BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI

Gian nhà này rất đặc biệt, toàn bộ bề mặt đều được trát bằng bùn đất, nhưng bên trong lớp bùn đó lại là tre, đan xen cùng với một lớp rơm rạ. Mái ngói màu xanh, mái hiên không cao, nơi cao nhất của mái nhà là một ống khói dài, mỗi khi nấu cơm thì sẽ có một làn khói vấn vít bay lên. Thảo nào trong thơ ca cổ, người ta thường dùng hình ảnh làn khói vướn vít lượn lờ để đại biểu cho gia đình, đại biểu cho sự tình thân. Gian nhà chỉ có một tầng, rất nhiều lớp bùn đất bên ngoài cũng đã tróc ra rồi, lộ ra một lớp tường lồi lõm không bằng phẳng.

Dương Cẩm Ngưng trông bộ dạng gian nhà này thì sớm đã nghĩ nó có thể trở thành đồ cổ rồi, nhưng ở đây vậy mà vẫn còn có người sống.

Cô trước giờ vẫn luôn theo đuổi tiền tài, cô cũng cho rằng chỉ có tiền bạc mới là nền tảng cơ bản của mọi niềm vui. Nhưng đôi vợ chồng già này trong hoàn cảnh như vậy vẫn có thể đong đầy hạnh phúc. Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ có những vụ tranh cãi nho nhỏ, là khi cụ ông đem hai đồng đi đánh mạt chược, cụ bà sẽ ca thán nếu ông thua tiền, là khi cụ ông vì thú vui câu cá mà đi câu liền một mạch cả nửa ngày, cụ bả cũng sẽ vì thế mà phàn nàn nửa ngày còn lại. Thế nhưng cho dù như vậy, bọn họ xem ra vẫn rất hạnh phúc.

Dương Cẩm Ngưng ngồi bên ngoài gian nhà, xem ông cụ ngồi đan giỏ tre, đôi tay ông đầy vết chai sần của thời gian, nhưng động tác lại vô cùng lưu loát, mấy nhánh tre qua tay ông toàn bộ đều biến thành những nhánh tre có sức sống.

“Người yêu của cháu vẫn ổn chứ?” Ông cụ vẫn tiếp tục đan giỏ tre, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Người yêu? Mắt Dương Cẩm Ngưng mở to hết cỡ, nghĩ một lúc lâu mới biết đối tượng mà ông cụ nói đến là Cố Thừa Đông, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, “Cháu với anh ấy không phải là…”

“Cháu đừng có gạt ông, cho rằng mắt ông hoa rồi nhìn không rõ hay sao? Lúc còn trẻ, đều có lúc sẽ tùy tiện bừa bãi như thế, các cháu nhất định là không được cha mẹ đồng ý cho nên mới lén trốn đi phải không?” Ông lão thấy lí do hợp lí nhất dành cho họ đó là lén trốn đi.

Dương Cẩm Ngưng cười theo.

Lời này nói ra…

Dương Cẩm Ngưng tiếp tục nói chuyện với ông cụ, lại được nghe ông cụ kể một câu chuyện có thật. Có một gia đình nọ, sống trên một ngọn núi lớn, người vợ đã qua đời, để lại cho người chồng hai đứa con. Bọn họ sống trên ngọn núi đó rất nhiều năm, không biết từ đâu bỗng có một khẩu súng săn trong nhà. Có một ngày, người chồng muốn đi kiếm một chút thức ăn làm từ thú rừng cho con, liền cầm súng săn đi ra ngoài, nhưng không săn bắn được gì, liền chán nản quay về nhà. Bởi vì người chồng đã vô cùng mệt mỏi liền đi thẳng vào giường nằm xuống, khẩu súng vẫn còn cầm trong tay, hai đứa con đều đang chơi trong phòng, cậu bé và cô bé cùng nhau chơi đùa chạy nhảy náo loạn, cậu bé đột nhiên có chút tức giận, thuận tay liền lấy khẩu súng trong tay người cha đang nằm trên giường, hướng đến cô bé bắn liền mấy chục viên đạn, toàn bộ đều nhằm vào khuôn mặt của cô bé. Đến hôm nay, cô bé đó vẫn còn đang nằm trên giường, gương mặt dường như trở nên có vô số lỗ thủng , trong đó có vài phát đạn đã đè lên dây thần kinh não, có vài phát đạn lại đè lên dây thần kinh mắt, ngay cả lấy cũng không thể lấy ra được, nếu không cô bé đó chỉ có thể bị tê liệt, nhưng nếu như không lấy ra, cô bé chỉ có con đường chết mà thôi.

Dương Cẩm Ngưng nghe được thì hoảng hồn hoảng vía, sau đó liền chạy ngay vào nhà, lúc đó Cố Thừa Đông đang ngủ. Cô len lén nắm lấy quần áo Cố Thừa Đông, cô nhớ là dường như anh cũng để súng trong quần áo. Nếu như lúc anh ngủ say hoặc là lúc thần kinh quá nhạy cảm lại giơ súng vào mình mà nhả đạn thì chẳng phải cô bị chết oan rồi sao?

Cố Thừa Đông đột nhiên mở mắt ra, nhìn qua cô một cái, rồi lại nhắm mắt, tiếp tục ngủ tiếp.

Dương Cẩm Ngưng cuối cùng cũng tìm ra được khẩu súng, lại chọn một nơi thật tốt, âm thầm giấu nó đi.

Bà cụ sắc thuốc xong, đi vào gọi Dương Cẩm Ngưng đến bưng. Dương Cẩm Ngưng nói một chút tình trạng của Cố Thừa Đông, đương nhiên chỉ nói là anh sinh bệnh, bà cụ thuận miệng nói cho cô biết một vài loại thuốc có tác dụng tiêu viêm rất tốt, còn chủ động đi tìm nữa. Dương Cẩm Ngưng không tiện từ chối, chỉ có thể cầu khấn cho Cố Thừa ĐSu khi uống vào tình trạng vết thương sẽ không nặng thêm.

Cô đi bưng thuốc vào, là một bát nước đen lòm, xem chừng rất là đắng.

Cô đặt bát xuống rồi liền đến lay lay vai anh, “Dậy uống thuốc nào!”

Cố Thừa Đông nhìn liếc qua cô, “Em tự mình uống đi!”. Anh cũng không bắt cô đi lo cho anh.

Cô ngồi xuống bên cạnh giường, xem gương mặt không có chút biểu tình nào của anh, vậy mà lại vươn tay ra nhéo nhéo vào mặt anh, đây là việc mà trước đây cô đã sớm muốn làm: “Anh uống thì hơn, nó có lợi cho tình trạng vết thương của anh, cho dù không có lợi đối với vết thương thì đối với cơ thể cũng có lợi.” Nhân tiện còn kèm theo một nụ cười: “Anh nhất định phải uống, uống rồi thì cơ thể mới tốt được, cơ thể mà tốt thì mới có công cuộc cách mạng của đồng tiền, mới có thể sống tốt, mới có thể có tương lai tốt đẹp…” (dựa theo câu “sức khỏe là công cuộc cách mạng của đồng tiền” nha!)

Bà cụ lúc này lại đẩy cửa đi vào, nhìn thuốc trong bát vẫn chưa được uống, không giấu nổi kinh ngạc kêu lên. “Làm sao vậy?”

“Tâm tình anh ấy không được tốt.” Dương Cẩm Ngưng chỉ chỉ Cố Thừa Đông, “Cháu đang dỗ đây!”

“Thuốc vẫn là phải uống, đừng cho rằng bản thân bây giờ trẻ trung mà chủ quan. Không biết lo cho sức khỏe cũng thành chuyện đấy.”

“Đúng vậy, anh phải uống thuốc đi.” Dương Cẩm Ngưng mỉm cười nhìn biểu tình không chịu nổi của Cố Thừa Đông, cảm thấy quả là một loại hưởng thụ. Dưới sự chứng kiến của bà cụ, cô bưng bát thuốc đưa đến bên miệng Cố Thừa Đông, “Anh uống xong bát thuốc này rồi, em liền hứa với anh về sau sẽ không cãi nhau với mẹ anh nữa… sẽ trở thành một cô con dâu nhỏ ngoan ngoãn nghe lời người nhà anh.”

Bà cụ nghe xong thì lắc lắc đầu, cười tít mắt đi ra ngoài.

Dù sao thì bọn họ cũng tưởng cô và anh là một đôi uyên ương đang chạy trốn, vậy thì cứ như ý họ đi.

Cố Thừa Đông xem bộ dạng vô cùng vui vẻ đó của cô, không nhịn được mở miệng nói, “Anh như thế nào lại không nhìn ra em còn có bộ mặt này nữa?”

“Có gì mới mẻ sao, em cũng không phát hiện ra anh cũng có mặt này?” còn có súng, còn có thể ở trong hoàn cảnh như vậy mà bình tĩnh như không, anh mới khiến cho cô kinh ngạc.

Cố Thừa Đông lấy bát thuốc từ trong tay cô, một chốc liền uống hết, “Không được có lần sau nữa!”

Cô còn cho rằng anh mẫn cảm với loại thuốc này, hóa ra cái bộ dạng không thích này thì ra chỉ là không muốn uống mà thôi.

“Em chỉ là vì tốt cho sức khỏe của anh thôi!” Có lòng tốt mà không được báo đáp.

“Cảm ơn đã quan tâm.”

“Không cần khách sáo, em là người vợ tốt của anh mà.”

Khóe miệng Cố Thừa Đông chậm rãi vẽ nên nét cười, “Đây là tự em không muốn đi.”

“Anh cảm động rồi?” Dương Cẩm Ngưng lấy bát thuốc đặt xuống.

Anh bị thương cũng không nặng, cũng không cần phải chăm sóc gì hết. Cuộc sống của anh thật sự có rất nhiều điều bất ngờ, mà cô gái này chính là điều bất ngờ nhất trong cuộc đời anh.

(Sah: ui cha sao cái chương này nó ngọt như đường vậy ^_^)

Anh từ trên giường ngồi dậy, Dương Cẩm Ngưng biết ý đến đỡ anh, tay đã vươn ra rồi, chẳng qua cuối cùng lại thu tay lại. Anh nhìn cô một cái, muốn mở miệng nói, nhưng cuối cùng vẫn mím môi im lặng.

“Cái đó, súng của anh em lấy đi rồi…” Cô sờ sờ đầu mình, đem câu chuyện đã được nghe kể lại cho anh, để anh biết cô làm như vậy là có nguyên nhân.

Anh đã mặc xong áo ngoài của mình: “Vậy vẫn còn ở đây cùng với anh.”

“Đó là do em thông minh. Em biết là nếu như em cứu anh, anh nhất định sẽ cảm kích em, sau đó em đương nhiên sẽ càng được nhiều vinh hoa phú quý hơn nữa.” Cô mở miệng cười hơ hớ, chối bỏ những suy nghĩ thực sự trong lòng.

Bà cụ làm cơm xong liền gọi bọn họ ra ăn cùng. Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông ngồi vào bàn rồi vẫn duy trì thái độ trầm mặc, bởi vì ông và bà vẫn đang không ngừng cãi cọ. Cụ ông chê cơm của bà nấu không ngon, bà liền phản kích lại ông có bản lĩnh thì tự đi nấu mà ăn. Do vẫn luôn cãi nhau nhiều năm như vậy, bọn họ đã cùng nhau trải qua những chuyện vặt vãnh không vừa ý, lớn có nhỏ có.

Dương Cẩm Ngưng cúi đầu cố nén cười, quay mặt nhìn sang liền phát hiện đuôi mắt Cố Thừa Đông cũng đang giương lên.

Hạnh phúc có lúc thật sự rất đơn giản, chính là cơm nước đạm bạc như vậy, cũng có thể tạo nên hạnh phúc.

Dương Cẩm Ngưng cúi đầu ăn cơm, bản thân cô cũng có rất nhiều thứ tính toán được mất, chỉ sợ rằng những thứ mình bỏ ra lại không được hồi đáp. Cô vĩnh viễn cho rằng, trước khi người khác từ bỏ mình, thì mình phải từ bỏ trước đối phương. Cô luôn muốn làm người nắm giữ, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện, vận mệnh của mình đích thực có thể do mình nắm bắt được, nhưng lại không biết bản thân muốn cái gì, hơn thế nữa, bản thân từ trước đến nay chưa hề đạt được hạnh phúc như mong đợi.

Ngay cả một thời tốt đẹp cô từng có, đều đã có vết nhơ rồi.

Ăn xong cơm, Dương Cẩm Ngưng chủ động rửa bát, bà cụ không cho, nhưng cô cố chấp muốn làm một chút việc, bà cụ liền bảo cô đi quét nhà. Dương Cẩm Ngưng cầm chổi, quét bụi bên trong gian nhà. Mặt đất cũng không nát xi măng, lộ ra sự lồi lõm không cân bằng, giống như lấy bùn nén chặt lên nền đất.

Cố Thừa Đông đang ngồi bên ngoài, xem ông cụ đang bện một chú chim, dùng sợi mảnh của tre biến thành hình dạng con chim, những đứa trẻ gần đó đều chạy đến bắt ông cụ bện chim, mỗi đứa đều muốn có một con, ông cụ đều nhận lời.

Cố Thừa Đông ngồi trên một chiếc ghế đẩu, xem ông cụ đáp ứng hết tất cả yêu cầu của lũ trẻ, biểu tình trên mặt rất dịu dàng.

Dương Cẩm Ngưng cầm chổi đi đến chỗ bên cạnh Cố Thừa Đông, “Dịch sang một chút!”

Cố Thừa Đông dời chân đi.

“Bên này cũng phải dịch một chút.” Dương Cẩm Ngưng cố ý nói.

Cố Thừa Đông làm theo.

Chuyện này cũng không làm anh quay mặt lại, Dương Cẩm Ngưng nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện anh đang nhìn ông cụ và lũ trẻ con. Biểu tình của anh rất dịu dàng, cũng rất ấm áp, ít nhất là tốt hơn lúc nhìn cô rất nhiều.

Không nhịn được liền đẩy anh một cái, “Vẻ mặt này của anh, cứ như là thời thơ ấu của anh rất là ảm đạm vậy.”

Con người ai cũng vậy, những thứ mà bản thân trải qua không được tốt đẹp thì sẽ ngưỡng mộ những người may mắn hơn mình, nhưng nếu ngưỡng mộ quá thì sẽ có lúc biến thành đố kị. Xem đi, cái xấu xa mãi mãi vẫn là cái xấu xa.

“Tuổi thơ của anh không thể ảm đạm sao?” Anh mát mẻ nhìn cô một cái, phát hiện cô cười đến mức vui sướng như khi thấy người khác gặp họa, “Có phải là chỉ cần anh không tốt, thì em liền rất vui vẻ hay không?”

“Anh cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật này rồi?” Ai bảo anh lúc trước bắt nạt cô.

“Vậy được thôi, anh làm người tốt, để em vui vẻ một chút vậy. Tuổi thơ của anh quả thực rất – không – tốt.” Anh mỉm cười nói ra câu đó, thanh âm truyền đến tai cô lại có cảm giác kì lạ.

Cô chỉ là thuận miệng nói thôi, cũng không muốn biết đó là sự thật. Anh là Tam thiếu gia nhà họ Cố, cuộc sống trong đại gia đình họ Cố như vậy, tuổi thơ nên rất hạnh phúc mới đúng.

“Em chỉ là…” Cô cắn môi, rồi lại cúi đầu tiếp tục cắn môi, “Tại sao? Tại sao tuổi thơ của anh không tốt?”

Cố Thừa Đông quay người, lại không nói gì, ánh mắt chỉ là tiếp tục nhìn những đứa trẻ đó.

Cô nhìn dáng vẻ này của anh, trong tim có chút buồn bã. Cô cất chổi vào góc tường, bê một cái ghế đẩu đến ngồi xuống bên cạnh anh. Bọn họ vậy mà lại ngồi theo hàng giống như hai đứa trẻ, ngoan ngoãn ngồi xem.

Trái tim của Dương Cẩm Ngưng chưa bao giờ bình lặng như vậy, giống như có một dòng nước đang chảy trong cơ thể cô vậy, “Cố Thừa Đông?”

Anh không trả lời.

“Cố Thừa Đông?”

Anh biết, nếu như mình lại không trả lời thì cô sẽ lại tiếp tục kêu như vậy nữa. Anh quay người lại, liếc cô một cái, thật ra anh biết rằng chẳng qua cô là đang nhàm chán, thuận tiện lôi kéo một người khác cũng đang nhàm chán mà thôi.

“Anh có biết anh mang đến cho em cảm giác gì không?” Cô mỉm cười nhìn anh, từ trước tới giờ chưa hề nghĩ qua rằng sẽ có một ngày như hôm nay. Tâm trạng cô bình lặng, coi anh giống như một người bạn tốt lâu năm, kể lại những cảm giác tận sâu đáy lòng cô, “Em vốn cho rằng, anh chỉ là một người đàn ông không để tình cảm lộ ra ngoài, chỉ cần em có lòng, anh cũng có thể sẽ trở thành một người đàn ông đi cùng em cho đến lúc bạc đầu. Nhưng khi em… sau khi nhìn thấy anh và Diệp Vãn Hi ở cùng nhau, thì lúc nào cũng hoài nghi con người anh, càng hoài nghi thì càng cảm thấy anh lạ lẫm, càng cảm thấy như người đàn ông này, em dường như trước nay chưa hề quen biết. Thứ cảm giác xa lạ ấy làm bản thân em sợ hãi… khiến em không xác định được có thể cùng anh tiếp tục tương lai phía trước hay không, càng không xác định được anh có phải cũng muốn cùng em tới tận sau này.”

Cố Thừa Đông liếc mắt nhìn cô, đây là suy nghĩ của cô, không cần biết thật hay giả, ít nhất khi nhìn vào mắt cô, anh đọc được trong đó có sự chân thành.

Vốn không có ý định bận tâm đến, nhìn cô rất lâu sau, anh mới chậm rãi nói, “Anh và Diệp Vãn Hi, không giống như suy nghĩ kia của em, anh chỉ nói một lần.”

Cũng tính như anh đã giải thích, còn về người khác có muốn nghe hay không, tin hay không đều là quyền của người ta.

Dương Cẩm Ngưng há miệng, vậy tất cả, đều coi như là do cô hiểu lầm sao?

Vài lời của tác giả:

Thuận tiện đây báo cho mọi người biết trước, tôi viết đến chỗ hai người bọn họ li hôn rồi, nữ chính mang thai rồi, tôi đang nghiên cứu một vấn đề sâu sắc, rốt cuộc là tôi đang ngược ai đây…???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi