“Ba, sao tự dưng lại sửa nhà thế ạ, bao nhiêu năm rồi cũng có ai ở đâu, sắp xếp lại đồ làm gì?”
Triệu Hải Khoát lên tầng, chuyển hết đống đồ bừa bộn ở phòng ngoài cùng lên tầng 3. Cả người toàn bụi, còn một đống việc phải làm.
Mồ hôi nhễ nhại ướt cả quần áo, ba Triệu thở hổn hển, đáp: “Mẹ con bảo hai đứa kết hôn, phòng này to để cho con với Vô Niệm ở, còn cái phòng con đang ở thì sửa lại cho cháu nội.”
Anh bật cười, bảo: “Con bảo mà, chuyện này chỉ có mẹ con bày ra thôi, nhưng mẹ con chu đáo thật đó.”
Ba Triệu cũng cười theo: “Có lúc ba hâm mộ mẹ con lắm, ba thấy bà ấy cứ lo quá, nhưng mà sự thực chứng minh, mẹ con đoán gì cũng đúng cả.”
Ba Triệu bảo anh rót cho ông một cốc nước, uống xong thì bảo: “Nhưng mà con đừng kể cho bà ấy nghe nhé, mẹ con lại đắc ý cho mà xem. À, con với Vô Niệm bàn chuyện kết hôn chưa?”
“Con chưa nói gì cả.”
Triệu Hải Khoát uống nước, nói: “Cô ấy đang lo chuyện khác, con cũng không muốn cô ấy áp lực quá, chờ giải quyết xong chuyện ba mẹ Vô Niệm rồi tính.” Anh làm gì cũng đều nghĩ cho cô trước.
“Các con còn trẻ, ba cũng chẳng hiểu, cũng không giúp được gì, chuyện này con chứ làm chủ nhé, bao giờ kết hôn tự quyết đi.” Ba Triệu đứng dậy vỗ vai anh, nói: “Vất vả cả nửa ngày rồi, đói quá, mẹ con nấu thịt kho tàu, mùi đồ ăn bay hết lên đây rồi, xuống ăn thôi.”
“Con cũng đói lắm.” Dứt lời, anh theo ba Triệu xuống tầng.
Dưới lầu, mẹ Triệu và Vô Niệm đang bày thức ăn.
“Mau rửa tay rồi ăn đi, tôi đang định gọi hai cha con ông đấy.” Mẹ Triệu bảo.
“Xong rồi à?” Bà hỏi ba Triệu.
Ba Triệu gắp thức ăn, vội vàng ăn cơm, không đáp, chỉ gật đầu.
“Mẹ, con với ba chuyển hết đồ lên tầng 3 rồi.” Triệu Hải Khoát trả lời thay ông.
“Sao tự dưng lại sửa nhà ạ?” Vô Niệm tò mò hỏi.
“Vì tương lai hai đứa mà, phòng kia to hơn, về sau hai đứa kết hôn thì chuyển tới phòng đó, còn phòng Triệu Hải Khoát thì để cho cháu nội ở.” Mẹ Triệu trả lời, trong đầu toàn là hình bóng cháu nội tương lai.
Thấy Vô Niệm cúi đầu, Triệu Hải Khoát nói: “Bọn con còn trẻ mà, mẹ nóng vội gì chứ, cứ giục bọn con mãi thôi.”
Lúc nãy Vô Niệm còn đang xấu hổ, đột nhiên mắt cô lạnh lùng hẳn đi, chẳng lẽ Triệu Hải Khoát không muốn cưới cô ư?
Vô Niệm thấy miếng thịt kho tàu không miệng mình chẳng còn ngon nữa, canh cũng nhạt nhẽo vô vị, cả người ảm đạm hẳn đi nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, vừa ăn vừa nói chuyện với mẹ Triệu.
Triệu Hải Khoát thấy cô thay đổi, anh lại nghĩ cô áp lực vì lời mẹ nói.
Ăn cơm xong, mẹ Triệu bảo Triệu Hải Khoát rửa bát, còn bà dẫn Vô Niệm xem căn phòng trống.
“Con thấy to không?” Mẹ Triệu hỏi.
“Không tồi ạ.” Vô Niệm nhìn qua, tưởng tượng tương lai mai này của cô và Triệu Hải Khoát.
“Mẹ xuống lầu một tí đi, nhìn như bồn rửa bát bị tắc.” Triệu Hải Khoát lo mẹ mình cứ nói chuyện kết hôn, anh lấy cớ.
“Được, đợi mẹ tí.” Bà đi rồi, Triệu Hải Khoát ngơ ngác đứng im một chỗ.
“Em đừng để tâm nhé, mẹ anh nhiều tuổi rồi, anh cũng lớn rồi, bà giục kết hôn là chuyện bình thường thôi, anh cũng không vội, em yên tâm, mẹ anh hiểu mà, sẽ không nhắc chuyện này nữa đâu.” Anh giải thích.
Thấy anh bảo không vội kết hôn, Vô Niệm hậm hực nhìn anh.
Triệu Hải Khoát vội vàng chạy tới, ôm vai cô, dỗ dành: “Em đừng tức giận, anh sẽ bảo ba mẹ anh, sẽ không nhắc tới kết hôn nữa.”
“Triệu Hải Khoát.” Vô Niệm đột nhiên lớn tiếng gọi anh.
Triệu Hải Khoát nhìn Vô Niệm chằm chằm, chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của cô.
“Anh không muốn cưới em ư? Kết hôn với em làm anh không vui à?” Vô Niệm không thể tin nổi.
Nghe tới đây, Triệu Hải Khoát mới hiểu ra, mắt anh đỏ lên, chạy tới phòng mình lấy sổ hộ khẩu, chạy tới chỗ cô, quỳ xuống nhìn Vô Niệm.
“Triệu Hải Khoát anh từ lúc gặp em đã muốn cưới em rồi. Trước đây là thế, bây giờ cũng là vậy. Đây là sổ hộ khẩu của nhà anh, nếu em đồng ý cưới anh, bây giờ bọn mình đi đăng kí kết hôn luôn.”
Vô Niệm khóc nức nở, “Vậy sao vừa nãy anh lại nói thế, em còn tưởng anh không muốn cưới em đấy.”
“Em biết anh rất ngốc mà, lúc nào cũng lo cho em làm em hiểu lầm anh, anh sợ kết hôn làm em thấy áp lực, anh sai rồi, tại anh ngốc quá, nên bây giờ anh cầu hôn được không? Vô Niệm, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Nhưng Vô Niệm càng khóc lớn hơn.
“Không, em không đồng ý, cầu hôn trong tưởng tượng của em không phải thế này, sao lại cầu hôn trong phòng đầy bụi bặm như thế này chứ.”
Vô Niệm nhìn sổ hộ khẩu trong tay anh, “Còn không có nhẫn nữa chứ, anh còn đi dép lê huhu.” Vô Niệm tủi thân bảo.
“Em đừng khóc, đừng khóc nữa mà, anh sai rồi, hôm nay không tính, nhất định anh sẽ cầu hôn em thật long trọng luôn, mua nhẫn kim cương cho em nữa nhé?”
Triệu Hải Khoát vừa mắng bản thân vừa bảo: “Vô Niệm, em đừng khóc nữa mà, nếu mẹ anh biết chắc cho anh một trận mất.”
Mẹ Triệu đứng ngoài cửa, nghe hai người nói chuyện, mắng thằng con trai mình.
Bà tức giận mở cửa ra, đánh Triệu Hải Khoát mấy cái.
“Con gái, con đừng giận, mẹ hiểu tâm trạng của con mà, đừng khóc nữa nhé, hai mẹ con ta xuống lầu bình tĩnh lại được không?” Mẹ Triệu dẫn Vô Niệm đi, lườm Triệu Hải Khoát một cái.
Anh đứng trong phòng, ngẩng đầu cười ha hả, vui vẻ bảo: “Ông đây sắp kết hôn rồi, Vô Niệm đồng ý cưới mình rồi, cuối cùng cũng hốt được cô ấy về nhà rồi.”
Tới tối, hai người ăn xong rồi về.
Sau khi Triệu Hải Khoát biết Vô Niệm đồng ý gả cho mình, cả người vui vẻ không thôi, mẹ Triệu bảo anh không bình thường chút nào.
Ngồi trên xe, Triệu Hải Khoát hát mấy bài tình yêu ngọt ngào, thỉnh thoảng lại nhìn Vô Niệm.
Vô Niệm không để ý tới anh, mải mê nhìn điện thoại.
Triệu Hải Khoát vừa về tới nhà, anh đi thẳng vào nhà tắm, muốn bỏ hết bụi bặm cả ngày hôm nay. 10 phút sau, anh c0i trần, chỉ mặc quần đùi đi lại trong phòng khách.
Anh bật nhạc sôi động, nhảy nhót vòng quanh Vô Niệm.
Vô Niệm cắn môi anh, đôi mắt quyến rũ, nói: “Đợi em đi tắm cái đã.”
Cả người Triệu Hải Khoát sôi trào, đi sau Vô Niệm, nằm trên giường chờ cô.
20 phút sau, tiếng nước tí tách không ngớt, Triệu Hải Khoát sốt ruột lăn đi lăn lại vài vòng.
Thấy Vô Niệm vẫn chưa ra, Triệu Hải Khoát rón rén đứng trước cửa phòng tắm gọi cô.
“Vẫn chưa xong hả? Người anh nóng lắm rồi này.”
Vô Niệm thắp nến thơm ngâm mình trong bồn tắm, không sốt ruột tí nào.
“Sắp xong rồi đây, chờ em 3 phút nữa.” Cô nói thế nhưng vẫn không đứng dậy.
3 phút… 6 phút … 9 phút… Vô Niệm nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài.
Lần gõ cửa thứ 4 vang lên, Vô Niệm mặc váy ngủ màu trắng bước ra ngoài.
Triệu Hải Khoát ôm cô, đặt cô xuống giường, anh cúi đầu định hôn cô.
Môi Triệu Hải Khoát vừa chạm vào môi Vô Niệm thì cô đẩy anh ra.
Cô vòng tay ôm cổ anh, khẽ nói: “Làm sao bây giờ, em vẫn tức giận lắm, đời người chỉ có 1 lần cầu hôn mà cũng không có.” Sau đó cô đẩy anh ra một bên, nằm một góc giường, giả vờ ngủ.
Triệu Hải Khoát không ngờ cầu hôn lại quan trọng với cô tới thế, cũng không ngờ cô sẽ bày chiêu lạt mềm buộc chặt, đôi mắt anh trợn tròn, vò đầu ngồi trên giường.
Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu.
“Anh không định dỗ em à?” Vô Niệm không nhịn được, xoay người lại nói với anh.
“Em tức giận mà, chuyện này là anh sai thật, anh đang nghĩ xem nên tạo bất ngờ gì cho em đây. Em cứ ngủ đi, để anh nghĩ tiếp.”
Triệu Hải Khoát ngốc nghếch làm cô buồn, đây là cô gái anh yêu, anh không thể làm cô tiếc nuối được.
Anh cau mày, cầm điện thoại xem cầu hôn lãng mạn là thế nào, bây giờ anh không có tâm trạng làm gì cả, đây là chuyện quan trọng nhất.
“Triệu Hải Khoát, em ngủ đây.” Cô nghiêng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh.
Triệu Hải Khoát gật đầu, xem video cầu hôn trên điện thoại.
“Triệu Hải Khoát, em đi ngủ thật đó.” Vô Niệm nhắc lại, Triệu Hải Khoát lại gật đầu.
“Triệu Hải Khoát, Triệu Hải Khoát, Triệu Hải Khoát,” Vô Niệm bỗng ngồi dậy, đá một phát vào đùi anh.
“Ơ sao thế, anh lại làm gì sai à?” Triệu Hải Khoát đáng thương nhìn cô.
Cô nhìn anh vài giây, nhào lên người anh.
“Đi ngủ với em.” Vô Niệm khẽ nói, người anh nóng như lửa đốt, ném điện thoại sang một bên, lại là một đêm nồng nàn bất tận.