BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI

Trên thế giới này, thật sự có nhiều điều khiến người ta nuối tiếc. Ví dụ như Cố Thừa Đông trước kia một lòng muốn mua “Khối đá ngũ sắc” kia tặng cho Suzie, đó là thứ mà Suzie rất thích. Nhiều năm sau, khi anh có cơ hội, thì giai nhân đã qua đời, mà “Khối đã ngũ sắc” kia cũng bị Dương Cẩm Ngưng xem như món đồ chơi mà quăng bể.

Nhưng cuối cùng dù có tiếc nuối thế nào thì chỉ cần tránh để ngày hôm nay phải tiếc nuối nữa là được.

Nếu hỏi nuối tiếc kiếp này của Dương Cẩm Ngưng là gì, ngoại trừ những thứ khiến cô cảm động nhưng không thể giữ lại, thì cô luôn tin rằng mỗi một chuyện đều sẽ dẫn tới một hệ quả khác. Giống như chuyện của chính cô vậy, sau khi Diệp Cẩm Dương rời khỏi thế gian, cô cũng đã cho rằng bản thân không còn liên quan gì tới Diệp gia, nhưng cuối cùng, cô vẫn đứng trước mặt người nhà họ Diệp với sự căm ghét mạnh mẽ như cũ. Khi đó bản thân cô không hiểu răng, mình từ bỏ, không có nghĩa là người khác sẽ không tìm mình gây rắc rối. Khoan dung với người khác, cũng chính là tàn nhẫn với chính mình.

Trong vụ án này, người gây họa cũng đã chịu trừng phạt, nhưng thật ra cái gốc rễ vẫn chưa được diệt trừ hoàn toàn. Khi con người ta hận một người, nếu như không thể khiến người đó thân bại danh liệt, vậy thì hãy cứ tiếp tục cuộc sống của mình và coi họ là những người xa lạ. Như vậy chúng ta vừa tránh khỏi ý nghĩ muốn trả thù, vừa không cần phải băn khoăn bản thân mình có phải người độc ác tàn nhẫn hay không.

Cho nên, sau khi Tô Tình làm ra những chuyện kia, Dương Cẩm Ngưng rốt cuộc hiểu rõ rằng, bản thân mình khi đã muốn đối chọi với Diệp gia thì không cần phải làm người lương thiện mà tự trách bản thân mình. Người khác vô tội, còn cô không phải người vô tội ư?

Cô đứng ở Diệp gia, kiêu hãnh nhìn mẹ con Tô Tình bị đuổi ra khỏi nhà, sau khi bọn họ bị đuổi ra ngoài, cô sẽ buông tha cho Diệp gia sao? Đương nhiên sẽ không, những chuyện này vốn dĩ là do người đàn ông mà cô gọi là bố gây nên.

Rất nhiều người nói trong khoảnh khắc trả được thù, người ta sẽ không cảm thấy thoải mái. Nhưng cô lại rất vui, rất sung sướng, thậm chí còn chứng minh rõ tất cả nhưng gì cô gánh chịu đã được đền đáp.

Tô Tình hận cô, Diệp Vãn Hi hận cô, còn Suzie thì thật sự thất vọng… Thật là hiếm thấy, những cảm xúc này, cô tất cả đều được nếm trải qua.

Không phải người ta vẫn thường nói, mình chịu khổ một thì phải trả cho người khác gấp mười sao? Như vậy tính ra, bọn họ quả thực vẫn còn may mắn, chí ít thì cô cũng không đuổi cùng giêt tận.

Dương Cẩm Ngưng làm kẻ ác, còn Suzie vẫn sắm vai lương thiện. Cô ấy cầu xin Dương Cẩm Ngưng đừng xúc phạm đến ông bà nội, bọn họ đều là người vô tội, bây giờ tuổi tác đã cao, không thể chịu đả kích.

Dương Cẩm Ngưng nhìn Suzie cười châm biếm.

Ông bà nội yêu thương trong miệng Suzie nói ra, đối với cô mà nói chỉ là một cặp bố mẹ chồng đối xử cay nghiệt với con dâu mà thôi. Bọn họ thậm chí còn giật giây bắt con trai mình ly hôn.

Khi cô được mẹ sinh ra, hai người già bọn họ xách cặp lồng canh gà vào bệnh viện, nhưng khi biết là con gái, bọn họ lại ngang nhiên mang canh gà về uống. Ngay cả khi mẹ cô còn đang trong tháng ở cữ, bọn họ cũng không quan tâm đến. Đã vậy bọn họ còn ở sau lưng mẹ cô nói điều ra tiếng lại, nói mẹ cô là vì gia sản nhà họ Diệp nên mới lấy Diệp Kim Bằng, khiến mẹ cô phải chịu ánh mắt khinh miệt của người đời, mua một bộ quần áo thôi cũng bị trách mắng, ở nhà không có quyền nói một câu.

Hiện giờ, cái từ ông bà nội trong miệng Suzie đối với Dương Cẩm Ngưng mà nói, chẳng là cái thá gì hết.

Dương Cẩm Ngưng nếu đã ác độc như vậy, đương nhiên cô sẽ không quan tâm tới sống chết của bọn họ, ngay cả khi Diệp thị phá sản. Lạc đà gầy vẫn còn tốt hơn ngựa, bọn họ đã từng giàu có như vậy, phá sản rồi cũng không đến mức chết đói.

Những việc Dương Cẩm Ngưng làm rõ ràng không phải là kính già yêu trẻ.

Muốn cô kính già yêu trẻ, điều kiện tiên quyết là người già đó phải đáng được kính trọng, trẻ con đó phải đáng được yêu thương. Không phải cứ là người già là cô phải tôn kính. Cô không làm được.

Dương Cẩm Ngưng không thích hồi tưởng, nhất là những ký ức cô không thích, những mảnh ký ức kia giống như bát canh đã lạnh, đã mốc meo có mùi. Nhưng thỉnh thoảng chúng cứ khăng khăng nhảy ra, lăn qua lăn lại trong tế bào não của cô, khiến cô phiền muộn. Những kẻ đáng ghét kia, cô tuyệt đối không muốn nhớ đến, càng không cần phải lãng phí thời gian vì họ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dương Cẩm Ngưng tỉnh giấc rất sớm, ngay cả Cố Thừa Đông cũng còn chưa dậy. Cô mở lớn mắt quan sát anh, bỗng nhiên phát hiện anh cũng đang nhìn cô. Mất tự nhiên hai giây, kẻ xấu là cô đã lập tức cáo trạng, “Nhìn em làm gì?”

“Xem em chừng nào mới tỉnh ngủ.” Cố Thừa Đông liếc nhìn cô một cái.

Cô cả đêm vẫn gối đầu lên tay anh khiến tay anh tê không còn cảm giác. Sau khi phát hiện ra, cô mới bất tri bất giác nhích xa anh một chút, nhưng lại thấy tay mình đang ôm chặt người đàn ông bên cạnh. Thói quen ngủ của cô đã thay đổi từ khi nào thế? Cô nhớ rõ trước đây bọn họ ngủ cùng một chiếc giường đều quay lưng về phía nhau, một bộ dạng xa cách, không ai quấy rầy ai.

Bây giờ, cô sao lại… Mặt cô bắt đầu hơi nóng lên.

Cố Thừa Đông khẽ lắc đầu. Nếu như giả bộ mọi thứ anh đều không biết, chấp nhận cuộc sống hiện tại, thì như vậy mới là tốt cho anh. Hơn nữa anh cũng tin rằng, Suzie cũng mong anh được hạnh phúc, trong lòng cô cũng sẽ không oán hận những chuyện đã qua.

Anh di chuyển cánh tay, còn chưa kịp xoa bóp thì Dương cẩm Ngưng đã lập tức xoa bóp tay cho anh. Cố Thừa Đông nhìn gương mặt đang lấy lòng của cô, từ bỏ ý định muốn rút tay lại, để mặc cô vui vẻ phục vụ.

“Vẫn còn mỏi à?” Trên mặt cô xuất hiện một chút hổ thẹn, dù sao thì cũng chính cô là tên đầu xỏ làm anh thành ra như vậy.

Cố Thừa Đông nhẹ nhàng hạ mi mắt, thoáng chốc, anh bỗng nhiên cảm thấy cứ như vậy cũng tốt, chí ít thì chưa bao giờ anh cảm thấy thư thái và ấm áp như vậy.

Anh giơ tay lên giữ lại tay cô, ý bảo đừng xoa nữa.

Nhìn bộ dạng thờ ơ của anh như vậy, Dương Cẩm Ngưng làm một mặt quỷ với anh. Đã xoa bóp giúp mà còn không biết cám ơn! Cô hoàn toàn quên mất anh là “nạn nhân” của mình.

Cô ngồi trên giường, nhìn anh đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, tiếng nước truyền đến.

Cô khoanh chân, một tay chống cằm.

Ngày hôm qua cô vẫn chờ anh về, dường như chờ anh đã biến thành một thói quen, ngày nào không đợi lại giống như thiếu thiếu thứ gì. Nhất là từ sau khi cô gặp mặt Diệp Vãn Hi. Cô vốn không quan tâm chuyện đó, vậy mà khi Cố Thừa Đông không về nhà thì cô bắt đầu lo lắng. Đầu tiên là sợ anh xảy ra chuyện gì, cô tự trấn tĩnh bản thân chỉ là anh đang bận. Cô rất muốn gọi điện, nhưng cố gắng nhịn xuống, cô thật sự không muốn cuộc sống của mình chỉ có Cố Thừa Đông. Hơn nữa cô cũng không muốn tạo cho anh cảm giác là cô đang quản lý anh. Tận sâu trong lòng cô vẫn còn rất cố chấp, nếu như cô tin tưởng ai đó, cô sẽ toàn tâm toàn ý với người ấy, không chút hoài nghi. Đương nhiên, cô cũng muốn người khác đối với mình như vậy. Cô bắt đầu học cách tin tưởng.

Trong khi chờ đợi anh trở về, cô cũng miên man suy nghĩ, lo sợ anh về rồi sẽ nổi giận với mình. Cô rất muốn nói với anh, cô hoàn toàn không biết những chuyện trước kia cô làm có liên quan tới anh, mà chính đám người kia mới là kẻ đầu sỏ phá hoại cuộc sống của cô.

Cuộc sống vốn là như thế, những chuyện mình làm tưởng rằng không có ảnh hưởng gì tới ai, nhưng không biết được rằng trong tương lai nó lại có ảnh hưởng dữ dội như vậy. Không phải cô trông gà hóa cuốc, chỉ là lúc nói chuyện với cô, Diệp Vãn Hi tỏ ra tự tin như vậy, khiến cô thật sự không dám chắc.

Vẫn may, tất cả đều bình an vô sự.

Cố Thừa Đông ra khỏi phòng tắm, cô cũng chậm chạp vào nhà tắm rửa, sau đó mới cùng nhau xuống tầng dưới ăn sáng.

Cố lão gia dậy rất sớm, đã ngồi vào bàn ăn rồi, thấy vợ chồng bọn họ cùng xuống, ánh mắt vui vẻ nhìn Dương Cẩm Ngưng, “Thật hiếm thấy, thật hiếm thấy.”

Dương Cẩm Ngưng mím môi, mặt hơi đỏ lên.

Cô gần đây đã quen tự do tự tại, ít khi cùng Cố Thừa Đông cùng nhau rời giường. Vì vậy bữa sáng thường chỉ có lão gia, Cố Thừa Đông và Cố Kế Đông cùng ăn, hôm nay cô lại xuất hiện khiến cho bàn ăn thêm một đôi đũa.

Cố Thừa Đông vẫn cái dáng vẻ chỉnh chu như cũ, mặt không biểu hiện gì.

Trên bàn cơm, lão gia chủ động hỏi Cố Thừa Đông về tình hình công ty, anh đều đối đáp trôi chảy. Dương Cẩm Ngưng vừa ăn sáng vừa nhìn chằm chằm Cố Thừa Đông, dáng vẻ lúc này anh giống như vị tướng bày mưu tính kế, khiến cô nhịn không được nở nụ cười, lúc quay đầu đi, phát hiện Cố Kế Đông đang nhìn mình.

Cậu tư và lão gia quan hệ rất tốt, luôn cùng ăn cơm với lão gia, mấy nhà kia thì không như vậy. Dương Cẩm Ngưng không biết nên khen Cố Kế Đông này hiếu thuận hay thông minh, biết lấy lòng lão gia đồng nghĩa với việc được tất cả trong cái nhà này.

Trong cung đình này xưa, người ta luôn thích lấy lòng phi từ này phi từ kia, kỳ thực, nếu lấy được lòng hoàng đế, thì sẽ không tốn nhiều công sức như vậy.

Cô nháy mắt với Cố Kế Đông, Cố Kế Đông cũng nhìn cô cười cười, chỉ là nụ cười này khiến cô cảm thấy kì lạ.

Ăn cơm xong, cũng như thường ngày Cố Thừa Đông đến công ty. Dương Cẩm Ngưng đứng một bên nhìn anh lái xe đi.

Cố lão gia nhìn thấy bọn họ như vậy, nụ cười trên mặt càng xán lạn. Cố Kế đông vẫn đang đứng bên cạnh ông nội, nhìn theo ánh mắt của ông, tự nhiên hiểu rõ ông đang hài lòng cái gì. Từ khi Cố Hoài Đông đi khỏi nhà, dù ông không tỏ ra trên mặt nhưng trong lòng rõ ràng rất khó chịu, lâu rồi chưa từng nở nụ cười như vậy.

Cố Kế Dông nhìn thoáng qua Dương Cẩm Ngưng vẫn đang nhìn chằm chằm bóng xe khuất xa của Cố Thừa Đông, anh thu tầm mắt, bâng quơ nói: “Ông nội thật sự liệu sự như thần, sớm biết rằng anh chị ba là một đôi, vì vậy khiến choa chị ấy từ bất hòa thành tâm đầu ý hợp.”

“Tên tiểu tử này.” Cố lão gia lắc đầu, tâm trạng ông rõ ràng rất tốt.

Cố Kế Đông lại có một chút nghi ngờ, lúc trước quan hệ của Cố Thừa Dông và Dương Cẩm Ngưng như nước với lửa, nhất là thái độ của Cố Thừa Đông đối với Dương Cẩm Ngưng, mọi người đều biết, huống hồ trong lòng Cố Thừa Đông còn có người phụ khác. Dương Cẩm Ngưng cũng không phải loại người chịu nhân nhượng vì người khác, lặng lẽ chờ người đàn ông của mình hồi tâm chuyển ý. Hai người này ở bên nhau, bản thân bọn họ không sốt ruột, nhưng những người đứng xem lại sốt rôt giùm bọn họ.

“Ông nội trước kia tại sao lại làm mối cho bọn họ?”, lời này vẫn còn tương đối dễ nghe, trên thực tế là ông đã ép buộc Cố Thừa Đông cưới Dương Cẩm Ngưng, nhưng điều này đương nhiên không thể nói thẳng ra được, bằng không…

Cố lão gia sao có thể không biết ý tứ của Cố Kế Đông là gì, “Ông cảm thấy hai đứa chúng nó rất hợp nhau.”

Tâm tư kia ông vẫn không muốn chia sẻ với người khác, ngay trong khoảnh khắc nhìn Dương Cẩm Ngưng, ông đã ngầm chấp nhận cô ngay lập tức. Kiểu phụ nữ trong cảnh khó khăn có thể tự tính toán cho bản thân như Dương Cẩm Ngưng mới có thể ở bên cạnh người đàn ông nắm quyền lớn trong tay. Cô sẽ không giống như những người phụ nữ khác, khi gặp chuyện không may chỉ biết trông chờ đến sự bảo vê của người đàn ông bên cạnh, chỉ biết hỏi rằng “Làm sao bây giờ? Em sợ…”. Cô lão gia rất thích kiểu phụ nữ như Dương Cẩm Ngưng.

Thấy ông nội không chịu nói thật, Cố Kế Dông không hỏi nữa, cũng chỉ cười cười.

Cố lão gia khẽ thở dài, nhìn chằm chằm cháu trai trước mặt, “Tiểu tử nhà ngươi, vẫn còn chơi đùa bên ngoài…Cũng đến lúc thành gia lập nghiệp rồi.”

Cố Kế Đông trề môi, không trả lời câu hỏi của lão gia.

Dương Cẩm Ngưng có lẽ nhìn đã đủ rồi, xoay người, phát hiện Cố kế Đông còn đứng tại chỗ, liền đi tới chỗ anh ta: “Cậu mấy ngày nay vẫn ở nhà, không sợ hồng nhan tri kỉ của cậu đi theo người khác sao?”

“Đã là hồng nhan tri kỷ thì em còn lo lắng cái gì?” Cố Kế Đông không chút phật lòng.

Dương Cẩm Ngưng nhún vai, biểu hiện vẻ không còn gì để nói.

Cố Kế Đông có lẽ cũng không thấy thú vị, xoay người chuẩn bị đi chổ khác.

Nhưng sau khi đi được vài bước, đột nhiên xoay người nhìn cô: “Em cũng có một phần là thuần khiết đấy, chị tin hay không?”

Cố Kế Đông đột nhiên hỏi như vậy, Dương Cẩm Ngưng sững sờ tại chỗ, nhưng là vì cảm thấy anh ta có thuần khiết hay không cũng chẳng có liên quan gì tới mình. Hay là anh ta cho rằng trong lòng cô nghĩ anh ta là công tử bột, cho nên mới tự mình giải thích?

Cô chỉ cười, cũng không trả lời, nhưng nụ cười này đã để lộ ra nhiều điều. Anh ta là cậu tư của Cố gia, nổi tiếng đào hoa bên ngoài, chia tay phụ nữ nhanh hơn cả chớp mắt.

Cố Kế Đông cũng không quan tâm cô tin hay không, “Bây giờ em vẫn nhớ rõ dáng vẻ người con gái đầu tiên em thích, ngày hôm qua em còn mơ thấy cô ấy.” Anh thoáng nở nụ cười, sau đó rời đi, lần này không quay đầu lại.

(Chilli: Sau mà ta nghi là người đó là chị Cẩm ngưng nhà ta quá)

Dương Cẩm ngưng cảm thấy rất kinh ngạc, anh đang có ý từ gì đây?

Chẳng lẽ, Cố Kế Đông này đào hoa phong lưu là vì không chiếm được người con gái mà anh ta thích, cho nên bằng lòng sa ngã trong đám phụ nữ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi