BIẾT VỊ KÝ

CHƯƠNG 98: ĐIÊN CHƯỚC

Viên Thiên Dã chau mày, nhìn về phía Lâm Tiểu Trúc:” Ngươi vừa rồi có kia ý tứ sao?”

Nhìn đôi mắt đen bóng, sâu thẳm như hồ nước, Lâm Tiểu Trúc nhịn cười, liên tục lắc đầu” không có. Có điều vừa rồi được Đường công tử nhắc nhở, Tiểu Trúc cảm giác rất có đạo lý. Nếu công tử yêu quý tài nghệ nấu ăn của Tiểu Trúc, ban cho thuốc trước, Tiểu Trúc sẽ vô cùng cảm kích”

Có câu : ba người thành hổ. Lúc này biểu huynh và Lâm Tiểu Trúc đều phủ nhận, Đường Viễn Ninh cũng không tiếp tục truy vấn Lâm Tiểu Trúc có ý kia hay không nữa mà làm cho biểu huynh từ bỏ ý định mới là quan trọng nhất. Thấy biểu huynh biểu tình vui vẻ như sắp đồng ý, trong đầu hắn như có điện quang lóe lên, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, vội la lên” khoan đã. Ban đầu chúng ta nói nếu ngươi vượt qua cuộc thi điên chước mới ban thuốc cho ngươi. Cho hay không, tất cả đều phải dựa vào thành tích của ngươi trong cuộc thi, nếu không thông qua thì không còn gì để bàn cãi nữa. Hiện giờ còn chưa thi, sao có thể ban thuốc cho ngươi chứ ?”

“Khụ khụ khụ. . .” Viên Thiên Dã lại ho khan. Đường Viễn Ninh này, bị Lâm Tiểu Trúc nói có mấy câu liền đuối lý, đi một vòng lớn mới có phản ứng. Có điều cũng không đến nỗi không có thuốc chữa, rốt cuộc cũng có phản ứng”

“Nhưng mà, không phải biểu công tử đề nghị vậy sao ?” Lâm Tiểu Trúc mở to mắt, kinh ngạc nhìn Đường Viễn Ninh.

“Sao lại thành ta nói hả ?” Đường Viễn Ninh buồn bực” hơn nữa, chuyện này, có liên quan gì tới ta ?”

“Đúng rồi. Chuyện này, không liên quan gì tới biểu công tử mà là chuyện của Tiểu Trúc cùng công tử nhà ta” Lâm Tiểu Trúc cười hì hì, sau đó cung kính thi lễ với Viên Thiên Dã” cho hay không cho, Tiểu Trúc đều nghe theo công tử an bài”

“Khụ. . .” Lúc này đến phiên Đường Viễn Ninh ho khan. Không ngờ náo loạn nữa ngày lại là chuyện của người ta, còn mình là người ngoài, còn bị người ta xem là nhiều chuyện.

Viên Thiên Dã thấy Lâm Tiểu Trúc quay Đường Viễn Ninh vòng vòng, trong lòng vô cùng vui sướng, nhướng mi nói” nghe lời ngươi tựa hồ như cực kỳ tin tưởng vào kỳ thi sắp tới, cho rằng mình nhất định sẽ vượt qua”

“Tiểu Trúc tin chắc, chỉ cần có lòng, không gì là không làm được” Lâm Tiểu Trúc kiên định đáp.

Trước mắt Viên Thiên Dã như hiện ra bóng dáng nhỏ gầy nhưng vẫn kiên trì múc nước, ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc cũng hơi dao động.

Đường Viễn Ninh đang buồn bực, nghe vậy, nhịn không được cười lạnh một tiếng” xùy, ta muốn bay lên trời thì cũng làm được sao ?”

“Chỉ cần có lòng, chắc chắn sẽ làm được” Lâm Tiểu Trúc lạnh nhạt đáp. Nhớ tới máy bay ở kiếp trước, nàng cực kỳ hoài niệm thế giới khoa học kỹ thuật phát triển.

“Hừ, ta muốn nghe xem làm thề nào mà đạt được” Đường Viễn Ninh lại theo thói quen xòe quạt, quạt được hai cái, cảm thấy lạnh run mới thu lại.

“Chỉ cần cho người lên núi bắt một con chim lớn, thuần dưỡng từ nhỏ, làm cho nó xem ngươi như là chủ nhân, đợi khi nó lớn thì ngươi có thể ngồi lên lưng nó mà bay lên trời” Lâm Tiểu Trúc ngạo nghễ nói. Tưởng làm khó được ta sao. Ta cũng có xem qua Thần điêu đại hiệp rồi nha.

“Ầm” một tiếng, Đường Viễn Ninh đứng dậy quá mạnh làm cho cái ghế bị lệch sang một bên, hắn bất chấp đau đớn, vội vàng đi đến trước mặt Lâm Tiểu Trúc, hưng phấn dạt dào nói” phương pháp này rất hay, rất hay. Ta nhất định sẽ thử xem, nhất định sẽ thử”

Nói xong, như nhớ ra gì đó, nhíu mày bổ sung” nhưng cưỡi trên lưng đại điêu bay lên trời dường như không an toàn lắm, nếu bị rơi xuống thì làm sao ?” suy nghĩ xong, lại vò đầu bứt tóc” phương pháp này của ngươi không ổn chút nào”

Lâm Tiểu Trúc trợn mắt” sao lại không ổn ? biểu công tử vừa rồi nói muốn bay lên trời, Tiểu Trúc đã đưa ra phương pháp làm ngài có thể lên trời, còn chuyện hạ cánh thế nào, có an toàn hay không lại là chuyện khác”

“. . .” Đường Viễn Ninh nghẹn họng trân trối nhìn Lâm Tiểu Trúc, hồi lâu không thốt được nên lời.

Nha đầu này đúng là không thể đắc tội nha. Viên Thiên Dã cố nín cười, lấy cái bình trong lòng ra, đổ ra một viên thuốc đưa cho Lâm Tiểu Trúc” ăn đi”

Đường Viễn Ninh há miệng thở dốc nhưng không lên tiếng nữa. Hắn không phải kẻ keo kiệt cũng không phải ngốc, Lâm Tiểu Trúc chỉ dùng vài câu đã dồn hắn vào ngõ cụt, nhân tài như vậy cũng đáng để biểu huynh ban thuốc cho, để nàng trung thành phục vụ cho Viên gia.

Lâm Tiểu Trúc lại không nhận, thi lễ đáp” viên thuốc này nhờ công tử bảo quản giúp Tiểu Trúc, đợi khi Tiểu Trúc vượt qua cuộc thi lại đến nhận cũng không muộn. Tiểu Trúc muốn vượt qua cuộc thi bằng chính bản lĩnh của mình.

Nàng rất muốn lấy viên thuốc ngay lập tức. Vào túi mình vẫn chắc ăn hơn, tránh cho Viên Thiên Dã bị Đường Viễn Ninh xúi giục mà thay đổi chủ ý. Nhưng Lâm Tiểu Trúc nàng dù là hạ nhân vẫn có tôn nghiêm và ngạo khí của mình, muốn vượt qua cuộc thi bằng chính năng lực của mình chứ không phải dựa vào quan hệ, làm cho Đường Viễn Ninh và Viên Thiên Dã coi thường mình.

Thân thể nàng chưa phát dục, vẫn rất nhỏ gầy nhưng lại thẳng lưng, biểu tình kiên nghị mà quyết liệt như một gốc tùng cao ngất, vẫn xanh tươi trong mùa đông tuyết trắng.

Viên Thiên Dã nhìn nàng, khóe miệng cong lên” được, ta giữ giúp ngươi. Nếu vượt qua cuộc thi, không chỉ thưởng cho ngươi viên thuốc này mà còn cho ngươi cùng đi đạp tuyết thưởng mai, bỏ lò, nấu rượu pha trà”

Lâm Tiểu Trúc mừng rỡ:” Đa tạ công tử.”

“Ngày mai thi rồi, đêm nay không cần múc nước nữa, ngươi trở về nghỉ ngơi sớm đi” Viên Thiên Dã lại nói

“Dạ” Lâm Tiểu Trúc thi lễ rồi rời đi, ra ngoài, cảm giác có cái gì đó lạnh băng từ trên trời rơi xuống, đậu lên mặt nàng

Tuyết rơi!

Cuộc thi hôm sau, không vì tuyết rơi mà ngừng lại. Mọi người ăn điểm tâm xong liền chạy đến phòng bếp, tranh thủ thời gian ôn tập lại lần nữa. Chỉ có Lâm Tiểu Trúc không vội, nhàn nhã thong dong. Chu Ngọc Xuân vốn lo lắng khẩn trương, được nàng trấn an cũng trở nên yên tĩnh hơn, cố nhớ lại những kiến thức về nguyên liệu nấu ăn, thần thái cũng trấn định trở lại.

Cuộc thi vẫn giống như các buổi học bình thường, đầu tiên là thi nguyên liệu nấu ăn, tiếp đó là đao công, cuối cùng là chước công. Viên Thiên Dã cùng Đường Viễn Ninh sau khi tuần tra các tổ khác liền đến trù nghệ ba, cùng ba vị giáo tập theo dõi cuộc thi.

Làm đầu bếp, không chỉ các môn công phu phải tốt mà tố chất tâm lý cũng rất quan trọng. Thử nghĩ xem, nếu như người đến ăn cơm là người quyền cao chức trọng, hoặc là người có thể ảnh hưởng tới tính mạng của ngươi, ngươi lại căng thẳng, thay vì nêm đường lại cho muối hoặc là luống cuống tay chân đến mức bị thương thì sao có thể nấu ra món ăn ngon. Đây cũng chính là nguyên nhân mà sơn trang tổ chức cuộc thi tuyển chứ không phải chỉ dựa vào thành tích mà chọn người.

Tổ ba được Lâm Tiểu Trúc phụ đạo, lại ảnh hưởng bởi thái độ thong dong của nàng cho nên trong cuộc thi biểu hiện rất xuất sắc, tư thái trầm ổn thong dong, hoàn toàn khác biệt với các tổ khác. Nhất là Hạ Sơn, dù là thi nguyên liệu nấu ăn hay là đao công, chước công, đều hoàn thành xuất sắc. Còn Ngô Bình Cường, hôm qua bị Tần quản sự nói vài câu, càng nghĩ càng sợ, trằn trọc cả đêm không ngủ, tinh thần không tốt. Lại nghĩ, nếu các giáo tập nghĩ chuyện kia do hắn làm thì dù hắn có làm tốt, phẩm đức cũng bị đánh giá kém, cho nên có chút cam chịu, vì thế chỉ vừa đạt đúng tiểu chuẩn.

Về phần Lâm Tiểu Trúc, cả nguyên liệu nấu ăn và đao công đều hoàn mỹ đến không có gì để nói. Ngay cả Đường Viễn Ninh, càng nghĩ tới chuyện tối qua càng buồn bực cũng không thể tìm ra khuyết điểm gì.

“Lâm Tiểu Trúc.” Tần quản sự kêu lớn.

Đến phiên nàng điên chước. Mọi người liền an tĩnh lại, chăm chú nhìn nàng.

Tuy ngày đó Tần quản sự đã nói rõ, dù Lâm Tiểu Trúc không thể vượt qua, các giáo tập cũng sẽ cầu xin cho nàng. Khi công tử trở về cũng chưa từng phủ định điều gì nhưng dù sao cũng bị mọi người chú ý, nếu nàng không vượt qua được thì đối với nàng hay đối với uy tín và danh dự của công tử đều bị ảnh hưởng. Vì vậy mọi người đều rất chờ mong.

Lâm Tiểu Trúc thần thái tự nhiên đi lên đài, cầm lấy thiết oa, mắt nhìn về phía Tần quản sự.

“Hảo, bắt đầu.” Tần quản sự tuyên bố. Du giáo tập và Mã giáo tập vốn đang ngồi cũng nhịn không được mà đứng lên, đi về phía trước, nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, giống như làm vậy sẽ tiếp thêm cho nàng chút khí lực, làm cho nàng điên chước thoải mái hơn.

“Ba, bốn, năm. . .” không biết ai mở đầu, mà từ một người nhỏ giọng rồi biến thành cả đám cùng nhau lớn tiếng đếm

“Biểu ca, ngươi nói Lâm Tiểu Trúc có thể vượt qua kỳ thi không ?” Đường Viễn Ninh có chút kích động nhìn Lâm Tiểu Trúc, cảm thấy mình ngày càng không hiểu tiểu nha đầu này. Nha đầu này, sao lại giống như chính khách ở triều đình từng trải qua sóng to gió lớn vậy chứ, dù bất kỳ tình huống nào, đều không thấy nàng có chút bối rối nào. Nhìn nàng như vậy, dường như cực kỳ tin chắc mình sẽ vượt qua cuộc thi.

“Có thể” Viên Thiên Dã cực kỳ kiên định.

Đường Viễn Ninh quay đầu, nhìn ngũ quan như điêu khắc của Viên Thiên Dã” ngươi làm sao biết ? hôm qua chẳng phải Tần quản sự đã nói nàng điên chước không tới năm mươi cái sao ?”

“Chẳng phải hôm qua nàng đã nói rồi sao ? chỉ cần nàng muốn, nàng có thể làm được” thanh âm của Viên Thiên Dã rất thấp, tựa như đang tự lẩm bẩm một mình.

“. . . Bốn mươi lăm, bốn mươi sáu. . .” Đến thời khắc mấu chốt, Du giáo tập cũng nhịn không được mà tham gia vào đội ngũ đếm số.

Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh cũng không nói chuyện nữa, gắt gao nhìn chằm chằm thân thể nhỏ gầy của Lâm Tiểu Trúc, nhìn hạt cát trong thiết oa cao thấp tung lên, trong lòng cũng âm thầm đếm

“Dừng, dừng lại, ngã xuống” Ngô Thái Vân lại âm thầm cầu nguyện trong lòng.

Cảm giác cánh tay của mình vẫn còn lực, hạt cát vẫn được tung lên theo ý của mình, Lâm Tiểu Trúc thần thái vẫn thong dong nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi