BIẾN CỐ CỦA ĐỈNH LƯU VẸT CỤC SÚC

Mặc dù ông chủ vẹt không đáng tin cậy lắm nhưng y thuật của ông ta vẫn còn đáng tin.

Chỉ vài ngày sau Kỷ Tam đã lấy lại được năng lượng của mình.

Nó lại đứng trên kệ rèm rồi chỉ vào tôi: “Bố muốn ăn tôm càng! Muốn ăn thịt nướng! Muốn uống bia!”

“Mau gọi món cho bố đi!”

Vừa cởi giày, để cặp lên kệ bên cạnh tôi vừa giễu cợt: “Lành rồi liền quên sẹo ha. Não mày chỉ có nhớ đến việc ăn chớ không nhớ nổi chuyện bị thương nhể”.

Kỷ Tam nghiêng đầu đe dọa tôi: “Nếu không mua cho tôi, tôi ẻ BÁNH lên bàn bi giờ!”

Tôi lấy ra chiếc khăn lau bụi đã mua trên đường đi làm chỉ vào nó: “Anh cứ thử xem.”

Hai đứa đang anh một câu tôi một cau thì chuông cửa reo lên.

Nhìn qua mắt mèo, Ngô Khâm ôm một bó hồng với chai sâm panh lớn đang sốt ruột gõ cửa: “Tư Tai, mở cửa đi, anh biết em đang ở nhà mà!”

Không hiểu vì sao, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là quay đầu lại, liếc nhìn Kỷ Tam.

Kỷ Tam tức đến mức dựng tóc gáy: “Mở cửa đi, ông đây mắng chết cha tên khốn kiếp này!”

Tôi có chút lo lắng vẫy tay với nó: “Thôi bỏ đi, lãng phí thời gian với anh ta làm gì, tôi sẽ gọi đồ ăn cho anh, anh muốn ăn gì?”

Kỷ Tam bay người xuống, đứng trên khung cửa: “Tôi bảo cô mở cửa, hôm nay bố đây phải cho hắn mở mang đầu óc mới được!!!”

Vốn không muốn mở cửa, không ngờ lỗ khóa lại động đậy, Ngô Khâm quả nhiên có chìa khóa, còn dám tự ý mở cửa.

Vừa mở cửa, Ngô Khâm đã đỏ hoe cả mắt, muốn tiến tới ôm lấy tôi.

Anh ta không cạo râu nên cực kì xuống sắc, không có chút nào gọn gàng như ảnh cưới.

“Tư Tai, tha thứ cho anh được không, anh thật sự không thể quên được em.”

Tôi né tránh nói: “Anh tới đây làm gì? Lấy đâu ra được chìa khóa? Không phải anh đã đưa chìa khóa lại cho tôi từ lâu rồi sao?!”

Ngô Khâm thay đổi sắc mặt: “Lúc đó anh lại đi … lại đi đánh thêm 1 cái.”

“Tư Tai, anh biết em không thể quên được anh. Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, không ai vừa hợp hơn chúng ta.”

“Anh không có cảm tình gì với Trương Lộ cả. Em cũng thấy bộ dạng của cô ta trông thế nào mà. Mấy lời ngon ngọt đều là để nịnh cô ta cả thôi.”

Nói đến Trương Lộ, mắt anh ta hiện lên vẻ kinh tởm.

“Anh làm thế là vì hai ta, để tương lại tụi mình có thể sống một cuộc sống hạnh phúc hơn thôi!!!!”

Tôi sắp nôn ra bữa ăn đêm qua mất thôi, vươn tay đóng cửa lại: “Cút ngay đi, bằng không tôi sẽ đi tìm Trương Lộ, bảo cô ta khống chế bạn trai mình lại chút!”

Kỷ Tam chịu không nổi nữa, cứng ngắc nhìn chằm chằm Ngô Khâm, khinh thường nói: “Mày là cái loại cầm thú gì đây? Ăn cơm mềm có cảm giác ưu tú không?”

* “Ăn cơm mềm” thường chỉ người nam sức dài vai rộng nhưng chưa có đứng lên, dùng sức mình gây dựng 1 sự nghiệp, mà dựa dẫm, ăn bám vào người khác

“Gì chứ, mày muốn lấy tiền của những người phụ nữ khác chỉ vì Tư Tai sao??! Cũng không thấy dơ dáy à?”

Ngô Khâm sững sờ.

Anh ta ngây người nhìn Kỷ Tam, chỉ vào nó nói: “Tư Tai, con, con này …”

Tôi thầm nghĩ không xong rồi, vội vàng đẩy anh ta ra: “Không phải việc của anh, cút đi!”

Kỷ Tam vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục chửi rủa: “Tên ngu ngốc, mau biến khỏi đây cho bố, bằng không gặp lần nào bố đánh mày lần đó!”

Ngô Khâm chưa kịp phản ứng, tôi đã vội vàng đóng cửa lại, nhưng Ngô Khâm đã đẩy mạnh cánh cửa, đưa tay ra túm lấy tôi.

“Tư Tai, Tư Tai, xin em, xin em, hãy tha thứ cho anh đi, quay lại với anh được không?”

“Chỉ cần công việc được giải quyết xong, anh sẽ ngay lập tức chia tay Trương Lộ. Đến lúc đó mọi thứ sẽ là của hai ta. Không phải em nói thích Tam Á sao? Anh sẽ mua cho em một biệt thự ở đó…”

Anh ta ném bó hoa hồng trên tay sang một bên rồi bước tới từng bước, trên mặt nổi lên những đường gân xanh, cúi xuống nắm chặt cổ tay tôi.

“Tư Tai, đừng rời xa anh, được không, xin em, xin em đó … Em muốn gì anh cũng cho em…”

Trạng thái của anh ta có chút bất thường, vẻ mặt cứ tràn đầy sự điên cuồng bị kìm nén.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Ngô Khâm như thế nên đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi: “Anh bị làm sao vậy? Tôi báo cảnh sát đó?”

Vừa nhấc máy, Ngô Khâm đã dùng hết sức đập nát chiếc điện thoại trong tay tôi, anh ta vươn tay nắm lấy vai tôi, cúi đầu hôn tôi: “Đừng cự tuyệt anh, Tư Tai, anh biết em vẫn còn yêu anh, chỉ có hai ta mới là một đôi thôi … ”

Tôi vừa buồn nôn vừa sợ hãi, vùng vẫy đá anh ta ra.

Đúng lúc này, Kỷ Tam bất ngờ sà xuống, điên cuồng mổ vào mặt Ngô Khâm.

Ngô Khâm đau đớn, hất Kỷ Tam ra, đưa tay sờ lên mặt mình.

Tôi thấy một vệt máu chảy giữa các ngón tay anh ta.

Kỷ Tam còn chưa thỏa mãn, lại bay tới mổ Ngô Khâm, vừa mổ vừa bám lên đầu anh ta: “Tư Tai mau tránh đi!”

Tôi không yên tâm để lại nó một mình, vội khẩn cầu: “Đừng mổ anh ta nữa, đi thôi Kỷ Tam!”

Ngô Khâm bị Kỷ Tam mổ nhiều phát, trên mặt toàn là máu.

Cơn đau khiến anh ta càng thêm điên cuồng, Kỷ Tam linh hoạt không dễ bj bắt thế là anh ta bỏ qua Kỷ Tam lao về phía tôi.

Tôi định chạy đi thì bất ngờ thấy Kỷ Tam đã lao thẳng vào người anh ta, còn lớn tiếng quát: “Tư Tai, đi mau!”

Chỉ một giây trước khi bàn tay của Ngô Khâm nắm được tôi, Kỷ Tam đã mổ dữ dội vào bàn tay đó.

Ngô Khâm hung hăng tùm nó ném đi.

Con vẹt xanh nhỏ bé bị ném văng ra, ngay lập tức đụng tường rơi xuống sàn đá cẩm thạch, bất động.

Tôi nhúc nhích, nước mắt tự dưng trào ra, cầm lấy điện thoại trên mặt đất bấm mấy số.

“Là 110 đúng không? Có người đột nhập vào nhà riêng của tôi, còn tấn công nhân thân của tôi nữa! Nhà tôi ở Vườn Thành Thiên, số 386 đường Nam Xương …”

Lúc Ngô Khâm thấy tôi thực sự gọi cảnh sát, một vẻ tội lỗi hiện lên trên mặt anh ta.

Anh ta nhanh chóng bước tới, lớn tiếng: “Không sao, không sao đâu, vợ chồng chúng tôi chỉ đang cãi nhau thôi!”

Tôi khóc, ngắt lấy lời anh ta: “phòng 2602, tòa 1, Đường số 7, mong cảnh sát mau tới đây!”

Ngô Khâm cầm lấy điện thoại, cúp ngang, khó khăn nhìn tôi: “Đến nước này sao Tư Tai, em cần gì nghiêm trọng như vậy?”

“Không phải chỉ là một con vẹt thôi sao? Bao nhiêu tiền, anh trả cho em!”

Tôi dùng hết sức tát anh ta, hét lên: “Cút! Đi! -”



Tôi lồm cồm bò tới nhìn Kỷ Tam.

Đôi mắt của con vật nhỏ đầy lông này đã nhắm chặt, khóe miệng còn xuất hiện một vết máu.

Tôi run rẩy bế nó lên, cổ nó khẽ rũ xuống, lồng ngực nó không hề phập phồng chút nào.

Nước mắt cứ chảy dài trên đôi mắt chua xót, tôi nghẹn ngào: “Kỷ Tam, Kỷ Tam, mày mau nói đi mà, mày, mày mắng tao đi … sao mày không nói nữa …”

Kỷ Tam không đáp lại.

Hơi thở của nó đã tắt từ lâu.



Cảnh sát nhanh chóng đến, nhưng vì Ngô Khâm không gây ra thiệt hại gì đáng kể, hơn nữa anh ta còn lấy quan hệ người yêu cũ của chúng tôi ra nên cảnh sát không thể nói gì, chỉ cảnh cáo anh ta sau này không được quấy rối tôi nữa.

Lúc tôi chuẩn bị rời đi, ông cảnh sát già an ủi tôi: “Con vẹt này không mấy tiền, bảo anh ta trả, cô đi mua con khác được không?”

Tôi im lặng ôm xác Kỷ Tam.

Không còn nữa rồi.

Không còn con vẹt nào tốt hơn Kỷ Tam nữa cả.

Nếu không có anh ta, nó sẽ không chửi người, không bực bội…

Nó đã hy sinh mạng sống bé nhỏ của mình chỉ vì bảo vệ tôi.

Mắt tôi đau nhối, nước mắt cứ chảy ra thể dừng lại.

Trái tim tôi vừa đau vừa trống rỗng.

Tôi thẫn thờ nhìn vào cơ thể Kỷ Tam cho đến khi mắt tôi bắt đầu cay xè.

Làm sao đây, tôi nên làm gì đây?

Rõ ràng một tiếng trước mọi chuyện vẫn ổn, chúng tôi còn đang thảo luận xem nên ăn cái gì, sao đột nhiên …

Nó chết rồi?

Tôi cúi đầu xuống, cảm thấy trong lòng mình có một cơn co thắt khó tả, nước mắt rơi từng giọt trên người Kỷ Tam.



Đúng lúc này, chiếc TV vừa được bật lên đột nhiên bắt đầu phát tin tức.

Tin tức giải trí đột nhiên ồn ào, người dẫn chương trình có chút hưng phấn nói:

“Kỷ Tứ đã tỉnh dậy! Ca sĩ chính của nhóm nhạc Abandon – Kỷ Tứ đã tỉnh dậy sau 21 ngày hôn mê, thậm chí anh ta còn chủ động nhận phỏng vấn!”

Hai mắt tôi ngấn lệ dõi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi