BIẾN THÁI! ANH MAU TRÁNH RA


Không thể tra ra được những thông tin từ 12 năm về trước sao?
Mộ Trác Khải âm trầm đang nghĩ điều gì đó, lại nhìn thư ký Lưu muốn xác nhận một lần nữa.

Dạ, đúng là như vậy,nếu như theo thông tin điều tra của chúng ta vậy thì khi đó Liêu tiểu thư chỉ mới có 6 tuổi.

Tôi nghĩ một đứa trẻ chỉ mới 6 tuổi chắc là cũng không có gì quá đặc biệt, cũng không nhất thiết phải điều tra khoảng thời gian khi đó
Thư ký Lưu hơi cuối đầu,khi nói câu này anh cũng không dám mạnh miệng mà hạ thấp giọng đưa ra ý kiến riêng.

Bởi vì có tiếp tục điều tra nữa hay không, chuyện này anh ta căn bản không phải là người có thể đưa ra quyết định.

Ban đầu vốn dĩ Mộ Trác Khải cảm thấy khoảng thời gian 12 năm quả thật là rất trùng khớp.

Nhưng mà khi thư ký Lưu nói Liêu Miu Tử khi đó chỉ mới 6 tuổi, năm đó bé gái anh gặp ở phòng tập múa ba-lê, nếu anh đoán không nhầm thì cũng phải hơn 9-10 tuổi gì đó.

Chẳng lẽ suy đoán của anh là sai, người tối đó ở buổi tiệc không phải là người mà anh muốn tìm.

Vậy thì Điệp Hồ Tiên phải giải thích thế nào đây?
Chẳng lẽ là quyển sổ tay kia cô đã không còn giữ nó nữa?
Có tìm thấy ảnh của cô ta lúc nhỏ hay không?
Mộ Trác Khải quả thật rất cố chấp, những lời mà thư ký Lưu vừa mới nói anh chính là không muốn để nó vào tai.

Ngay đến cả ảnh lúc nhỏ cũng không thể tra ra được

Thư ký Lưu thật sự cảm thấy người ở phía sau này quả thật là quá tài giỏi, bọn họ tuyệt đối không thể xem thường được.

Đến cả những ảnh lúc nhỏ của cô ta mà hắn cũng có thể giấu đi không để lại một chút vết tích nào.

Dù đã dùng mọi cách thì thuộc hạ của thư ký Lưu phái đi cũng không thể tìm thấy được gì.

Vậy thì nơi cô ta từng học Mộ Trác Khải đã lạnh sắp đến giới hạn của mình nhìn thư ký Lưu.

Không thể biết chính xác rốt cuộc là trước đây cô ta đã từng học ở đâu.

Mặc dù trong giấy tờ hiệu lực nhà nước thì đã có ghi, nhưng dường như đó chỉ lại để qua mặt mọi người, hoàn toàn không xác thực được thư ký Lưu cảm thấy hơi rung, một dự cảm không lành đang ập tới.

Mộ Trác Khải nghe đến đây thì trong mắt đã giăng lên một cỗ băng lãnh.

Anh đứng lên, hai tay dùng một lực rất lớn đập thật mạnh lên bàn.

Đừng có chỉ biết đứng đây mà nói lý do nữa,tôi nuôi các người không phải chỉ để các người trả lại bằng hai từ không thể này.

Nếu như mười người không thể tìm ra, vậy thì một trăm người,nếu một trăm người cũng vẫn cảm thấy còn chưa đủ, vậy thì đem hết tất cả người của chúng ta ở thành phố Hạ đến đó tìm đi.

Không biết là phải dùng cách gì, nhưng nhất định phải tìm ra được bằng mọi giá.

Người của Mộ Trác Khải tôi thì tuyệt đối không cho phép vô tích sự đến như vậy, nếu không làm được thì tống cổ hết đi
Dạ, tôi đã hiểu rồi thưa thiếu gia, tôi lập tức sẽ đi phái thêm người đến đó
Thư ký Lưu chỉ có thể đứng yên đó chịu trận, còn tưởng bản thân đã sắp thành tấm bia mặc cho Mộ Trác Khải phi ngôn đến đau rát cả mặt.

Bị một tràn này, thư ký Lưu cũng không dám mở miệng đưa ra thêm ý kiến ý cò gì nữa.

Chẳng phải nói anh trai của cô ta không có gì nổi bật hay sao?
Cho vài người điều tra rồi tiếp cận anh ta, cho anh ta chút hy vọng, sau đó xem thử có môi ra một được chút thông tin gì từ người này hay không
Mộ Trác Khải cầm sắp tài liệu trên tay lật xem từng trang,sau đó ra lệnh cho thư ký Lưu làm theo.

Mà người anh nhắm đến đầu tiên chính là anh trai của Liêu Thanh Dạ, Liêu Kiện.

Dạ vâng, tôi lập tức sẽ đi sắp xếp thư ký Lưu máy móc chỉ biết gật đầu nhận lệnh.

Còn về phía người đang đứng sau kia,
Thuộc hạ của chúng ta khi điều tra có để lộ thân phận cho đối phương biết hay không?
Mộ Trác Khải nhìn thư ký Lưu muốn anh ta xác nhận.


Tôi nghĩ có lẽ là không,
Những người được cử đến Bắc Thành, là những người có thừa kinh nghiệm để che giấu thân phận.

Còn việc mà họ luôn không tra ra được, cũng có thể nằm ngoài một lý do.

Chính là vốn dĩ những thông tin kia đã được che giấu rất kỹ rất nhiều năm về trước.

Hoặc là đã có người nào khác muốn điều tra những thông tin này còn trước hơn cả chúng ta.

Chúng ta thật ra chỉ là đang đi theo vết lằn bánh xe của người khác mà thôi thư ký Lưu đưa ra kết luận của mình.

Vậy thì chỉ cần tìm người giúp cô ta che giấu kia đi là được.

Trước tiên nên để lại một chút manh mối gì đó để họ biết là người của chúng ta.

Để xem họ sẽ làm gì, liệu người đứng phía sau rốt cuộc là người đứng đầu của nhà họ Hàn,hay đơn giản chỉ là tiểu thư không thân không phận kia, vì muốn giúp bạn mình nên mới tự ý làm như vậy "
Dạ thiếu gia, lát nữa tôi sẽ truyền lệnh xuống để thuộc hạ làm theo thư ký Lưu đã nghe rõ những gì mà Mộ Trác Khải nói.

Nếu không có gì nữa, vậy thì ra ngoài đi nhìn thấy thư ký Lưu vẫn còn chôn chân đứng đó, Mộ Trác Khải lập tức muốn đuổi người.

Thật ra là còn một việc nữa thư ký Lưu do dự không biết có nên nói hay không.

Là việc gì? Mộ Trác Khải dường như đã sắp hết kiên nhẫn với thư ký Lưu.

Lý tiểu thư, cô ta đã đợi thiếu gia ở ngoài rất lâu rồi.

Thư ký Lưu nếu được quả thật cũng không muốn mình chính là người sẽ nói câu này đâu.

Bởi vì anh ta biết Mộ Trác Khải chắc chắn sẽ không để Lý Uyển Nhi vào trong.


Nhưng thân là thư ký riêng của Mộ Trác Khải, anh ta có nhiệm vụ báo lại chuyện này cho chủ nhân của mình được biết.

Còn đương nhiên quyết định thế nào vẫn là không tới lượt anh ta.

Lý Uyển Nhi, cô ta tới đây làm gì?
Nghe đến cái tên này Mộ Trác Khải đã cảm thấy đau đầu, người phụ nữ này quả thật chính là quá phiền phức.

Có lẽ đến là vì chuyện của Lý Tự
Thư ký Lưu không chắc chắn suy đoán của mình, nhưng mà theo như anh ta thấy thì rất có thể cô ta đến đây để cầu xin Mộ Trác Khải.

Mong anh nhẹ tay tha cho cha mình một con đường lui cũng không chừng.

Cô ta muốn đợi, cứ để cô ta đợi.

Đợi đến khi nào cô ta không thể đợi tiếp được nữa thì tự khắc cô ta sẽ về
Mộ Trác Khải đã trở lại dáng vẻ thư sinh,nho nhã khi ngồi trước bàn làm việc của mình.

Thư ký Lưu thề rằng,sau vẻ ngoài vô hại kia,bên trong chính là một con người máu lạnh, vô tình.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi