BIỂU MUỘI NHUYỄN NGỌC KIỀU HƯƠNG

Ngụy Lương nói liên tục ba câu, nhưng câu nào cũng đều là hứa hẹn.

Đừng nói là Ngụy phu nhân, mà ngay cả Thịnh Khanh Khanh nghe thấy cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Ánh mắt của nàng lại liếc nhìn đám người đứng phía sau lưng Ngụy Lương, lại đảo mắt nhìn vẻ mặt Thanh Loan như đang đối mặt với một kẻ thù lớn, mới nói: "Có lẽ Ngụy đại nhân sẽ không tốt thế đâu nhỉ?"

Ngụy Lương dừng một chút, dưới cái nhìn chế giễu của Thịnh Khanh Khanh gật đầu: "Ta muốn ngươi dẫn ta đến chỗ phụ thân ngươi cất tiền."

Thịnh Khanh Khanh im lặng nở nụ cười.

Cả người Ngụy phu nhân căng lên, Thịnh Khanh Khanh cũng có cảm nhận được sự tức giận đến run rẩy của đối phương.

"Đối với ngươi mà nói đây cũng là chuyện tốt." Ngụy Lương bình tĩnh giải thích: "Bây giờ chắc ngươi cũng đã biết, Thẩm Trạm và Hoàng đế đều muốn số tiền này, từ nay về sau ngươi đều hướng tới Mạnh Hành, đầu tiên là không cần tiền bất chính, thứ hai là đối với Mạnh Hành mà nói là một bất lợi, thế thì không bằng đưa cho ta đi."

"Sau đó Ngụy đại nhân có thể cầm tiền đó cao chạy xa bay, Đông Sơn tái khởi sao?" Thịnh Khanh Khanh trả lời một cách đầy mỉa mai.

"Ta không phải không có tư lợi." Ngụy Lương nói: "Nhưng đầy đều là quyết định tốt cho ta và ngươi --- ngươi cho Tôn Tấn dẫn theo người chờ bên ngoài, có phải không? Lúc tới ta đã chạm mặt bọn họ."

Trong lòng Thịnh Khanh Khanh cảm thấy căng thẳng, cuối cùng cũng hiểu được vì sao khi nãy vừa đưa lá thư đi đến tận bây giờ cũng không thấy gì, mà Ngụy Lương lại chạm mặt với đám người Tôn Tấn đang phong tỏa tòa nhà.

Xem ra, lúc đầu Ngụy Lương cũng mang theo chục người đến quay quanh nơi này.

"Mặc dù ngươi có con tin trong tay, nhưng vẫn đang bị vây quanh trong tình thế xấu." Ngụy Lương không thèm liếc mắt nhìn Ngụy phu nhân đang cắn môi đến bật máu kia: "Không bằng cứ giảng hòa đi, ngươi có thể rời đi, ta hứa với ngươi từ nay về sau sẽ rời khỏi Biện Kinh, sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa."

Thịnh Khanh Khanh không lập tức lên tiếng.

Trong lý trí, nàng biết lúc này Ngụy Lương đưa ra lời đề nghị này đối với nàng mà nói thì nên chấp nhận.

Nhưng nàng không cam tâm thả Ngụy Lương rời đi được.

"Ta cũng biết chìa khóa không nằm trong tay Mạnh Hành." Ngụy Lương lại mở miệng nói: "Ngươi không thể vì để thỏa ý nguyện của mình mà làm người khác rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm được, muốn tự mình giấu chìa khóa đi --- ngươi giấu rất tốt, đến tận bây giờ ta không biết nó đang ở đâu."

Thịnh Khanh Khanh mím môi không nói, khéo léo để dao găm vào sát phía cổ họng của Ngụy phu nhân.

Đương nhiên chìa khóa nàng đang giữ, nếu nàng giao chìa khóa cho Mạnh Hành thế thì nàng đang đẩy hắn vào nguy hiểm, Thịnh Khanh Khanh không thể làm được những chuyện này.

Nhưng Ngụy Lương có thể đoán được mọi thứ không hề sai một chút nào, khiến trong lòng Thịnh Khanh Khanh bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh cả người.

Trong đầu nàng đang nhanh chóng suy nghĩ kế thoát thân, Thịnh Khanh Khanh há miệng theo bản năng muốn dời lực chú ý của Ngụy Lương, không hề do dự mà đánh thẳng vào l0ng nguc ông ta: "Thật ra không nhìn ra Ngụy đại nhân lại là một người nặng tình như thế."

Ngụy phu nhân dường như đang vô cùng tức giận, mà Thịnh Khanh Khanh suýt nữa đã không giữ được bà ấy.

Ngụy Lương làm như không nhìn thấy động tác của Ngụy phu nhân, ông ta thoáng rũ mắt, giống như đang tự hỏi một lúc, sau đó mới nói: "Lần trước gặp mặt là ta đã nói dối ngươi."

"Ngụy đại nhân nói dối ta cũng không phải có mỗi chuyện kia."

"Cả đời này ta chỉ chung tình với mỗi Mạnh Vân Yên, khi đó Giang Lăng... Vốn dĩ ta đã muốn đưa nàng ấy đi, ngày ấy nàng ấy vốn dĩ nên ra ngoài mua thuốc, nhưng vẫn cứ ở trong nhà." Ánh mắt Ngụy Lương xa xôi nhìn vào không trung, nhất thời nhớ lại ký ức cũ: "Ta phái người đi nhưng không tìm được nàng ấy."

Thịnh Khanh Khanh nhớ rõ chuyện thành Giang Lăng bị phá, chúng nó vẫn luôn thay phiên nhau xuất hiện trong mơ của nàng, như là đang muốn buộc nàng phải tìm cách cứu gia đình mình vào ngày hôm đó.

- -- Cơ thể mâu thuẫn không khỏe, người ra ngoài mua thuốc chính là Thịnh Khanh Khanh.

Cũng vì như thế, trong nhà bị phá thành đống tro tàn, nhưng Thịnh Khanh Khanh lại may mắn thoát nạn.

"Ta không muốn dẫn đứa nhỏ của nàng ấy đi." Ánh mắt Ngụy Lương lại khôi phục lại tinh thần, từ trong tinh thần của ông ấy có chút ớn lạnh: "Bởi thế sau khi thành bị phá thành đống tro tàn, ta mới lập tức đưa người bỏ chạy, không biết ngươi vẫn còn sống."

"Chuyện đã làm, dù gì cũng sẽ lưu lại dấu vết, Ngụy đại nhân có hủy nhanh đến đâu cũng vô dụng." Câu nói của Thịnh Khanh Khanh đầy ẩn ý.

Ngụy Lương nghe thấy như thế thì nhẹ nhàng nhíu mày một chút, nhưng ông ta mãi không kiên trì đuổi theo mấy câu nói này của Thịnh Khanh Khanh, mà chỉ nói: "Ta cho ngươi nửa canh giờ để suy nghĩ."

"Nếu ta không đồng ý, Ngụy phu nhân phải làm sao bây giờ?"

"Ngươi là một đứa nhỏ tốt bụng." Giọng Ngụy Lương bình tĩnh nói: "Lớn lên trong thành Biện Kinh thế này, ngươi đã đến đây nửa năm rồi cũng quen biết nhiều bằng hữu nhỉ?"

Ông ta nói như đang nói một chuyện không liên quan đến mình, đôi mắt Thịnh Khanh Khanh rụt lại.

Trong lúc này đây gần như nàng cảm thấy hối hận vì sao mình lại kết giao với nhiều người như thế.

Nếu không có nhược điểm nào, cũng sẽ không bị Ngụy Lương lợi dụn vào lúc này ---

Thịnh Khanh Khanh nhắm chặt mắt lại, dẹp suy nghĩ đen tối và đáng xấu hổ này, rồi mới mở to ai mắt: "Ngụy đại nhân nói chỉ yêu duy nhất mỗi một người là mẫu thân ta, thế thì Ngụy phu nhân thì sao?"

Ngụy phu nhân vẫn luôn im cũng âm thầm đưa mắt nhìn chằm chằm Ngụy Lương, chờ đợi ông ta trả lời câu hỏi này.

Ngụy Lương im lặng một lát, mới nói: "Nàng ấy là thê tử duy nhất của ta, được ta cưới hỏi đàng hoàng, nàng ấy sẽ cùng ta đồng cam cộng khổ một đời."

Thịnh Khanh Khanh không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm Ngụy Lương.

Mà từ trong cổ họng Ngụy phu nhân phát ra tiếng cười mơ hồ, như vỡ tan ra, gần như không thể phân biệt được đang khóc hay đang cười.

Mà lúc sau, Thịnh Khanh Khanh đã biết được đáp án.

Cả người Ngụy phu nhân như bị cắt hết xương sống, cả người mềm đi ngồi bệt xuống đất, hai tay che mặt khóc hu hu lên, giọng nói thì đầy tuyệt vọng và hả hê.

Thịnh Khanh Khanh không thể không nhanh chóng lùi về sau từng bước mới không để cho dao găm tuột khỏi tay, nhưng lại không đến mức cắt đứt cổ của Ngụy phu nhân.

Thật ra Ngụy Lương cũng không có động tay, thậm chí ông ta còn giơ tay lên ngăn động tác của thủ hạ lại, nhìn Thịnh Khanh Khanh lặp lại: "Nửa canh giờ."

Tôn Tấn ở phía xa không có tin tức gì, Ngụy Lương thì sẽ không lập tức động thủ với nàng, đương nhiên Thịnh Khanh Khanh không ngại dành thêm một canh giờ để suy nghĩ.

Nàng vẫn không thả Ngụy phu nhân ra, sau khi nhìn thấy Ngụy Lương dẫn người rời khỏi từ cửa sau, sau đó nàng mới cẩn thận đổi dao găm sang tay khác, lau đi những giọt mồ hôi khiến dao găm gần như tuột khỏi tay này, bình tĩnh tự hỏi cách nào để thoát thân.

Thật sự không được thì chỉ có thể tạm thời đồng ý với Ngụy Lương.

*

Tôn Tấn dẫn theo một đám người đuổi theo chiếc xe ngựa đang chở Thịnh Khanh Khanh rời đi, vòng qua bảy, tám cái ngã rẽ thì tới vùng ngoại ô, vừa mới chuẩn bị tiến lên vây quanh tứ phía của tòa nhà này, thì va chạm trực diện với một đám người ngựa, một cuộc chiến tranh được nổ ra.

Khoảnh khắc cả hai va chạm vào nhau, Tôn Tấn đã nhìn thấy Ngụy Lương đứng lẫn trong đám người, hai bên vừa gặp nhau, do bất lợi về số quân nên Tôn Tấn rơi vào tình thế không thuận lợi.

Mà đương nhiên Ngụy Lương mang theo mục đích mà đến, ông ta không chút do dự nhanh chóng hạ lệnh cho thuộc hạ chia thành hai tổ, một tổ ở lại chiến đấu với đám người Tôn Tấn, một nhóm chừng mười mấy người khác thì đi theo phía sau ông ta hướng vào tòa nhà.

Đoán chắc là Ngụy Lương đã biết được Thịnh Khanh Khanh đang ở trong nhà, mục đích bây giờ cũng là nàng, đầu Tôn Tấn cũng muốn nổ ra.

Hắn ta không dám nghĩ đến chuyện nếu Thịnh Khanh Khanh xảy ra chuyện gì, khi trở về Mạnh Hành biết được thì sẽ có phản ứng gì.

Sau khi cần nhắc về chuyện thuộc hạ hai bên quá chênh lệch nhau, Tôn Tấn không thể không cắn răng ra lệnh cho một binh sĩ thông minh chạy về trong thành tìm viện quân, lại vừa hận bản thân mình không hiểu vì sao đi ra khỏi thành mà lại mang ít người đến như thế này.

Hắn ta chính là bị trúng tà rồi mới nghe theo kế hoạch của Thịnh Khanh Khanh mà làm việc, bây giờ chọc cái sọt này, ngay cả hối hận cũng chẳng kịp nữa!

- -- Dù sao có ai ngờ được Ngụy Lương thế nhưng lại nghênh ngang dẫn theo một đám người có trang bị vũ khí hạng nặng thế này ra khỏi thành chứ? Rồi có ai ngờ Ngụy Lương có thể biết được kế hoạch của Thịnh Khanh Khanh?

Trong lòng Tôn Tấn không thể không hoài nghi bức thư mật kia chính là của Ngụy Lương đưa đến trong viện cho Thịnh Khanh Khanh.

Chỗ xảy ra cuộc chiến cách cổng thành không xa, kỵ mã phi nhanh chừng non nửa canh giờ để đến nơi, Tôn Tấn mơ hồ cảm thấy muốn hỏng đến nơi, trong tình huống bản thân bị vây đánh còn phải liên tục hướng sự chú ý vào phía tòa nhà, trong lòng thầm niệm cầu thần, phật được vài lần, hy vọng họ có thể phù hộ cho Thịnh Khanh Khanh bình an vô sự.

Binh sĩ được phái đi tìm cứu viện ngồi ngựa nhanh chóng phóng đi, mãi đến khi gần đến cổng thành Biện Kinh, đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp --- Vẻ mặt của các binh lính đứng canh giữ cổng thành không đúng lắm, khi nhìn thấy thì rất giật mình.

Đột nhiên binh lính ghìm chặt dây cương của ngựa lại, cúi đầu đưa lệnh bài của mình ra, hỏi rõ: "Xảy ra chuyện gì?"

Đôi mắt của thủ thành còn chứa chút kinh hoảng và bàng hoàng, hắn ta lẩm bẩm nói: "Ta nhìn thấy Mạnh Đại tướng quân."

Tinh thần của binh lính truyền tin bỗng trở nên hăng hái: Có quân tiếp viện nào mạnh hơn Mạnh Hành được chứ? Hắn ta lập tức hỏi: "Đại tướng quân ở đâu?"

Thủ thành hốt hoảng lắc đầu: "Hắn bỏ lại những người khác, một mình một ngựa rời đi rồi, hình như là có việc gấp?"

Binh lính truyền tin như tự hỏi một lúc rồi cũng tự nhiên hiểu được: Mạnh Hành hoặc là đến Mạnh phủ tìm Thịnh Khanh Khanh, hoặc là quay về phủ Đại tướng quân của mình, suy đoán trước có khả năng nhiều hơn.

Nghĩ như thế, binh lính truyền tin không hề do dự nói cảm tạ rồi phóng thẳng đến Mạnh phủ, khi hắn ta đuổi tới nơi thì từ trong miệng gác cổng mới biết được bản thân mình đã bỏ lỡ Mạnh Hành.

Người gác cổng tốt bụng nói: "Đại tướng quân đi vào trong một chuyến rồi nhanh chóng đi ra, chắc là trở về quý phủ của mình."

Binh lính truyền tin: "..." Đó là đương nhiên rồi, bởi vì Thịnh Khanh Khanh lén ra khỏi phủ, nên Mạnh Hành đến Mạnh phủ đương nhiên chỉ nhìn thấy trống không.

Có lẽ Mạnh Hành tìm kiếm quân canh gác của Tôn Tấn phía xung quanh Mạnh phủ, nhưng cũng không tìm thấy ai, chắc chắn là đã đoán ra được chuyện gì rồi.

Hắn ta chỉ đành nhanh chóng quay đầu trở về phủ Đại tướng quân, lần này so với lần trước tốt hơn một chút, hắn thấy Mạnh Hành đang giục ngựa chạy nhanh như bay, trường đao đặt bên người, trên mặt đầy sát khí như muốn hủy hoại thế giới.

Binh lính truyền tin vốn dĩ còn đang muốn đuổi theo, vừa khéo nhìn thấy Tần Chinh dường như đang từ phủ Đại tướng quân chạy nhanh ra ngoài như một cơn gió, nên nhanh xuống hành lễ: "Tần phó tướng, Đại tướng quân đi đâu thế ạ?"

Trong tay Tần Chinh còn đang cầm một phong thơ, sự lo lắng trên mặt hắn cũng gần như biến thành một ngọn lửa: "Đi Ngụy gia --- Tôn Tấn bảo vệ Thịnh Khanh Khanh đang ở chỗ nào! Chẳng lẽ hắn ta không biết không có Thịnh Khanh Khanh, Mạnh Hành sẽ càng điên cuồng hơn trước kia hay sao!"

Trong lòng binh lính truyền tin run lên nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng giải thích chuyện xảy ra tối nay cho Tần Chinh biết.

Tần Chinh bỗng nhiên cảm thấy phong thư mình cầm trên tay do Thịnh Khanh Khanh tự viết này càng nóng phỏng tay hơn, hắn ta liếc mắt nhìn một cái đã thấy Mạnh Hành mất dạng rồi, cắn răng nói: "Ngươi dẫn người đi tìm Tôn Tấn, ta phải tiến cung gặp thánh thượng."

Binh lính truyền tin nhận mệnh, theo bản năng hỏi: "Tần phó tướng đi gặp thánh thượng làm gì?"

"Mạnh Hành muốn bắt đầu đại khai sát giới ở Ngụy gia, ta phải lập tức đưa những chứng cứ phạm tội mà hắn thu thập được đến trước mặt bệ hạ, chắc chắn tội trạng của Ngụy gia không thể ân xá được!" Tần Chinh vô cùng lo lắng trở về: "Ngươi không cần lo lắng cái này, nhanh chóng dẫn người đi tiếp ứng Tôn Tấn đi, bất luận làm thế nào cũng không thể khiến cho Thịnh Khanh Khanh gặp chuyện không may được!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi