BIỂN CẢ DƯỚI TRỜI SAO

Sau khi chia tay Vô Niệm, Lục Hàng vẫn giống như xưa, mặc kệ chuyện kinh doanh của gia đình, ngày nào cũng rượu chè nhậu nhẹt, hay đi quán bar, uống say rồi lại ngủ.

Hôm nay cũng thế, lại say như chết.

Ông chủ The King Club là bạn của Lục Hàng, dạo này anh ta rảnh rỗi nên tới Tam Á chơi, ban ngày thì đi du thuyền ra biển, tối thì cuồng hoan ở quán bar, bao nhiêu tiền cũng không sao, vui là được.

Lục Hàng không có hứng thú với lướt sóng, cũng chẳng để tâm tuyển thủ nữ xinh đẹp là ai, đối với anh ta, tới đây uống rượu là được.

Anh ta không quan tâm Tiểu Dịch nói gì, lúc ánh đèn chiếu ra hàng ghế kia, trái tim anh ta run lên, cốc rượu rơi xuống, vỡ tan tành.

Lục Hàng nhìn Vô Niệm chằm chằm, vì hôm nay cô trang điểm nên anh ta không chắc lắm. Lục Hàng đứng dậy đi tới chỗ cô.

Anh ta đứng sau Vô Niệm, run rẩy vỗ vai cô, “Á Nam đúng không?”

Vô Niệm còn đang vui vẻ, cô quay đầu lại, nhìn thấy Lục Hàng, cô hoảng sợ, “Lục Hàng?”

Tuy giọng Vô Niệm không to nhưng Lục Hàng kích động ôm cô, nước mắt lã chã, “Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi…”

Còn chưa ôm được 1 giây, Triệu Hải Khoát nghe thấy hai chữ ‘Lục Hàng’, anh đẩy anh ta ra, giơ tay đấm anh ta một cú, Lục Hàng ngã sõng soài, vừa định đứng dậy thì Triệu Hải Khoát lại đấm thêm phát nữa, hai người lao vào đánh nhau.

Vệ sĩ của Lục Hàng và bảo vệ quán bar đi tới cản lại, đám vệ sĩ đang định đánh anh thì bị bọn Điền Triết Kiệt và mấy người khác xông lên, tuổi trẻ trai tráng, càng đánh càng hăng, không ai chịu ai, tình trạng hỗn loạn ồn ào.

Vô Niệm hoảng sợ, nhìn đám người đánh nhau, cô sợ không thở nổi, khóc lóc kêu họ đừng đánh nữa nhưng không ai nghe lời cô.

Cô thấy máu trên trán Triệu Hải Khoát, Lục Hàng cầm chai rượu đang định khảo vào người anh, Vô Niệm đứng trước mặt Triệu Hải Khoát cản lại.

Lúc chai rượu sắp chạm vào đầu cô, Lục Hàng dừng lại, gào lên: “Đm, dừng tay lại.”

Thấy không ai dừng lại, anh ta ném chai rượu vào tường, “Đm, tôi bảo dừng lại.” Bấy giờ, bảo vệ mới đứng sang một bên.

“Triệu Hải Khoát, trán anh chảy máu rồi?”

Vô Niệm khóc trước mặt anh, còn lau vết máu cho anh.

“Không sao, anh không đau, em không sao là được rồi, anh không thể người khác bắt nạt em được.” Triệu Hải Khoát mặc kệ vết thương trên đầu mình, khẽ an ủi cô.

“Chúng ta đừng ở đây nữa, bây giờ về được không?” Vô Niệm vẫn khóc, nước mắt giàn giụa.

Vô Niệm đỡ anh dậy, mọi người cùng đi về, cô không nhìn Lục Hàng thêm lần nào, thực ra anh ta cũng bị thương.

“Lục tổng, cứ để bọn họ đi à?” Vệ sĩ hỏi.

“Cứ để thế đi, không được để lộ chuyện hôm nay, điều tra anh ta cho tôi.” Lục Hàng nói xong, quay đầu rời đi.

Anh ta đứng trong thang máy, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình, cả người toàn là máu, đột nhiên Lục Hàng cười nhạo bản thân mình, nếu lúc trước anh ta yêu thương cô, chắc là vừa nãy cô sẽ khóc vì anh ta.

Nhân viên ở Trùng Lãng Đi3m lái xe về, đi thẳng tới phòng khám của chú Lê.

Ngoài 3 chiếc xe ra còn có những cô gái khác nữa, bọn họ không bị thương, ngồi ở ngoài chờ chú Lê.

“Lại đánh nhau à?”

Chú Lê quen mấy trường hợp này, ông từng xử lý vết thương của bọn họ từ lúc bé tí tới bây giờ, nhưng lần đánh nhau gần đây nhất là mấy năm trước, đám người ở Trùng Lãng Đi3m đánh nhau với người khác.

“Chú đã bảo rồi mà, đừng bộp chộp quá, lần này là sao đây?” Chú Lê hỏi.

“Cháu không biết, cháu thấy bọn họ đánh nhau, cháu không thể đứng ngoài xem được, thế nên cũng xông vào luôn.” 

Dáng vẻ nghĩa khí này làm chú Lê cười ha hả.

“Ơ đúng đó, Triệu Hải Khoát, sao cậu đánh nhau với tên kia thế?” Điền Triết Kiệt lấy túi đá chườm vết thương, nghiêng mặt hỏi.

“Tôi đã nói rồi, nếu có ngày nào tôi gặp anh ta, nhất định sẽ đánh anh ta bằng chết thì thôi.” Triệu Hải Khoát đứng im để Vô Niệm lau vết máu cho mình.

Lúc Triệu Hải Khoát nghe thấy cô gọi Lục Hàng, anh nổi giận, nghĩ tới chuyện anh ta từng làm Vô Niệm tổn thương, lại nhớ tới vết sẹo trên người cô, anh không nhịn được, lao vào đánh luôn.

Triệu Hải Khoát không lo mình bị làm sao, anh chỉ lo cho Vô Niệm, sợ cô gặp lại Lục Hàng sẽ bị làm sao.

“Thâm thù đại hận thế à?” Đám nhân viên nhìn Triệu Hải Khoát, còn đang định hỏi tiếp thì kêu đau, “Oái, chú Lê, chú nhẹ thôi, đau lắm.”

“Bây giờ mới biết đau à? Sao lúc đánh nhau không thấy đau đi, được rồi, vết thương này không nghiêm trọng đâu, về đi.” Chú Lê giục, cả đám lại đi về.

Trong phòng khám chỉ còn Triệu Hải Khoát, Vô Niệm, Điền Triết Kiệt, Vu Tình và Tiểu Dịch.

“Anh ta là ai thế?” Vu Tình hỏi.

Chú Lê giúp Triệu Hải Khoát xử lý vết thương, Vô Niệm bình tĩnh nói: “Bạn trai cũ của chị.”

Chẳng ai nói thêm lời nào, mọi người đều hiểu ‘Lục Hàng’ là thế nào với Vô Niệm, cũng hiểu vì sao Triệu Hải Khoát lạ đánh nhau.

Chú Lê còn khuyên: “Lúc trẻ không được nóng vội, phải suy nghĩ cho kĩ, mình bị thương thì không sao, nhưng nếu ba mẹ thấy thì sẽ đau lòng lắm. Hôm nay vết thương này không đáng là gì, nhưng nhỡ đâu đụng tới mấy người không đàng hoàng thì tới đây cũng chẳng giải quyết được gì.”

Điền Triết Kiệt trả lời cho qua, còn đang lo cho ông bạn mình.

Tới hơn 12 giờ đêm, chú Lê xử lý xong mới bảo bọn họ đi về, còn dặn: “Đừng để vết thương dụng vào nước nhé, dưỡng thương cho tốt, đừng làm ba mẹ buồn lòng.”

Trên đường về, 5 người đều im lặng.

Về tới nhà, Triệu Hải Khoát không biết nên hỏi Vô Niệm thế nào, sợ đụng vào vết thương lòng của cô.

Vô Niệm cũng không biết nói gì.

Hai người nằm trên giường, Vô Niệm ôm Triệu Hải Khoát, nước mắt làm ướt áo anh.

“Em muốn khóc thì cứ khóc đi.” Triệu Hải Khoát nắm chặt tay cô.

Tiếng khóc của cô càng lúc càng to, đau đớn xé lòng, chờ tới lúc nước mắt khô lại, cô mới nói: “Từ lâu em đã gạt chuyện quá khứ đi rồi, nhưng lúc nhìn thấy Lục Hàng, em rất sợ.” Đột nhiên cô bật cười, nói: “Có phải em không có tiền đồ không?”

“Sao lại thế được, em quên lúc anh ta cầm bình rượu định phang vào người anh, em chắn trước mặt anh à, không phải em yếu đuối đâu, em đó, dũng cảm lắm rồi, đừng ép bản thân quá, em thay đổi rồi, anh ta chẳng là cái gì cả, có anh ở đây, em không phải sợ gì hết.”

Triệu Hải Khoát xoay người lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Em yên tâm, dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ gánh vác với em, chuyện gì cũng giải quyết được hết.”

Được anh an ủi mình, Vô Niệm mới an lòng, không còn sợ hãi nữa. Cô ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, cắn một phát vào cằm anh.

“Chơi trò đánh du kích đó hả, đau quá.”

“Mai sau anh không được như vậy nữa, em lo lắm đấy, sợ anh bị thương, Lục Hàng có vệ sĩ riêng, đều là mấy tên được huấn luyện chuyên nghiệp, nhất định sẽ đánh rất đau.” Vô Niệm sờ vết thương trên mặt anh.

“Nếu là người khác thì anh sẽ nghe theo lời em, nhất định sẽ không động tay động chân, nhưng mà lại là anh ta, anh không làm thế được, anh ghét anh ta, phải đánh nhanh mới hả giận.”

“Không được, ai cũng không được, em không cần anh chuốc giận cho em, chỉ cần anh bình an là được.” Cô ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Anh hứa đi, ngoéo tay với em.” Cô giơ ngón út ra.

Triệu Hải Khoát giả vờ đi ngủ, không để ý cô.

“Không được, anh phải đồng ý.”

“Được được, anh đồng ý, miễn cưỡng chấp nhận đó.” Triệu Hải Khoát ngoéo tay với cô, Vô Niệm yên tâm, hôn trán anh rồi đi ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi