BIẾT BAO GIỜ TA MỚI CÓ THỂ QUAY VỀ BÊN NHAU


Anh nói tôi á? Vậy có bao giờ anh nhìn lại bản thân mình không?Tôi chưa từng mắc nợ gì anh,tôi yêu anh thật lòng nhưng rồi đổi lấy sự hất hủi như thế sao?Lúc này, Lâm Minh Hạo mặt bơ phờ không nói nên lời, bởi vì mặt anh bây giờ không còn nỗi một mạch máu nào cả.

Có lẽ những câu nói ấy của cô thật sự đã chạm đến tận đáy lòng của con người sắt đá này rồi.
Chưa để anh ta hoàn hồn hay đáp trả lại bất cứ lời nào, Lạc Lạc bức xúc cô nói tiếp:
- Anh đã làm tròn trách nhiệm, làm tròn bổn phận của một người chồng hay một người cha bao giờ chưa mà anh nói tôi ác với anh? Ác với tập đoàn các người thì có là gì so với những thứ cay đắng trong suốt bao nhiêu năm tôi chịu đựng.

Mẹ anh thì suốt ngày mắng nhiếc tôi không một lời thương tiếc nào, dòng họ bên nhà anh thì ghét bỏ tôi ra mặt.

Lúc đó anh ở đâu? Anh đã làm gì? Anh hất hủi, bỏ rơi tôi dù chúng ta không hề có ân oán gì từ trước, vậy mà phải chịu cảm giác đó sao? Anh nghĩ những thứ anh đang cảm nhận được bây giờ đây, thì nó có là gì không chứ? Nó không là gì so với những mất mát của tôi trong mấy năm ở căn nhà đầy sự khinh khi đó.
“Một người cha?” câu nói này chạm đến trái tim của anh.

Bởi vì từ lúc cả hai kết hôn với nhau làm gì có đưa con nào, vì sao hôm nay cô lại nhắc đến cái từ đó chứ? Muốn hỏi lắm nhưng trông anh bây giờ không có sức sống nên đành thôi vậy.
Đáng lẽ ra, mục đích cô đến hôm nay chỉ là muốn chấm hết tất cả nhưng nào ngờ phải nghe những câu nói đau tận lòng người từ anh ta.


Cô đã làm gì mà phải chịu đựng như vậy chứ? Cô cũng là con người mà? Những gì bản thân cô không hề làm nhưng lại bị người khác vu khống thì làm gì có ai chịu nổi chứ! Đặc biệt là người con gái chưa từng gây hại đến bất cứ ai như cô.
Sau một năm không gặp, tưởng bở rằng tính cách của anh ta sẽ thay đổi nhưng nào có ngờ vẫn dùng thái độ đó để nói chuyện với cô chứ?
Minh Hạo ngơ ngác không nói nên lời nào nữa, anh ta bây giờ đã cạn lời luôn rồi!
Khuôn mặt hai người, ai cũng căng thẳng vậy mà giờ đây bầu không khí còn gây âm u hơn cả họ nữa.

Im lặng phăng phắc không có nỗi một tiếng động nào.
- Tổng giám đốc, tôi có thể vào trong được không ạ?
Thư ký riêng của anh ta đã chen ngang vào cuộc trò chuyện của hai người họ.

Có lẽ bây giờ không phải là lúc, cảm nhận sự khác thường trong căn phòng, cảm giác lành lạnh sống lưng nên anh ta liền bỏ ra ngoài không phá đám nữa.
- Xin lỗi, tôi xin phép.
Rõ ràng trước kia anh quả thật có đối xử tệ bạc với cô gái này.

Không cho cô được ngày nào hạnh phúc mà còn dùng thái độ xỉ vả đủ kiểu.

Quả thật, người con gái nào mạnh mẽ lắm mới có thể sống trong căn nhà đó suốt ba bốn năm trời như vậy.
- Mục đích ngày hôm nay tôi đến đây không phải gây sự với anh, mà tôi muốn nói chuyện tập đoàn của anh gặp chuyện không phải do tôi,mà mẹ tôi mới chính là chủ mưu sự việc.
- Còn nữa, tôi mong anh bỏ qua chuyện này.

Bà ấy dù sao cũng lớn tuổi rồi, cũng vì bà thương tôi nên mới làm như vậy.

Thành thật xin lỗi đến các người.


Chuyện của chúng ta đến nay cũng nên khép lại, đường ai nấy đi, chúc anh hạnh phúc bên người mới.
Và rồi Lạc Lạc bỏ đi trong ánh mắt của tất cả nhân viên nơi đây là sự ngưỡng mộ, dõi theo không rời mắt dù chỉ một giây.

Cuối cùng hôm nay cô gái này cũng đã có thể nói hết tất cả nỗi niềm trong lòng mình rồi, bây giờ cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Khi nãy cô ta nói con là ý gì đây?” Biết rõ, dù bản thân có thắc mắc hàng trăm hay nghìn câu hỏi đi chăng nữa thì câu trả lời vẫn như vậy.

Cô ấy sẽ không bao giờ nói ra sự thật đâu.
Quá khó hiểu với điều cô nói, anh ta liền gọi thư ký riêng của mình vào đây.
- A Khiêm.
- Có tôi thưa sếp, anh gọi em có gì không?
- Anh đi điều tra tất cả các mối quan hệ rồi cuộc sống dạo gần đây của Lạc Lạc nhé, chính là cô gái khi nãy.
Sợ A Khiêm không biết người con gái tên Lạc Lạc đó là ai, anh ta nói thẳng chính là người khi nãy vừa mới bước ra khỏi văn phòng anh với tâm trạng hầm hực.
- Nhưng sao lại phải làm như vậy ạ? Cô ấy không phải là Dương Thanh Mộng, người đại diện của Quách Thị sao?
Có lẽ sau khoảng thời gian một năm mấy chưa gặp lại cô gái từng bị chồng ruồng bỏ này rồi.

Cũng đúng thôi, trước kia khi còn ở căn nhà lúc nào cũng bị bà mẹ chồng nói nặng nói nhẹ nên làm gì được ăn uống đầy đủ, lúc đó ốm muốn lòi cả xương ra.

Bây giờ, từ khi rời khỏi nơi chỉ toàn là nước mắt đó, cuộc sống hạnh phúc hơn nên Lạc Lạc cũng bắt đầu có xương, có thịt hơn so với thời trước.

- Tôi kêu cậu làm sao thì cứ làm i như vậy đi.

Đừng hỏi nhiều làm gì nếu như không muốn bị sa thải.
Nghe đến đây, thư ký Khiêm sợ hãi vì ở nhà còn có hai đứa con thơ, một người mẹ già và cô vợ khó tính nữa.

Nếu như công việc này mất, bao nhiêu chi phí hằng ngày nào là ăn rồi uống sẽ làm sao đây? Thế là anh ta lật đật chạy đi làm nhiệm vụ đã được giao vì không muốn phải đứng trước nguy cơ mất việc.
- Vâng, em không hỏi nhiều nữa đâu!
Thấy cũng tội cho hoàn cảnh của cậu ta.

Vì cuộc sống mưu sinh mà phải chấp nhận làm những công việc nguy hiểm như rình mò người khác như vậy.

Đã có nhiều lần gặp tai nạn vì công việc này nhưng vẫn phải nhắm mắt mà bước tiếp thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi