BIẾT VẬY SẼ KHÔNG LÀM TỔNG TÀI

Chương 18

Khi hoàn toàn kết thúc ghi hình, đã gần 12 giờ khuya.

Khán giả ra về, Thẩm Kiều đi vào cánh gà, với gương mặt ấy, cô vừa để lại ấn tượng rất sâu cho mọi người, thế nên suốt đường đi, không những không có ai cản bước cô mà còn có một chuỗi người nối đuôi đón tiếp, muốn kéo cô về công ty của mình.

Người nhạy bén sẽ biết cô muốn tìm ai, cô còn chưa lên tiếng hỏi mà đã biết được thông tin cần biết, Thẩm Kiểu đến trước cửa phòng nghỉ của nghệ sĩ, đang do dự không biết lấy lý do gì để vào trong thì bỗng nhiên có một cô bé đeo tắm thẻ biên kịch gọi cô.

"Cô Thẩm." Cô bé cười lên rất rực rõ, "Cho hỏi cô có thời gian không ạ?"

Thẩm Kiều hỏi: "Có chuyện gì?"

Cô bé chỉ lên bản quy trình trên tay: "Em muốn mời cô phỏng vấn một đoạn."

Thẩm Kiều dời bước sang bên cạnh, tránh đi lối vào trước cửa: "Cụ thể là gì?"

"Chủ yếu là muốn hỏi cái nhìn của cô về phần biễu diễn của các khách mời khác." Cô bé nói, "Phần biên tập sẽ cắt ra theo từng đoạn nhỏ rồi chèn vào giữa các tiết mục ạ."

"Các khách mời khác?" Thẩm Kiều luôn là người nắm bắt đúng trọng điểm, "Không có phần của Lâm Dịch Tâm?"

Cô bé ngại ngùng, cười cười: "Lúc ghi hình cô Lâm, đã nhận xét rồi ạ."

"À, ra vậy." Thẩm Kiều gật đầu, nở một nụ cười đầy công nghiệp, "Lâm Dịch Tâm là nghệ sĩ của công ty tôi, cho nên hôm nay tôi mới đến để nhận xét phần trình diễn của cô ấy. Bởi vì tôi không phải là giám khảo có trình độ chuyên môn, về phần trình diễn của các thầy cô khác, tôi lấy tư cách gì mà đánh giá đây."

Cô bé định nói thêm gì đó, Thẩm Kiểu chỉ sang bên cạnh: "Hôm nay vất vả rồi, giờ cũng đã khuya nên nghỉ ngơi sớm."

Thẳng thắn nhưng cũng uyển chuyển từ chối, cô bé đành gật đầu nói thêm đôi câu khách sáo rồi đi khỏi để lo liệu việc khác.

Thẩm Kiều hít thấy một hơi thật sâu rồi thở ra, đứng dựa người vào cột đá bóng loáng, chăm chú nhìn vào căn phòng nghỉ.

Trước phòng nghỉ có bảng tên nghệ sĩ, ba chữ Lâm Dịch Tâm, nhìn bình thường nhưng cũng rất đẹp

Chắc là Lâm Dịch Tâm đang tẩy trang, Thẩm Kiều cứ cho rằng mình sẽ phải chờ hơn mười phút, không ngờ, mới đó mà cửa đã mở.

Ánh mắt lưu luyến của cô chưa kịp thu lại đã đối diện với Lâm Dịch Tâm vừa bước ra, đáng sợ hơn là, Lâm Dịch Tâm nhìn cô, nét mặt không có gì là bất ngờ.

Như thể chắc chắn rằng cô sẽ ở đây, chắc chắn cô đang đợi nàng, sau khi bày vẽ ở trước mặt mọi người, thổi phòng nàng xong rồi si mê như một fan cuồng, theo chân nàng đi đến hậu trường với ý muốn được gặp mặt thần tượng của mình, trò chuyện đôi ba câu.

Quá mất mặt.

Thẩm Kiều ngỡ rằng câu này sẽ không còn xuất hiện trong đầu mình, bởi vì trước đó có vẻ tự cô đã thông suốt, thế nhưng Lâm Dịch Tâm lại rất dễ dàng khiến cô quay về trạng thái ấy .

"Chỉ là để trả ơn, tôi rất biết ơn em."

Vì vậy hành vi hiện giờ của Thẩm Kiểu lộ ra một cảm giác xấu hổ khó tả.

Nếu có chuẩn bị trước thì còn đỡ, tìm đại cái lý do nào đó để làm bia đỡ là được, nhưng khi quá đột ngột, Thẩm Kiều theo phản xạ tránh khỏi ánh mắt Lâm Dịch Tâm, nhìn về hướng khác.

Lâm Dịch Tâm chủ động bắt chuyện với cô, nàng ôn hòa nói: "Xin lỗi em, cửa này cách âm hơi tệ."

"Huh?" Trong thoáng chốc, Thẩm Kiều ngây ra một lúc, không biết nàng đang nói về chuyện gì.

"Vừa rồi khi tôi vừa định đi ra, nghe thấy biên kịch đến tìm em để quay phỏng vấn." Lâm Dịch Tâm nháy mắt với cô, hiếm khi hoạt bát như thế, "Không nhận lời là đúng, nếu phải quay sẽ rất lâu."

Đã bao lâu rồi, Lâm Dịch Tâm chưa chủ động nói chuyện với cô.

Thẩm Kiều nhìn người đang đứng trước mặt, thậm chí có chút sững sờ.

Trên mặt Lâm Dịch Tâm vẫn còn lớp trang điểm, giống nàng của thường ngày nhưng không giống nàng như bình thường.

Nhưng là ai cũng nhìn ra được, tâm trạng của nàng đang rất tốt.

Có thể là do vừa chiến thắng, đại khái là vì chiến thắng, chắc chắn là vì chiến thắng.

Bốn vị khách mời, bị loại hai người, cả hai điều là diễn viên có tài năng, Lâm Dịch Tâm được ở lại, đó là thực lực chân chính.

Vừa rồi Thẩm Kiều còn nghĩ tới chuyện xấu hổ, nhưng giờ làm sao cô có thể chống cự một Lâm Dịch Tâm đang có tâm trạng tốt đến âm thanh nói chuyện cũng trong veo.

Cô gật gật đầu, "ừ" một tiếng, rồi lại trôi chảy nối tiếp câu chuyện, để chủ đề được tiếp tục.

"Chị còn phải quay thêm gì nữa sao?"

"Sắp rồi." Lâm Dịch Tâm cười cười: "Quay xong, chắc cũng khoảng một hai giờ sáng."

"Vất vả rồi." Thẩm Kiều nói.

"Công việc phải làm, hôm nay cảm ơn Thẩm tổng rất nhiều." Nét mặt Lâm Dịch Tâm nghiêm túc hơn, "Cảm ơn ngài đã giúp tôi lên tiếng, nếu tôi đoán không sai thì phiếu bầu ngài đều dành hết cho tôi?"

Thẩm Kiểu cực kỳ ghét việc Lâm Dịch Tâm nói cảm ơn với mình, đặc biệt là khi cô nhìn thấy Tiêu Chấn Dư đang đứng cách đây không xa.

Tiếu Chấn Dư vừa đi khỏi đoạn rẽ, mà sau lưng còn có Tiểu Dĩnh đi theo, hai người cứ cười cười nói nói, nhìn rất quen thuộc.

Thẩm Kiều thầm mắng một câu: Ăn cháo đá bát.

Tầm mắt cô chuyển đi, Lâm Dịch Tâm cũng nhìn theo cô.

Khi chạm mắt với cặp đôi bên kia, Tiểu Dĩnh ngây ngô cười, lạch bạch chạy tới, Tiêu Chấn Dư tươi cười, từ tốn đi qua bên này.

Tiểu Dĩnh khom lưng cúi đầu với Thẩm Kiều: "Thẩm tổng! Không ngờ hôm nay ngài lại đến! Ngài quá lợi hại!"

Cô nhỏ tiếng lại: "Chém không ngượng tay mà khen cũng tuyệt vời!"

Nhưng câu cuối cùng vẫn nói rất lớn tiếng: "Cảm ơn ngài rất nhiều!!!"

Đấy, đến cả trợ lý cũng xa lạ với cô.

Thẩm Kiều trưng ra gương mặt mà cô hay dùng, đó là không cảm xúc.

Cho đến khi Tiêu Chấn Dư đến nơi, cô dùng một tông giọng thể hiện chuyện công ra chuyện công mà mọi người ai cũng nghe được, nói: "Công việc phải làm thôi."

Tiểu Dĩnh nắm chặt tay: "Nếu biết ngài sẽ tới đây, em và chị Dịch Tâm đã không lo lắng vậy rồi!"

Thẩm Kiều nói: "Tôi chỉ có mười phiếu thôi."

Xem như trả lời cho câu nghi vấn của Lâm Dịch Tâm.

Tiểu Dĩnh tiến đến gần cô: "Không phải vấn đề phiếu bầu, mà là trong lòng thấy yên tâm."

Thẩm Kiều nhìn về Lâm Dịch Tâm, hờ hững hỏi: "Vậy sao?"

Lâm Dịch Tâm không đáp, chỉ cười cười.

Dù sao Tiểu Dĩnh cũng là người liên lạc với Thẩm Kiều trong một tháng, xem như hiểu được vài phần, lòng vẫn nhớ rõ vị tổng tài bá đạo dường như đang theo đuổi nghệ sĩ nhà mình, tuy không có kết quả, nhưng vì là người có tấm lòng bao la, Tiểu Dĩnh vẫn tạo vài cơ hội cho cả hai.

Vì vậy cô hỏi: "Thẩm tổng, lần sau ngài vẫn đến chứ?"

Với ngữ cảnh của hiện tại, đề tài này được dẫn đến cũng không nói là đột ngột, nhưng lại làm khó Thẩm Kiều.

Lần này là do nhất thời xung động nên mới đến, hậu quả của việc xung động đó là phải ở đây nhìn Lâm Dịch Tâm và Tiêu Chấn Dư đứng cùng nhau.

Hơn nữa lại còn bị mất mặt, trong chương trình cô đã vội khen lấy khen để Lâm Dịch Tâm, phiếu bầu cũng cho hết toàn bộ mà không lấy lại một phiếu, Lâm Dịch Tâm cũng đã nói câu cảm ơn cô, bây giờ mà cô nói sẽ đến nữa, vậy chẳng phải là...

Đồ không biết tự trọng.

Đã không biết tự trọng cũng không biết liêm sỉ.

Thẩm Kiều nhắm mắt, rồi lại trợn mắt nhìn cái tên cao to tốt mã Tiêu Chấn Dư đang đứng sau lưng Lâm Dịch Tâm, muốn nói tập sau sẽ không đến lại nói không thành lời

Nhưng không sao.

Cái đầu của tiểu Thẩm tổng đây luôn rất linh hoạt, giỏi nhất là quanh co để cứu lấy ván cờ.

Vì vậy cô nói: "Tôi có đến hay không à, thật ra cũng cần phải xem yếu tố khác."

Tiểu Dĩnh hỏi: "Yếu tố gì?"

Tiểu Thẩm tổng cúi đầu trầm tư, nhíu mày, rất nghiêm túc: "Chuyện đến nước này cũng không cần thiết phải giấu diếm nữa, các cô chắc chắn không ai ngờ đến..."

Cô dừng một lúc, nhìn về Tiêu Chấn Dư: "Tôi là fans của Tiêu Ảnh đế."

Chuyện này... thật đúng là không ai nghĩ tới thật.

Bầu không khí giữa bốn người thoáng chốc đọng lại.

Câu trả lời này khiến Thẩm Kiểu cảm thấy mình thật là tài năng, một mũi tên trúng hai con nhạn, cô cười bổ sung thêm: "Cho nên, nếu có Tiêu Ảnh đế, tôi sẽ đến."

Nói thật đến không thể thật cmn hơn!!! Vỗ tay.

Tiêu Chấn Dư: "Có cần ký tên, chụp ảnh cùng không?"

Thẩm Kiều: "Cũng không cần thiết."

Đã định ra hành trình đồng hành với Tiêu Chấn Dư, Thẩm Kiểu cảm nhận sự sung sướng khi battle đã lâu chưa có được.

Trong những ngày bận rộn sau Tết, lịch trình mà Trần Tiêu sắp xếp cho Lâm Dịch Tâm nhanh chóng vào quỹ đạo, không nói đến Lâm Dịch Tâm bận rộn, ngay cả Thẩm Kiều cũng rất bận.

May sao có một kỳ《 Thực lực diễn viên》, thời gian ghi hình là một tuần, đối với Thẩm Kiều phải chờ đợi đến tận ba tháng mới được gặp, thật sự không là vấn đề.

Cuộc sống có hy vọng, trong lòng mới thấy yên ổn và thoải mái.

Chỉ là trong đầu vẫn không hoàn toàn được bình thản khi nghĩ đến Lâm Dịch Tâm.

Thẩm Kiều thừa nhận, ngày hôm đó ở trường quay xem Lâm Dịch Tâm diễn, trái tim cô run lên như thể vừa ném nó vào máy cắt.

Lâm Dịch Tâm bây giờ đã không còn là một Lâm Dịch Tâm với vẻ mặt non nớt ở trước máy quay, giờ nàng có thể quên đi máy quay, quên đi kịch bản, tỏa sáng trên sân khấu, là một diễn viên dùng nhiệt huyết để cháy hết mình trên sân khấu.

Mười phiếu của Thẩm Kiều, là hoàn toàn công tư rõ ràng.

Những lời tán thưởng và khích lệ của Thẩm Kiều cũng là lời chân thành, không hề khoa trương hay cường điệu.

Thẩm Kiều thật sự rất thích Lâm Dịch Tâm như thế.

Thẩm Kiều tôn trọng một Lâm Dịch Tâm như thế.

Vì vậy khi chương trình bắt đầu đưa ra một số thông tin bên lề, Thẩm Kiều cầm lấy cái tài khoản chỉnh chủ của giám đốc công ty giải trí Thịnh Thế đã có mười mấy vạn người theo dõi, không biết là fan thật hay fan giả, chỉ cần thấy thông tin có liên quan đến Lâm Dịch Tâm là nhanh chóng nhấn chia sẽ.

Cô vừa thao tác không lâu, lượt thích và bình luận nhanh chóng hiện lên.

Tuy rằng chương trình rất nghiêm ngặt trong khoản tiết lộ thông tin nhưng vẫn có vài người xem tại trường quay viết lại cảm nhận của mình, mà đánh giá của mọi người về Lâm Dịch Tâm là hoàn toàn đồng nhất khi dùng một câu không thể tưởng tượng để diễn tả.

Là người đại diện, cuối cùng Trần Tiêu cũng bắt đầu tuyên truyền cho Lâm Dịch Tâm trên mạng xã hội.

Những trang mạng xã hội lớn có liên quan đến Lâm Dịch Tâm giờ đã không còn mỗi lời mắng nhiếc mà đã có rất nhiều lời lên tiếng được đẩy cao.

Tập thứ hai nhanh chóng đến thời gian ghi hình, Tiêu Chấn Dư vẫn xuất hiện với vai trò là giám khảo chuyên môn.

Tập này Lâm Dịch Tâm có phần trình diễn cùng khách mời khác, tâm trạng Thẩm Kiều thoải mái đến khó tả.

Chỉ là sau khi kết thúc phần biễu diễn, Tiêu Chấn Dư có một phần đánh giá chuyên môn rất dài cho Lâm Dịch Tâm, lời khen nghe rất đẳng cấp và bao hàm, Thẩm Kiểu chỉ thua người chứ không thua trận, cô đi đường tắt, khen Lâm Dịch Tâm với trang phục cổ trang đẹp đến thế nào, trông thoát tục thế nào, phù hợp với các nhân vật tuyệt thế mỹ nhân ra sao.

Người người để ý, nhà nhà chờ mong, 《 Thực lực diễn viên 》tạo ra đủ loại chủ đề, tập một của mùa hai cuối cùng cũng được phát sóng trên đài táo.

Nhưng không khéo là, Thẩm Kiều tạm thời có một cuộc họp vượt quốc, người không thoát được, không cách nào xem TV, chỉ đành trộm lướt weibo đỡ chán.

Cuối cùng, khi tìm kiếm dưới tên Lâm Dịch Tâm, lại tìm ra được câu này: Cô này là giám đốc gì vậy, khen Lâm Dịch Tâm đáng sợ thật!

Ha, đây chính xác là cơ hội cho tiểu Thẩm tổng mượn nước đẩy thuyền!

Vì vậy cô vui vẻ gõ phím, chia sẽ lại bài đăng, cũng lạnh lùng nói: Người của mình, khen cỡ nào cũng không đủ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi