BIẾT LÀM ẤM GIƯỜNG, XIN HÃY BAO NUÔI (BIẾT ẤM GIƯỜNG, CẦU BAO DƯỠNG)

Edit: Miinu — Beta: Chicho

*****

Bộ phim mới của đạo diễn Phí có tên tạm gọi là “Hoa hướng dương”. Điện ảnh Tra thị có đầu tư vào bộ phim này nên Tra Thanh Nhạc có thể xin kịch bản từ phòng Sản xuất.

Trong phim, Giang Vân Thiều diễn con của một người di dân trái phép, từ mười bốn tuổi đã bắt đầu làm trai bao. Nhân vật kia rõ ràng là một gã nghiện sống dưới cống ngầm, nhưng lại lạc quan đơn thuần đến lạ. Giấc mơ của hắn là kiếm đủ tiền rồi về nước mở nhà hàng, mai này chết đi có thể yên nghỉ bên phần mộ tổ tiên. Kịch bản chỉ là bản sơ thảo, viết đến đoạn gã trai bao nhiễm HIV rốt cuộc cũng được hồi hương. Kết thúc vẫn chưa xác định, dựa vào tác phong của đạo diễn Phí, có lẽ sẽ có bất ngờ.

Tra Thanh Nhạc xem đi xem lại kịch bản mấy lần, không phát hiện cảnh gì quá nóng. Hắn lại đi tìm xem những bộ phim khác của đạo diễn Phí, xác định đối phương không phải loại đạo diễn thích dùng xác thịt để diễn tả cảm xúc mới nhẹ nhàng thở ra: “Tên đê tiện, dám lấy cảnh nóng ra dọa mình. Chờ anh trở về, xem tôi xử lý anh thế nào!”

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Trịnh Tử Du cầm văn kiện đi tới. Hắn đặt mông ngồi lên bàn làm việc của Tra Thanh Nhạc: “Đây là bản thảo hợp đồng thi công của công ty trúng thầu, tôi xem thấy cũng không có vấn đề gì quá lớn, còn vài chi tiết nhỏ cần bàn bạc tôi đã đánh dấu rồi…” Đang nói, Trịnh Tử Du bỗng cúi đầu. Vừa nhìn thấy hình ảnh trên máy tính của Tra Thanh Nhạc, lập tức hưng trí hẳn lên: “Ấy, phim của Diệp Dung, sao nào, thật sự coi trọng hắn à? Tôi nghe nói lần trước khi Diệp Dung đến ghi hình, cậu còn ôm người ta ở hành lang phòng nghỉ nữa.”

Tra Thanh Nhạc đoạt lấy file tư liệu, ném cho Trịnh Tử Du một cái liếc mắt xem thường: “Có phải anh coi camera giám sát như phim sex, mỗi ngày xuất ra một bản, buổi tối rúc trong chăn nghiền ngẫm hay không?” Nhưng mà Trịnh Tử Du vừa nói thế, Tra Thanh Nhạc mới chú ý, bộ phim của đạo diễn Phí mà hắn đang xem do Diệp Dung đóng chính. Trong phim, Diệp Dung trẻ trung sáng sủa, hoàn toàn khác với hình tượng u sầu đến tăm tối hiện nay.

“Đây là bộ phim đưa Diệp Dung đến với ngôi vị Ảnh đế nhỉ! Khi đó hắn mới mười bảy tuổi, chậc chậc, non đến búng ra sữa được.” Trịnh Tử Du căn bản không coi sự châm chọc của Tra Thanh Nhạc ra gì, tự nói tự nghe: “Mấy hôm trước bên quản lý nghệ sĩ có nói với tôi, Diệp Dung có ý đầu quân vào công ty của chúng ta, bây giờ hắn là nghệ sĩ tự do, vấn đề hợp đồng rất dễ thương lượng.”

Tra Thanh Nhạc nhíu nhíu mày: “Diệp Dung là người của Phùng Cát, sẽ hơi phiền phức đi?”

“Bị vứt rồi!” Trịnh Tử Du ghé sát lại, bắt đầu đưa chuyện: “Từ vụ lần trước đã có thể nhìn ra, Phùng thiếu gia chán rồi. Thực chất, đối với Diệp Dung mà nói, đây là chuyện tốt, thoát khỏi cái gã điên kia mới có thể bắt đầu lại.”

Tra Thanh Nhạc cười cười, nói: “Tôi thấy anh rất quan tâm hắn, chẳng phải anh thẳng sao? Bỗng nhiên hứng thú với hắn rồi?”

“Xấu xa!” Trịnh Tử Du lộ ra vẻ mặt cảm khái: “Cậu từ nước ngoài trở về nên không hiểu, lúc Diệp Dung nổi tiếng, chính là thần tượng quốc dân, tôi cũng xem phim của hắn mà lớn lên đó!”

“Xem phim của hắn mà lớn lên? Diệp Dung bao nhiêu tuổi?”

“Hửm… Hình như hai mươi tám.”

Tra Thanh Nhạc hơi run một chút, lẩm bẩm: “Cũng tầm tuổi Giang Vân Thiều…”

Nghe vậy, Trịnh Tử Du không khỏi cười trộm: “Giang quý phi đi cũng được chục ngày rồi, sao nào, đêm dài đằng đẵng, chăn đơn gối chiếc khó ngủ không?!”

Tra Thanh Nhạc lạnh mặt, dùng kẹp tư liệu gõ gõ mặt bàn: “Anh rảnh lắm à?! Còn không ra ngoài làm việc đi!”

Đuổi được tên quái dị chuyên hóng hớt Trịnh Tử Du đi, Tra Thanh Nhạc liền lấy điện thoại ra, mở những tấm ảnh nóng bỏng đã chụp lúc trước. Nhìn tư thế gợi cảm cùng vẻ mặt mê hoặc của Giang Vân Thiều, tuy hai quả thận vẫn còn lạnh buốt, nhưng cơ thể hắn vẫn nóng lên. Tra Thanh Nhạc tự nhận mình đủ phong lưu, đối với ý đồ ẩn giấu sau loạt hành động này của Giang Vân Thiều, chỉ cần tỉnh táo lại, hắn sẽ lập tức hiểu được.

Giả vờ không ghen, thật ra đang chơi lạt mềm buộc chặt, yêu cầu vô độ ở trên giường, chẳng qua muốn nhấn mạnh sự tồn tại trước khi đi. Dù đối phương làm vậy có hơi lòng vòng lắt léo, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là muốn trói chặt trái tim của hắn thôi. “Nói thế nào thì anh cũng rất để ý đến tôi, đúng không?”

Bởi lẽ đó… Tra tam thiếu gia nghĩ thông suốt rất nhanh đã quyết định “không chấp tiểu nhân”, “mềm lòng” mà tha thứ cho Giang Vân Thiều vì “lo lắng thất sủng” nên mới giở thủ đoạn với mình.

Theo kế hoạch ban đầu, “Hoa hướng dương” sẽ quay ở Pháp khoảng hai mươi ngày, nhưng vì thời tiết xấu cho nên tiến độ bị chậm, chỉ sợ sẽ phải kéo dài đến cuối tháng mới xong.

Trong lúc quay phim, có phóng viên đến chụp ảnh hậu trường. Rốt cuộc diện mạo đoàn diễn viên đang thu hút rất nhiều sự chú ý này cũng được cho ra ánh sáng.

Đoàn phim có rất nhiều diễn viên nổi tiếng đóng vai phụ trợ, thế nhưng nam chính lại là một gương mặt mới chưa hề nổi danh. Lập tức, truyền thông trong nước phát động khai thác toàn bộ thông tin về Giang Vân Thiều, bộ phim truyền hình “Sông tình biển hận” còn đang phát sóng cũng theo đó mà sốt lên. Trong “Sông tình biển hận”, Giang Vân Thiều là nam thứ số 3, đất diễn có hạn. Trước khi ra nước ngoài hắn đã được ghi hình những phân đoạn tiếp theo, cho nên trong giai đoạn tỉ lệ khán giả tăng cao, hắn vẫn lên sóng hàng tuần không hề gián đoạn.

Mà Tra Thanh Nhạc, rõ ràng có thể hỏi tổ Chế tác để xem trước tập phim mới, thậm chí có thể yêu cầu nhân viên chắt lọc những phân đoạn có bác sĩ Giang thành một video riêng, nhưng hắn lại giống những khán giả bình thường, cứ tám giờ tối thứ năm hàng tuần lại ngồi trước TV xem tập kế tiếp. Những lúc như thế, chú cún bự màu vàng sẽ nhảy lên sô pha, gối đầu trên chân hắn. Mỗi lần bác sĩ Giang xuất hiện, nó sẽ hưng phấn sủa lên mấy tiếng gâu gâu.

“Nhớ chủ của mi à?! Mấy ngày nữa anh ta sẽ trở lại… Chờ hết phim, sẽ dắt mi ra ngoài tản bộ, được không?”

Mùa đông, chỉ hơn mười giờ đêm, khuôn viên Bích Thủy Loan đã vô cùng yên tĩnh, người đi lại chẳng có bao nhiêu. Tra Thanh Nhạc tháo dây, để Thiếu Gia tự đi bộ trên mặt cỏ. Thiếu Gia là chó hoang, thật vất vả mới có một mái nhà, rất sợ bị bỏ rơi. Lúc mới đến, vì chưa thích ứng với hoàn cảnh nên nó hung dữ khoảng vài ngày, sau này lại cực bám người, có thả dây cũng không chạy đi xa. Tra Thanh Nhạc nhìn con cún trong chốc lát, lại lấy di động ra, mở cái album có đặt mật mã, xem ảnh chụp của Giang Vân Thiều.

Ôi… Cái tên dâm đãng này, khuôn mặt rất bình thường, nhưng khi động tình lại thật là gợi cảm, dáng đẹp, chân dài, lúc quấn lên lưng cảm giác… chậc chậc…

“Ngài Tra, đã trễ thế này còn đưa chó đi dạo à!”

“Hả?!” Sau lưng đột nhiên có tiếng nói, Tra Thanh Nhạc hoảng sợ, suýt nữa chia sẻ ảnh chụp đi mất.

“Thật xin lỗi, dọa đến ngài rồi!”

Lòng vẫn còn sợ hãi, Tra Thanh Nhạc thoát khỏi album, quay đầu nhìn người vừa tới, chần chờ một chút mới mở miệng: “À… anh Diệp…?”

Diệp Dung mỉm cười: “Cuối cùng ngài Tra cũng nhớ tên tôi.”

“Sao anh lại ở đây?”

“Thật ra tôi cũng ở Bích Thủy Loan, đã từng gặp ngài Tra vài lần, nhưng ngài lại không chú ý đến tôi.”

Không thể không nói, năm xưa Diệp Dung có thể trở thành thần tượng quốc dân cũng là có lý do. Hiện giờ tuy hắn có hơi tiều tụy, nhưng ngũ quan xinh xắn cùng khí chất u buồn, vẫn rất khiến người khác động lòng. Một người vừa bị đại gia bao nuôi vứt bỏ, một kẻ tình nhân còn đang ở tận ngoại quốc xa xôi. Trong đêm đông tĩnh mịch, hai kẻ cô đơn hoặc khao khát lặng lẽ nhìn nhau…

Mười phút sau, trong gara, ở ghế sau chiếc xe trợ lý chuyên dụng của diễn viên, Tra Thanh Nhạc đè lên người Diệp Dung, vừa hôn lên cổ hắn vừa cởi thắt lưng của hắn. Mùa đông đến, mọi người mặc cũng khá nhiều, thế nhưng có phiền cách mấy cũng không sánh bằng cởi long bào được.

Tra Thanh Nhạc thoáng dừng tay, lúc này sao lại nghĩ đến lần vận động trên xe với Giang Vân Thiều lúc trước…

“Ngài Tra?”

“À… Không có gì, anh lại đây đi.”

Kéo người kia lại gần, cởi quần của hắn, Tra Thanh Nhạc vừa vươn tay cọ sát bộ phận hơi cứng lên một chút của mình thì bên ngoài đột nhiên truyền đến những tiếng ken két chói tai. Âm thanh khiến da đầu người ta run lên từng trận ấy chính là tiếng móng tay cào vào bề mặt thủy tinh. Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Thiếu Gia đang cào vào cửa kính xe. Phát hiện chủ nhân nhìn về phía mình, nó lập tức cào càng hăng say.

Két — kétttt —

Vài tiếng như vậy vang lên, Tra Thanh Nhạc hoàn toàn… liệt.

Kéo quần, Tra Thanh Nhạc mở cửa, cởi sợi dây dắt chó buộc ở bánh xe, áy náy nói xin lỗi với Diệp Dung: “À, kính xe bị cào xước, tôi sẽ chuyển khoản phí sửa chữa cho anh.”

Diệp Dung nhanh chóng chỉnh lại quần áo, cúi đầu, trở về bộ dạng cực tối tăm.

Tra Thanh Nhạc không có tâm tình chú ý đến biến hóa của đối phương, lại nói thêm một câu xin lỗi rồi đóng cửa xe.

Thiếu Gia thè thè lưỡi, sủa nhẹ một tiếng. Tra Thanh Nhạc xoa xoa đầu nó, hơi ngượng ngùng hỏi: “Lạnh à? Hay đói? Chúng ta về nhà thôi.”

Vào cửa, Tra Thanh Nhạc mở một hộp thịt bò cho Thiếu Gia ăn, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc này, di động đột ngột vang lên. Vừa lấy điện thoại ra xem, Tra Thanh Nhạc lập tức trở nên căng thẳng, giọng nói cũng phát run.

“Alo… Vân Thiều…”

“Tam thiếu gia?” Giang Vân Thiều nhạy cảm phát hiện sự khác lạ của Tra Thanh Nhạc: “Anh làm sao vậy? Bị cảm à?”

“Không, không có gì, ừm…” Tra Thanh Nhạc ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống ghế sa lông, hít vào thật sâu.

Căng thẳng cái gì, hắn cũng không làm ra chuyện gì đáng xấu hổ… Dù hắn có cùng Diệp Dung thế này thế nọ, cũng là quyền lợi của đại gia bao nuôi, Giang Vân Thiều không thể xen vào, huống hồ hắn đâu có làm!

“À… Khi nào anh về nước?”

“Chiều hai mươi bảy có thể về tới nhà rồi.”

“Hai mươi bảy?” Tra Thanh Nhạc cầm lịch trên bàn lên tra thử: “Hôm đó chẳng phải là giao thừa sao?”

“Đúng, mà để trở về được vào hôm đó, hai tổ A, B còn phải tăng ca, quay ngày quay đêm mới kịp…” Giang Vân Thiều thở dài một tiếng, giọng nói có hơi không ổn, không phải đang run, trái lại giống như đang vận động hơn: “Ở Paris… aaa… quay từ bốn giờ sáng đến tận trưa… ba giờ chiều tôi mới được ăn cơm trưa… hơn sáu giờ lại bắt đầu quay tiếp…”

Tiếng thở dốc truyền đến từ đầu kia điện thoại khiến lỗ tai Tra Thanh Nhạc nóng lên. Hắn không quá chắc chắn, hỏi: “Anh… anh đang làm gì đó?”

“Tôi ở khách sạn… nghỉ ngơi… dùng… quà tam thiếu gia tặng…”

“…” Tra Thanh Nhạc nuốt mạnh một ngụm nước bọt: “Nấc mấy?”

“Bốn… nhanh quá… không chịu nổi!”

“Mới nấc bốn mà thôi… so với lực thắt lưng của tôi… không đáng là gì cả…” Tra Thanh Nhạc hơi híp mắt, một bàn tay luồn vào trong quần, nắm chặt cậu em đang phấn chấn của mình, tuốt lên tuốt xuống.

“Tam thiếu gia… Tôi rất nhớ anh… Muốn anh… cắm vào…”

“Còn muốn… cắm thật sâu… để tôi kẹp chặt thêm một chút…”

Tra Thanh Nhạc nhắm mắt lại, tưởng tượng Giang Vân Thiều đang ở trong ngực mình. Người nọ tóc tai hỗn độn, ánh mắt mê mang, khóe môi khẽ nhếch, đầu lưỡi ẩn hiện, còn có nước miếng tràn ra thấm ướt một vùng từ cằm xuống cổ. Người nọ chỉ mặc một chiếc áo sơmi, vạt áo mở rộng, đầu v* sưng đỏ, lồng ngực phủ kín dấu hôn, bên trong bắp đùi đều là dấu tay và tinh dịch trắng đục của mình. Người nọ vặn vẹo thắt lưng, trong mông còn cắm cậu em của mình, thân thể nhấp nhô, không ngừng rên rỉ: “Tam thiếu gia… lớn quá… tôi không chịu được… Tam thiếu gia… Ưmm a…”

“Aaa…” Tra Thanh Nhạc bật ra một tiếng gầm khó lòng kìm nén, đặt tới cao trào nhờ vào hình ảnh tưởng tượng trong đầu.

Ở bên kia đầu dây điện thoại, tiếng thở dốc cũng dần lắng xuống. Hình như Giang Vân Thiều đang thắt lại dây lưng, Tra Thanh Nhạc nghe thấy tiếng kim loại va chạm.

“Mặc quần rồi à?” Tra Thanh Nhạc dùng giọng điệu trêu đùa, nói: “Lau sạch chưa? Lấy trứng rung ra rồi hả?”

“Không, quà tam thiếu gia tặng, làm sao tôi nỡ lấy ra, muốn luôn kẹp trong người đấy.”

Chỉ một câu nói kia, Tra Thanh Nhạc phát hiện khao khát mình vừa trút bỏ lại có xu thế dâng lên lần nữa.

Cùng với cảm giác xao động, hắn bỗng bắt đầu lo lắng. Tên đê tiện kia khao khát như vậy, ở nước ngoài trời cao hoàng đế xa, sẽ không cắm sừng hắn chứ?!

“Tôi bảo này, ở Pháp anh có ngoan không? Hửm?!”

“Đương nhiên, cơ thể của tôi chỉ có cái đó của tam thiếu gia mới được đi vào!”

Nghe vậy, Tra Thanh Nhạc liền nở nụ cười mỹ mãn.

Ngay sau đó, Giang Vân Thiều lại hỏi: “Tam thiếu gia, anh cũng ngoan đấy chứ?”

“Hả… Đương nhiên!” Sau khi chột dạ trả lời, Tra Thanh Nhạc đột nhiên lại cảm thấy không đúng lắm. Hắn vội vàng phản bác: “Ơ, không phải, sao tôi lại phải ngoan?!”

Giang Vân Thiều bật cười. Tiếng cười trầm thấp xuyên thấu qua điện thoại đánh thẳng vào màng nhĩ của người kia: “Tam thiếu gia, ngủ ngon.”

“Ừ, tạm biệt.”

Dập máy, Tra Thanh Nhạc nhìn chằm chằm chất dịch trắng đục trong lòng bàn tay, nở một nụ cười tự giễu.

Thật sự là… bỏ qua Diệp Dung quyến rũ đẹp trai không chạm, chạy về gọi điện tưởng tượng cảnh làm tình, rõ ràng lửa dục khó kìm, lại thủ thân như ngọc đến gần một tháng. Hắn như vậy đúng là đã phụ cái danh phong lưu của mình rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi