BIẾN EM THÀNH BÀ XÃ TÀI BA


Ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng từ bên ngoài, xuyên qua tấm màn nhung trong phòng ngủ, từ từ bao trùm lấy Bạch Uyển Đình ngủ say trên sô pha.

Tiếng bước chân bên ngoài dần tiến lại chỗ của Bạch Uyển Đình dường như cũng không đánh thức được cô, người đàn ông kiên nhẫn nhẹ nhàng cúi người, đặt một nụ hôn lên trán cô, lúc này Bạch Uyển Đình mới giật mình tỉnh dậy.

Đôi mắt nặng trĩu cố mở ra, bóng dáng quen thuộc trước mặt làm gương mặt của Bạch Uyển Đình trở nên rạng rỡ, cô hét lên: “Vũ Hi.”
Đôi môi mỏng của Hàn Vũ Hi khẽ cong lên mỉm cười, anh liếc mắt nhìn chai rượu trên bàn, rồi có chút cau mày cất giọng: “Xem ra lúc anh đi vắng, Đình Đình của anh biết tận hưởng thế nhỉ?”
Không còn đường nào chối cãi nữa, Bạch Uyển Đình cũng đưa mắt nhìn Hàn Vũ Hi giải thích: “Không phải, hôm qua chỉ là tùy hứng thôi.”
Tiện tay Hàn Vũ Hi cầm lấy chai rượu trên bàn, đi đến bỏ vào sọt rác, anh không nói lời nào cứ thế đi đến tủ rượu trực tiếp khóa lại, rồi cất chìa khóa vào túi của mình.

Hàn Vũ Hi thong thả ngồi xuống sô pha đối diện Bạch Uyển Đình, từ từ đưa tay nắm lấy đôi tay vẫn đang còn lạnh ngắt của cô, khẽ cất giọng trầm ấm: “Anh biết hết những ngày nay em đã phải trải qua những gì, đừng nghĩ nhiều nữa, còn có anh ở đây, anh đưa em đi gặp một người.”

Hàng cây bên đường cũng bắt đầu thay màu áo mới, những ánh xanh lá tô điểm thành phố này dần chuyển sang vàng đỏ, thỉnh thoảng lại có những chiếc rơi xuống phủ đầy mặt đất như một tấm thảm khổng lồ.

Bạch Uyển Đình ngồi trên xe, đôi tay không ngừng chà xát để lộ vẻ hồi hộp, tâm trạng của cô bây giờ chính là mong chờ, người cô sắp gặp, có thể là kết quả cho bao năm qua cố gắng của cô.

Ánh mắt cô chuyển sang Hàn Vũ Hi đang lái xe bên cạnh, mặc dù nét điển trai vẫn nổi bật trên khuôn mặt tuấn tú ấy, nhưng không thể phủ nhận hốc mắt sâu hơn do mệt mỏi.

Anh có thể nói giống như một ân nhân, cô yêu người đàn ông này, yêu sâu sắc.

Chiếc xe BMW của Hàn Vũ Hi rẽ vô một con đường vắng gần bờ biển, nơi này có vẻ hiếm người ở, chỉ lác đác vài căn nhà tạm bợ cho ngư dân đánh bắt cá.

Chạy một lúc, cuối cùng Hàn Vũ Hi dừng lại ở một căn biệt thự màu trắng, Bạch Uyển Đình không khỏi bất ngờ, cô không ngờ nơi này lại có một căn nhà theo phong cách cổ điển thế này.

Bước xuống xe, cô đưa mắt nhìn vào căn nhà rồi đặt lên Hàn Vũ Hi cất giọng: “Nhà này của anh sao?”
Thấy được vẻ mặt tò mò của Bạch Uyển Đình, Hàn Vũ Hi khẽ nhún vai rồi cất giọng bình thản: “Tùy tiện xây để sau này có cơ hội đến đây ngắm biển thôi, lâu rồi không có cơ hội sử dụng, không ngờ lại có công dụng lúc này.”
Không quên được mục đích chính đến đây, Bạch Uyển Đình hít thở sâu một hơi rồi mới từ từ bước vào trong.

Bên trong căn nhà đóng kín tất cả cửa sổ, chỉ sót lại vài khe sáng lọt vào, Bạch Uyển Đình bước theo Hàn Vũ Hi lên tầng hai, anh ghé qua một căn phòng nằm ở vị trí khá kín đáo.

Cánh cửa phòng mở ra, người ở trước mắt làm Bạch Uyển Đình có chút bất ngờ.


Đập vào mắt cô bây giờ là một người đàn ông chạc trung niên, nhưng tóc trên đầu đã sớm bạc trắng với cặp mắt kính dày cộm, nhìn ông không phải giống như người nguy hiểm, đang bị trói ngược tay trên chiếc ghế gỗ lớn.

Buộc miệng, Bạch Uyển Đình hỏi: “Đây là…”
Khuôn mặt sắc lạnh của Hàn Vũ Hi khẽ nhếch môi: “Vương Lục, bác sĩ giỏi nhất bệnh viện Thượng Thành năm đó.”
Vẻ bất ngờ trên ánh mắt của Bạch Uyển Đình không thể nào phủ nhận được, cô đưa mắt nhìn Vương Lục, không nói được lời nào, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không chờ được thêm phút giây nào nữa, Bạch Uyển Đình cất giọng hỏi Vương Lục: “Ông có phải người trực tiếp phẫu thuật ca đổi não của Bạch Lâm Quyết không?”
Trên khuôn mặt không chút cảm xúc nào của Vương Lục đã thể hiện rõ ý không muốn hợp tác, ông không nhìn thẳng vào Bạch Uyển Đình mà đảo mắt sang nơi khác để né tránh, miệng dù một chút cũng không mấp máy một chữ nào.

Dường như không mấy bất ngờ với thái độ này của Vương Lục, Hàn Vũ Hi liền cất giọng: “Xem ra phải dùng biện pháp mạnh với ông ta rồi.”
Nghe thấy vậy, Bạch Uyển Đình cũng nhìn thấy được chút hoảng loạn trong ánh mắt kia của Vương Lục, cô lập tức đáp: “Không cần đâu, cả đời ông ấy phải trốn chui trốn nhủi vì chuyện này rồi, không lẽ những ngày cuối để sống tự do ông ấy cũng không cần.” Nói rồi, cô cố ý nhìn vào mắt của Vương Lục quan sát, quả thực không ngoài dự đoán, những lời mà Bạch Uyển Đình nói ra một phần nào đó khẽ đánh vào tâm lý của ông.

Người như Hàn Vũ Hi cũng nhanh chóng nhìn ra được vấn đề, anh khẽ gật đầu kết hợp với Bạch Uyển Đình.

Cô cất giọng: “Ông ấy biết đúng sai, nhất định sẽ không vì tình riêng mà bao che cái ác.


Anh về trước đi.”
Hàn Vũ Hi đáp: “Được!” Nói rồi, anh quay lưng bước ra ngoài, nói là đi về nhưng thực sự anh vẫn đứng đợi Bạch Uyển Đình ở cửa, khuôn mặt nghiêm nghị lắng nghe tất cả những động tĩnh bên trong.

Khi Hàn Vũ Hi vừa đi khuất, Bạch Uyển Đình vội bước tới, một dao cắt đứt dây thừng trói tay Vương Lục ra, khuôn mặt của ông không khỏi hốt hoảng.

Bạch Uyển Đình cũng thuận thế mà cất giọng càm ràm: “Sao anh lại có thể trói ông như này, dù sao ông Vương đây cũng là trưởng bối mà.”
Vương Lục không nói một lời nào, nhưng trong ánh mắt đã phần nào gật gù đồng tình vì câu nói của Bạch Uyển Đình.

Lúc này ông mới chịu mở miệng: “Đừng hy vọng gì ở tôi, tôi không biết gì cả.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi