BIẾT MẤY TƯƠNG TƯ

Hai mươi tám tháng giêng, năm Sùng Đức thứ ba.

Khi tuyết rơi, Quan Thư cung không còn tiếng trẻ con khóc.

Mưa tuyết ngập trời, ánh dương tản mát.

Thế giới của ta ngập trong bão tuyết gió lốc, đêm còn dài như vậy, trong lòng lại trống rỗng. Không còn hơi thở mùi sữa của đứa nhỏ đáng yêu kia, tã lót trên chiếc nôi đưa đột nhiên đỏ đến chướng mắt, tựa như máu thịt đỏ thẫm, là màu sắc của sự sống.

Đứa nhỏ này là xương trong xương, máu trong máu của ta!

“Con ơi…” Ta lảo đảo bổ nhào vào chiếc nôi đong đưa hờ hững. Một cơn gió mạnh đẩy sập cửa sổ, ánh trăng thanh lãnh hiện lên sáng muốt, như sữa như tuyết, như lụa như khói. Ta chợt nhớ tới ngày hôm qua còn ẵm đứa nhỏ trong lòng, ta ôm nó, vuốt ve tóc tơ của nó, hát dân ca cho nó nghe.

“Du du trát, ba bố trát, sói tới rồi, hổ tới rồi, mau mau leo tường đến đây thôi.

Du du trát, ba bố trát, tiểu a ca, mau ngủ đi, a mã xuất chinh phạt mã rồi.

Đại hoa linh tử, nhị hoa linh tử, hai người nhà mình cùng lập công trạng.

Tiểu a ca, mau ngủ đi, hai người nhà mình cùng lập công trạng.

Du du trát, ba bố trát, ơi đêm tối, ơi đêm tối, đừng ban cho quá nhiều tháng xuân.

Du du trát, ba bố trát, tiểu a ca, ngủ đi thôi.

Du du trát, ba bố trát, tiểu a ca, ngủ đi thôi…”[2]

Gió đêm lùa vào, ta chỉ thấy tê buốt thấu linh hồn.

Đại điện hoang vắng, nhưng nghe kỹ lại loáng thoáng thấy tiếng lạt ma tụng kinh rầm rì, ta ngơ ngác nhìn bóng người loạng choạng bước vào cửa, chàng thấy ta liền giật mình, hồi lâu không dám tiến lên.

Ta vịn trên nôi đưa, búi tóc rối bù, tua rủ màu vàng buông thõng xuống hai tai, từng sợi từng sợi chầm chậm phe phẩy.

“Hoàng Thái Cực, chàng nghe đi, ồn quá. Mấy lạt ma này làm con chúng ta không ngủ được. Sáng mai dậy muộn mất, mà chàng còn phải vào triều…”

“Du Nhiên.” Chàng hơi lảo đảo, giọng nói nghẹn ngào đột nhiên vang lên trong đại điện. “Đừng nói nữa, để đứa nhỏ yên giấc đi thôi.”

Ta kinh ngạc nhìn chàng, đầu óc trống rỗng, cảm thấy tiếng tụng kinh quanh quẩn không dứt, từ rì rầm trở nên to dần, ồn ào phiền không chịu nổi. Bọn họ, bọn họ muốn ép ta phát điên, thế giới không còn con của ta muốn ép ta phát điên…

Ta vội vã nhào về phía trước, siết chặt cổ áo choàng của chàng, cảm thấy đây là cây bèo trôi dạt duy nhất cứu mạng ta!

“Hoàng Thái Cực! Chàng bảo bọn họ câm miệng lại đi! Bảo tất cả bọn họ cút thật xa cho ta!” Ta dốc sức nghênh mặt gào lớn. Dường như chỉ ngẩng đầu như vậy mới có thể giúp nước mắt không chảy xuống, mới có thể che dấu đau thương của ta. “Con ta, con của ta!”

“Du Nhiên! Du Nhiên! Còn có ta, nàng còn có ta!” Hoàng Thái Cực áp đôi môi lạnh như băng vào trán ta, ta cảm giác được sự run rẩy chưa từng có ở chàng, sợ hãi và đau đớn thấm sâu vào linh hồn, tàn phá cả hai chúng ta.

“Hoàng Thái Cực, ta chỉ có chàng, chỉ có chàng…” Ta dựa vào gò má phải của chàng, nước mắt rơi xuống rất nhanh, nhưng vẫn không lạnh bằng đại điện bi thương lặng người này. Lệ của chàng lăn xuống má, khẽ lướt qua mắt ta.

Yêu và đau, không sánh bằng bánh xe khổng lồ của vận mệnh…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi