly rượu.

Không khí đang vui vẻ, đột nhiên lại trầm xuống, cả đám nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Tiểu Dịch đứng dậy đi ra biển. Cô nàng cần bình tĩnh lại.

Cuộc vui vẫn tiếp tục, chỉ là âm thanh không náo nhiệt như vừa nãy nữa, đây cũng là lời từ biệt cuối cùng dành cho sự nghiệp lướt sóng của Triệu Hải Khoát.

Vô Niệm đi tới bờ biển, vỗ vai Tiểu Dịch, nói: “Cảm ơn cô.”

Tiểu Dịch cười lạnh, đáp: “Cảm ơn gì chứ, anh ta vẫn không thi đấu mà.”

“Đây là quyết định của anh ấy, không liên quan tới chúng ta, Triệu Hải Khoát làm theo những điều anh ấy muốn không phải tốt à? Núi cao tới mấy thì cũng phải trèo, cũng có thể đi đường vòng. Tôi cảm ơn cô là vì cô dẫn tôi lái motor trên biển, cho tôi trải nghiệm mới, bao nhiêu năm qua tôi chưa từng trải qua chuyện nào k1ch thích tới thế.”

“Thế cuộc sống của cô vô vị lắm nhỉ?” Tiểu Dịch không biết tại sao Vô Niệm lại hứng phấn, còn cảm ơn mình.

“Ờm, chán lắm, còn rất bi thảm nữa.”

“Tại sao Triệu Hải Khoát sống chết khăng khăng đòi theo đuổi cô bằng được thế?”

“Ơ, chẳng lẽ cô thấy tôi rất bí ẩn mị lực hả? Cô cũng yêu tôi rồi à?”

“Không đùa đâu, tôi nói thật đó, tôi có thể hòa vào cuộc sống lướt sóng của anh ta, mà cô có thể đi vào nội tâm của Triệu Hải Khoát, kiên trì vì anh ta.”

“Cô nhìn tôi này, nhìn cẩn thận vào.”

Tiểu Dịch làm theo lời Vô Niệm, nghĩ cô có điều muốn nói.

“Được chưa?” Mắt Tiểu Dịch cay xè, “Vô Niệm, tôi không nhìn được nữa đâu, rơi nước mắt rồi này.”

“Ok, được rồi đó.”

“Ý cô là sao?”

“Tôi chỉ muốn xem cô trừng mắt được bao lâu thôi, nhưng mà cô kém quá, phải tập luyện thêm đấy.”

“Vô Niệm, cô ngứa đòn hả?”

Thấy Tiểu Dịch tức giận, Vô Niệm chạy đi, nhưng cô không phải là vận động viên chuyện nghiệp, mới chạy được 10 bước thì bị Tiểu Dịch bắt lại, hai người lao vào ‘đánh nhau.”

Có lẽ vì nói hơi to, cũng có thể vì cuộc liên hoan khá im lặng, cả đám đều nghiêng đầu nhìn Tiểu Dịch và Vô Niệm.

Không biết ai nói: “Ngẩn người gì thế, mau tới can đi chứ.”

Cả đám cùng chạy xuống, đứng quanh hai cô nàng.

“Lớn thế này rồi sao lại đánh nhau?” Điền Triết Kiệt và Triệu Hải Khoát kéo hai cô nàng ra, có người bảo.

Người Vô Niệm và Tiểu Dịch dính đầy cát, đầu tóc rối mù như Kim Mao Sư Vương, nhìn đám người xung quanh, cả hai đều hoảng hốt.

“Bọn tôi đánh nhau đâu, đang chơi mà.” Vô Niệm nhìn mọi người, thở hổn hển đáp.

“Đúng đó, đang chơi thôi.” Tiểu Dịch vỗ cát trên người, đứng dậy kéo tay Vô Niệm, mọi người hoảng sợ, còn tưởng cô nàng muốn đánh tiếp, sau đó mới thở phào một hơi.

“Được rồi được, không sao hết, về thôi.” Điền Triết Kiệt hắng giọng bảo, mọi người lại đi về quán.

“Cô đói không, tôi đói gần chết luôn.” Tiểu Dịch hỏi Vô Niệm, còn phủi cát trên tóc cô, Vô Niệm cũng giúp cô nàng chỉnh lại quần, áo, hai người cùng đi về quán.

Triệu Hải Khoát, Điền Triết Kiệt và Vu Tình nhìn nhau, vẻ mặt mê mang không hiểu. Triệu Hải Khoát hoảng sợ, giống như Vô Niệm chơi thân với Tiểu Dịch rồi bỏ rơi anh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi