BIỂN CẢ DƯỚI TRỜI SAO

Nhân lúc thời gian nghỉ trưa, Triệu Hải Khoát chạy đến quán cắt tóc, không chút do dự cắt đi mái tóc dài ngang lưng đã để 12 năm của mình, còn hỏi cách dùng đồ dưỡng tóc và sáp vuốt tóc.

Chiều đến, anh mang quả đầu mới xuất hiện trong cửa hàng lướt sóng, dọa mọi người một phen kinh hãi.

“Kia không phải là anh bạn nuôi tóc 12 năm của tôi đấy à, nói cắt là cắt, người anh em, tôi thấy cậu không bình thường, nhất định là có chuyện gì rồi, có chuyện gì thì nói đi, anh em ta cùng nhau gánh vác.”

Ngay cả ông bạn thân Điền Triết Kiệt của anh còn bị dọa sợ mắt chữ A mồm chữ O, tưởng là xảy ra chuyện lớn gì rồi.

“Tôi hỏi cậu, tôi bây giờ hay tôi trước đây ai đẹp trai hơn?”, Triệu Hải Khoát tỏ vẻ đắc ý hỏi.

“Đẹp trai hơn ngày trước, nhưng mà tôi không quen với dáng vẻ ngày của cậu lắm, thấy vẫn thiếu cái gì đó”, Điền Triết Kiệt còn thấy khó có thể thích ứng với kiểu tóc mới này của Triệu Hải Khoát.

“Đẹp trai là được rồi.”

Triệu Hải Khoát nói xong, ngâm nga một bài hát, mang ván lướt sóng của mình đi luyện tập.

Hết một ngày làm việc, Điền Triết Kiệt cùng mấy người huấn luyện viên ăn cơm, ánh mắt vẫn tập trung nhìn kiểu tóc mới của Triệu Hải Khoát.

“Tôi cược, Triệu Hải Khoát để kiểu tóc đấy nhất định có liên quan đến bà chủ quán trà sữa bên cạnh”, một người huấn luyện viên tự nhận mình là cao thủ tình trường vừa uống rượu vừa đánh giá.

Một người huấn luyện viên khác đồng tình nói: “Tôi cảm thấy ông từ người huấn luyện viên lướt sóng tiến hóa làm kẻ theo đuôi, trong mắt ông chỉ có tiên nữ áo trắng kia thôi.”

“Là bạn thân nhất của cậu, tôi nói này, đừng vì con gái mà đánh mất bản thân, cậu phải là người chủ động chứ”, nói xong câu này, Điền Triết Kiệt chán nản uống một ngụm bia, trầm mặc một lúc liền kể về chuyện quá khứ.

“Cậu có nhớ ngày xưa ông vì để nuôi tóc dài mà còn cãi nhau với bố mẹ mình không? Còn nhớ đến ngày tóc dài đến ngang vai, cậu hưng phấn cỡ nào, nói với tôi cuối cùng cũng để được kiểu tóc giống đại thần trong lòng rồi. 12 năm, một kiểu tóc để suốt 12 năm, thế mà cậu nói cắt liền cắt, đổi là đổi hả?”

Nghe thấy lời nói của Điền Triết Kiệt, anh nhận ra mình chỉ vì một câu của cô gái chủ quán trà sữa bên cạnh mà cắt đi mái tóc dài bầu bạn với mình 12 năm, suốt những năm tháng lướt sóng đã qua, là kiểu tóc mà đại thần lướt sóng của anh thích để.

Uống một chén rượu, Triệu Hải Khoát rơi vào trầm tư.

20 năm trước, dự án “Du lịch thành phố hưng thịnh, hợp tác phát triển” được tiến hành, toàn bộ thành phố đã bắt đầu một loạt các bước chuyển mình lớn. Các khách sạn, khu nghỉ dưỡng và biệt thự trên bãi biển dường như đều được xây dựng chỉ trong một đêm. Từ khi bắt đầu, làng chài nhỏ không thoát được việc ảnh hưởng từ xu hướng du lịch thương mại.

Dưới sự lãnh đạo của trưởng thôn già, người dân đã lên án việc chiếm đoạt đất đai, trong cuộc đấu tranh ấy, họ đã đẩy lùi các chủ đầu tư và làng chài này trở thành một cảnh quan “đổ nát” bên bờ biển tráng lệ. 

Nhưng từ đó xuất hiện nhiều kiểu cửa hàng khác nhau, thu hút nhiều khách du lịch và nhiều người đam mê lướt sóng.  

20 năm trước, khi Triệu Hải Khoát 10 tuổi, nhìn thấy một thanh niên tóc dài lướt ván trên biển, làm anh có ấn tượng sâu sắc với môn thể thao này.  

Anh luyện tập lướt sóng suốt 10 năm.

Năm 20 tuổi, anh lần đầu tiên tham gia một cuộc thi lướt sóng quốc gia không thu hoạch được gì. 

Vào ngày thi đấu, anh và nhóm bạn của mình phát hiện ra rằng kết quả của quá trình luyện tập chăm chỉ nhưng không so bì được với các tuyển thủ chuyên nghiệp khác. Sau đó, bọn họ điên cuồng tham gia vào các trận so tài, tiến hành các khóa huấn luyện chuyên nghiệp khác nhau.

Trong sáu năm sau đó, bọn họ đã đến Úc, Nam Phi, Malaysia và những nơi khác để tham gia thi đấu và giành được những giải thưởng lớn nhỏ.

Năm 26 tuổi, khi sự nghiệp đang trên đà thăng hoa, Triệu Hải Khoát tuyên bố giải nghệ.

Sau khi giải nghệ, anh dành dụm số tiền mình kiếm được mua một mảnh đất ven bờ biển, thành lập câu lạc bộ lướt sóng.

4 năm sau, câu lạc bộ lướt sóng của anh trở thành câu lạc bộ lướt sóng số 1 Trung Quốc, rất nhiều người nghe danh tới đây.

Một số bạn trẻ đến học lướt sóng sẽ luôn hỏi anh ấy rằng tại sao khi anh năm 26 tuổi – ở độ tuổi còn rất trẻ lại bỏ lại sự nghiệp thi đấu của mình.

Anh sẽ lấy chấn thương ở chân làm cái cớ, nhưng lý do thực sự khiến anh từ bỏ chỉ có anh và những người bạn cũ biết.

Triệu Hải Khoát, Điền Triết Kiệt và lão A, 3 người họ cùng lớn lên ở một làng chài, bắt đầu tập lướt sóng cùng nhau từ lúc 10 tuổi. Khi 20 tuổi bọn họ tham gia các cuộc thi cả trong và ngoài nước.

Lúc ấy, ba người đều hứa hẹn rằng một ngày nào đó sẽ thành lập câu lạc bộ lướt sóng của riêng mình, và đó phải là một trong những câu lạc bộ hàng đầu trong nước.

Năm 26 tuổi, 3 người tham gia thi đấu ở Indonesia, trước ngày thi đấu chính thức, bọn họ nói với nhau nhất định phải ôm cúp quán quân về, và họ thực sự làm được.

Đêm đến, bọn họ mừng rỡ vui vẻ như điên, lấy chén rượu làm bạn, chén chú chén anh. Chỉ là sau đó, họ không nghĩ bi kịch lại ập tới nhanh như thế.

Ở khách sạn, vì uống nhiều rượu nên xuất hiện ảo giác, lão A nói “Muốn đi WC” nhưng lại trực tiếp ngã xuống từ ban công, tử vong tại chỗ.

Triệu Hải Khoát cùng Điền Triết Kiệt uống rượu rồi mơ màng đi ngủ, đến sáng hôm sau cảnh sát tới gõ cửa, họ mơi ý thức được mọi chuyện xảy ra.

Sau sự việc ấy, Triệu Hải Khoát và Điền Triết Kiệt  không tham gia trận đấu nào nữa.

Hai người bọn họ nhớ đến lời ước định với lão A, từ bỏ vận động viên lướt sóng, trở về làng chài quê hương, trở thành ông chủ của câu lạc bộ lướt sóng. Nhiều năm trôi qua, Triệu Hải Khoát không cắt tóc nữa, muốn lưu giữ lại giấu vết tuổi thanh xuân.

Hồi ức ập đến thương tâm.

Triệu Hải Khoát đứng dậy, đi ra khỏi bàn ăn còn đang huyên náo, đi về phòng của mình.

Kéo chiếc hộp cát bụi dưới đáy giường ra, anh nhìn vào tấm ảnh chụp chung của ba người, rồi nhìn vào những danh hiệu lớn nhỏ và nói: “Xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi … “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi