Mọi chuyện khác những gì Vô Niệm nghĩ.
1 giờ chiều hôm sau, Lục Hàng bước vào quán, mặc một vest màu hồng nhạt, anh ta nói với Vu Tình: “Cô nói với bà chủ của cô, tôi sẽ đợi tới khi thấy cô ấy mới thôi.” Anh ta ngồi ở vị trí hôm qua, ngẩn ngơ nhìn biển hoặc xem điện thoại.
Gương mặt lạnh lùng lại đẹp trai, đeo đồng hồ đắt tiền thu hút ánh mắt của bao cô gái. Hôm nay quán nhiều khách nữ hơn ngày thường.
Còn có người mạnh dạn add Wechat với Lục Hàng nhưng đều bị anh ta từ chối.
Thấy vậy, Vu Tình bảo, “Mấy cô gái này chỉ biết nhìn mặt không thấy lòng dạ thế nào, tớ muốn vết chữ ‘tra nam’ lên người anh ta quá, xem anh còn khoe khoang không.”
Vô Niệm ngồi trên lầu viết truyện, thấy tin nhắn của Vu Tình, không ngờ Lục Hàng sẽ tới đây.
Cô rep lại, bảo Vu Tình cứ mặc kệ anh ta, quan tâm làm gì, chỉ mất thời gian thôi, anh ta muốn ở đó đến bao giờ thì đến.
Cuộc sống tốt đẹp không nên lãng phí vào người không đáng. Vô Niệm nghĩ, hôm nay phải viết truyện liên quan tới con gái sau khi thất tình mới được, cô múa bút thành văn, hy vọng những cô gái khác cũng giống cô, thất tình thì thôi, phải sống tích cực lên.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tới 6 giờ, Triệu Hải Khoát nấu cơm xong, ngồi chờ cô.
“Sao anh nấu xong mà không gọi em?” Vô Niệm dịu dàng nói.
“Em đang nghiêm túc làm việc mà, anh không thể làm phiền em được, chờ em viết xong cũng được mà.”
Vô Niệm vừa ăn vừa giơ ngón cái lên, “Em thấy bây giờ có khi em phải bật khóc đấy, cơm ngon quá.”
Triệu Hải Khoát cúi đầu chọc tay vào má mình, Vô Niệm mỉm cười thơm anh một cái, hỏi: “Thế này đủ chưa?”
“Anh ninh cháo bào ngư đó.” Triệu Hải Khoát hắng giọng: “Không đủ, một lần ứng với một tệ, anh nấu 7 – 8 con đó, ít nhất em phải…” Triệu Hải Khoát cầm điện thoại, tính xem bao nhiêu lần.
“Một lần hôn là 1 tệ á, em không đáng giá thế à?” Cô hậm hực bảo.
“Hay là 10 tệ nhé?”
“Kia là thơm má, thế thì hôn thì sao?” Vô Niệm nhìn Triệu Hải Khoát chằm chằm như có dòng điện chạy qua người anh.
Triệu Hải Khoát lau miệng, hỏi: “Em ăn no chưa?”
“Chưa, anh không thấy à, em mới ăn được 2 miếng mà.” Vô Niệm li3m môi.
“Hay là em trả tiền xong rồi mới ăn nhé?” Triệu Hải Khoát nhìn xương quai xanh của Vô Niệm.
Vô Niệm còn chưa nói xong thì bị Triệu Hải Khoát bế tới phòng ngủ, quần áo vương vãi trên sàn, Vô Niệm kêu gào, lưng Triệu Hải Khoát lấm tấm mồ hôi, chứng tỏ giá bữa cơm này rất vừa ý.
Vô Niệm xấu hổ mặc áo sơ mi ra khỏi phòng ngủ, Triệu Hải Khoát c0i trần hâm lại cháo bào ngư. Vô Niệm rất đói, ăn lót dạ trước.
“Vu Tình nhắn tin cho em bảo là anh ta vẫn chờ dưới kia đấy.” Vô Niệm thổi cho bớt nóng, nói với anh.
“Em định làm thế nào?” Triệu Hải Khoát giơ thìa cháo tới trước mặt Vô Niệm, nói: “Em ăn miếng này đi, không nóng đâu.”
“Em cũng không biết.” Vô Niệm há miệng ăn cháo, “Em chẳng có gì để nói với anh ta cả, cũng thấy không cần thiết, nhưng mà anh ta cứ ngồi đấy làm em không thoải mái lắm.”
“Hay là anh nói thay em nhé.” Triệu Hải Khoát xung phong.
Vô Niệm vội vàng xua tay, “Bỏ đi, em sợ anh lại đánh nhau, em hiểu tính anh ta mà, chắc mai không tới nữa đâu, không cần quan tâm.”
Triệu Hải Khoát thấy cô bình tĩnh, yên tâm bảo: “Anh còn tưởng em sẽ như lúc trước nữa chứ, anh lo quá rồi, đúng là mẹ của con trai anh có khác.”
“Sao anh chắc mai sau em sinh con trai? Nhỡ đâu là con gái thì sao?” Vô Niệm hỏi.
“Thế để anh nói lại, đúng là mẹ của con gái anh có khác.”
“Nhỡ đâu là thai long phượng thì sao?”
“Em yêu cầu cao thế, anh phải tập luyện chăm chỉ hơn mới được, phải thực hiện ước muốn của em.” Nói tới đây, Triệu Hải Khoát thể hiện cho cô xem thân thể mình cường tráng thế nào.
“Thôi thôi, không cần đâu, vừa nãy ăn nhiều quá, xuống lầu đi dạo tí đi.” Vô Niệm xoa bụng, bây giờ là 9 giờ, quán đóng cửa lúc 8 giờ, chắc Lục Hàng cũng về rồi.
“Được, bước đầu phải tập thể dục, ăn xong phải đi bộ 100 bước, phấn đấu để sinh thai long phượng, cơ thể phải khỏe mạnh.”
Hai người mỉm cười nhìn nhau, nắm tay đi trên bờ cát.
Sau khi Nhất Túc đóng cửa, Lục Hàng bị Vu Tình đuổi đi, anh ta định về khách sạn nhưng lại ở lại xem nơi cô sống, còn có cả Trùng Lãng Đi3m nữa.
Lục Hàng và thư kí ăn ở quán BBQ gần đó rồi quay về.
“Lục tổng, kia là Trùng Lãng Đi3m, người khác nói quán này là câu lạc bộ lướt sóng nhất nhì trong nước đấy.” Lục Hàng nhìn theo, sân thượng ở Trùng Lãng Đi3m có rất nhiều người, ánh đèn neon bắt mắt, cả đám người vừa uống rượu vừa nói cười vui vẻ, cực kì náo nhiệt.
Nhìn kĩ không thấy Nghiêm Á Nam và bạn trai cô đâu cả.
“Lục tổng, anh muốn đi xem không?”
“Không cần, mấy hôm trước đánh nhau, giờ chúng ta qua đó, nhỡ lại đánh tiếp thì sao, đi thôi.” Lục Hàng nhắc nhở.
Lục Hàng đi dạo quanh bờ cát, ở đây khác nơi khách sạn anh ta đang ở, có hơi thở cuộc sống hơn. Lục Hàng đi một lúc, mệt rồi thì cởi giày ra, ngồi xuống, bảo thu kí mua mấy chai bia và đồ nhắm, cảm thụ bầu không khí.
Trước đây, anh ta từng ngồi trong căn phòng lập lòe ánh sáng, uống rượu vang đắt tiền, nghe đám bạn bè nịnh nọt, chưa từng tỉnh táo, uống sau thì được trợ lý mang về, không biết trời đất là gì.
Trên bờ cát, có anh chàng nọ mặc quần đùi, áo màu xanh lam rộng thùng thình cõng cô gái mặc váy màu trắng, đội chiếc nón rộng đi tới Trùng Lãng Đi3m. Cô gái đó là Nghiêm Á Nam – người mà anh ta chờ hai ngày cũng chưa gặp được.
Lúc Vô Niệm cởi mũ ra, cười khanh khách với đám người xung quanh, Lục Hàng thấy rất xa lạ, trước đây chưa từng thấy cô cười thoải mái thế này, cho dù vui vẻ cô sẽ che miệng lại, ngượng ngùng xấu hổ.
Đột nhiên anh ta thấy có chàng trai đứng dậy, không biết nói gì mới Á Nam, cả hai đều kích động, quơ chân múa tay, sau đó Á Nam cầm cốc bia anh ta đưa, uống một hơi cạn sạch, còn lấy tay lau miệng, đám người kia thì vỗ tay như sấm rền.
Á Nam uống rượu ư?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lục Hàng, sau đó anh ta mới nhận ra, 5 năm rồi, ai cũng thay đổi, đây là chuyện bình thường.
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên, bạn bè ở Thượng Hải nghe nói anh ta bị đánh, bay tới Tam Á hỏi thăm, đang chờ anh ta ở quán bar.
Quan tâm là giả, tới chơi mới là thật, Lục Hàng đều hiểu cả.
“Đi thôi, Trịnh Ca tới, đang chờ ở quán bar.” Hòa mình vào đám người, đắm trong men rượu mới làm Lục Hàng thấy mình không cô đơn.