BIỂU MUỘI NHUYỄN NGỌC KIỀU HƯƠNG

Thành Biện Kinh kiên cố, thế gia như dòng nước chảy.

Hồ gia Ngụy gia ngã xuống rồi, thì Triệu Tiền Tôn Lý còn rất nhiều gia tộc khác đi lên.

Không cần biết qua bao lâu, mọi người đã ném Ngụy gia lại phía sau đầu, không còn hoảng sợ khi nhắc về nó mỗi ngày nữa.

Mọi người chuyển sự chú ý của họ sang thứ gì đó tương đối ít quan trọng hơn.

Ví dụ như, vốn dĩ có tin đồn cho rằng biểu cô nương Thịnh Khanh Khanh ở Mạnh phủ đính hôn với Ngụy Trọng Nguyên, mà bây giờ Ngụy gia không còn, Ngụy Trọng Nguyên không tránh được bị liên lụy, sau này thân mang tội, nói thế nào cũng không thể cùng Thịnh Khanh Khanh đính hôn được.

Người biết rõ chuyện Văn Nhân còn âm thầm bĩu môi: Thế không phải gãi đúng chỗ ngứa của một số người rồi à!

Ngay tại đây, không biết ai truyền tin tức này ra trước, nói mệnh Thịnh Khanh Khanh không tốt, những nam nhân cùng có mối nhân duyên với nàng đều sẽ không có kết cục tốt, nhẹ gì thương gân động cốt, nặng thì tan cửa nát nhà.

Tin đồn cũng có mắt -- nhìn xem, đầu tiên là nhị công tử Ngụy gia bị liệt, Ngụy gia còn không sáng mắt, sau đó cả gia tộc đều bị bắt đi, còn chưa đủ rõ ràng à?

Tuy chỉ âm thầm truyền đi, nhưng bây giờ những điều xấu xa này đều được mọi người bàn luận nhiều nhất, bởi thế nên nó được âm thầm truyền đi trong Biện Kinh một thời gian dài.

Khi Thịnh Khanh Khanh biết chuyện này đã là chuyện mấy ngày sau.

Nhưng đợi khi Mạnh Sính Đình làm đính hôn, trong ngoài Mạnh phủ đều rất bận, ngay cả Thịnh Khanh Khanh còn phải ân cần giúp đỡ, nàng cũng không có thời gian đi quản mấy tin đồn không thật.

Khi nàng gặp được Mạnh Sính Đình và Phương Cánh, Phương Cánh có nhắc đến: "Hình như tin tức này được lan truyền nhiều hơn ở chỗ của các cô nương, còn ở chỗ chúng ta thì không có nhiều hứng thú."

Đột nhiên Thịnh Khanh Khanh lại nhớ đến một người mà nàng lại tạm thời quên mất --- Mạnh lục cô nương.

Nàng đã từ trong miệng Ngụy phu nhân xác nhận được, tai mắt của Ngụy gia ở Mạnh phủ là Mạnh lục cô nương.

Hay là nói, Mạnh lục cô nương ở Hồ gia rơi đài, mẫu thân bị bỏ tù, sau này phụ thân lại lạnh nhạt, đã là đường cùng rồi, đối với nàng ta mà nói tìm nơi nương tựa là Ngụy phu nhân cũng không thể nói đó là quyết định ngu ngốc.

Nhưng mấy ngày nay đã xảy ra nhiều chuyện, sau này Thịnh Khanh Khanh lại cẩn thận chăm sóc Mạnh Hành, sợ bệnh cũ hắn lại tái phát, nàng cẩn thận từng chút để xoa dịu tâm trạng nóng nảy, tàn nhẫn của hắn, đợi cho hắn khôi phục lại tinh thần, lúc nhớ đến chuyện của Mạnh lục cô nương, mới biết Mạnh lục cô nương đã lấy cớ thân thể không thể từ lâu, nói với Mạnh lão phu nhân đến thôn trang ở ngoại ô để tịnh dưỡng.

Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy là dáng vẻ trốn tránh, nhưng Mạnh lục cô nương lại làm một kẻ trộm.

Cuối cùng cũng là tôn cô nương, là huyết thống của Mạnh phủ, nếu sau này có thể thu lại tính tình, thì Thịnh Khanh Khanh cũng không muốn phải đuổi cùng giết tận, xé rách mặt nhau.

Nhưng Phương Cánh vừa nói như thế, Thịnh Khanh Khanh lại tỉ mỉ hỏi Mạnh Sính Đình vài câu, quả nhiên phát hiện ra thời gian bắt đầu có những tin đồn đó là khi Mạnh lục cô nương rời khỏi Biện Kinh được một, hai ngày.

Mạnh Sính Đình cũng đen mặt lại: "Lại xoay khuỷu tay ra ngoài như thế đấy."

Thịnh Khanh Khanh cười nói: "Ta họ Thịnh, cũng không phải người của Mạnh phủ."

Mạnh Sính Đình ngạc nhiên nhìn nàng một cái: "Sau này ta còn phải gọi muội một tiếng đường tẩu đấy, sao muội không phải người Mạnh phủ được chứ?"

Phương Cánh đang ở bên cạnh châm trà cho Mạnh Sính Đình, nghe thấy thế thì tay cũng run lên, một nửa cốc đổ trên bàn, nhanh chóng hạ siêu nước xuống.

Đưa mắt sang như có như không mà nhìn Thịnh Khanh Khanh, nắm tay lại để trên môi ho khan hai tiếng, nói: "Lời đồn đãi này còn một nửa đó là --- nói người mệnh này, cả đời đều không thể phá giải được, sau này cũng không ai dám cưới."

Hàng chân mày Mạnh Sính Đình càng nhíu chặt hơn: "Ta trở về nói với mẫu thân một tiếng."

"Không cần đâu, lời đồn thôi, rồi sẽ biến mất thôi." Thịnh Khanh Khanh không quan tâm nói: "Ngày trọng đại của tỷ sắp đến rồi, đừng để xảy ra nhiều chuyện nữa."

Mạnh Sính Đình còn muốn khuyên nàng, nhưng sau đó nàng ấy lại không nói nữa.

Bọn họ cũng không cần khuyên Thịnh Khanh Khanh, chỉ cần hồi phủ hỏi một chút Mạnh đại phi nhân sẽ biết.

Từ trên xuống dưới của Mạnh quý phủ, không ai để ý đến hôn sự của Mạnh Hành và Thịnh Khanh Khanh hơn Mạnh đại phu nhân cả.

Nếu lúc đầu là nói, Mạnh đại phu nhân bởi vì cảm thấy Thịnh Khanh Khanh có thể chữa được bệnh này cho Mạnh Hành khiến hắn tốt lên nên bà ấy mới có ý định đó, nhưng bây giờ là bởi vì tình cảm của Mạnh Hành dành cho Thịnh Khanh Khanh đã ăn sâu vào tận xương tủy rồi.

Bà không biết mình đã phải đợi bao lâu mới nhìn thấy được cây vạn tuế Mạnh Hành này ra hoa, một cơ hội nhỏ bé cũng không dám bỏ qua, sợ rằng bỏ qua người này sẽ không còn ai nữa, sau đó Mạnh Hành sẽ cô đơn trong suốt quãng đời còn lại của mình.

Người khác đều nghĩ rằng lấy quyền thế và địa vị của Mạnh Hành muốn tìm một cô nương nào đó đều là chuyện dễ như trở bàn tay, Mạnh đại phu nhân thầm nghĩ: Phi!

Cái gì mà quyền thế địa vị? Rõ ràng Mạnh Hành nếu không có chút ưu điểm ấy thì không có chút ưu điểm nào cả!

Miệng thì không nói lời nào cho dễ nghe, gặp ai cũng bày ra gương mặt lạnh như băng đó, nói lời nào không vừa ý thì rút dao ra, chẳng chút tri kỷ và dịu dàng nào, cô nương nhà ai có thể thật lòng thích hắn chứ?

Nhưng Thịnh Khanh Khanh lại cứ mê muội đâm đầu vào.

Mạnh đại phu nhân thật sự rất muốn nhổ củ cải trắng mọng nước này chạy trốn đi, mỗi ngày bà đều cảm thấy cái đầu bò như Mạnh Hành chắc chắn không thể ăn được củ cải trắng, lo nghĩ đến tóc cũng đều rụng hết.

"Sao ta biết được?" Mạnh đại phu nhân thở ngắn than dài: "Ta cũng hỏi thăm qua tin tức từ đâu truyền đến, tính mấy ngày kế tiếp sẽ làm cho yên tĩnh chút, nhưng người nói xấu sau lưng người khác, ta cũng không thể đi che đậy tất cả được, càng không thể quản bỏ họ phải đóng cửa lại không nói gì với nhau cả, có phải hay không?"

Mạnh Sính Đình nói ra suy nghĩ của mình: "Sau khi đường huynh biết thì muốn làm cái gì?"

Mạnh đại phu nhân trừng to mắt: "Đương nhiên nó cũng biết! Nhưng tên tiểu tử này lại không muốn ra tay!"

Mạnh Sính Đình ngạc nhiên: "Không phải chứ. Đường huynh quý trọng Khanh Khanh như thế, sao lại bỏ mặc nàng ấy bị đàm tiếu bao vây thế được?"

"Quỷ mới biết, nhi tử lớn không cần mẹ nữ." Mạnh đại phu nhân khẽ giật giật mí mắt: "Như hũ nút vậy, hỏi mấy lần cũng đều nói nó đã sớm có kế hoạch, ta chờ đến gấp gáp chết đi được đây!"

Mạnh Sính Đình càng nghĩ càng không thể hiểu được Mạnh Hành kéo dài thời gian làm gì, đành phải nghĩ cách trấn an Mạnh đại phu nhân.

Kết quả ngày hôm sau, Mạnh Sính Đình đã nghe nói có người ra tay.

- -- Không phải là Mạnh Hành, là Vệ Phong nhảy ra, công khai nói nếu ai không muốn kết hôn với Thịnh Khanh Khanh, thì hắn nguyện ý đến Mạnh phủ cầu hôn.

Mạnh Sính Đình và Phương Cánh đưa mắt nhìn nhau: "..."

Phương Cánh khó khăn nói: "Nàng cảm thấy Thịnh cô nương có biết không?"

"Chắc chắn không biết, muội ấy không quan tâm mấy thứ này, trừ khi chúng ta cho người nói với nàng."

Phương Cánh lại nhẹ nhàng thở ra, hắn nói: "Đừng vội, ta đến Vệ gia hỏi một chút xem có phải tên tiểu tử kia có phải đầu bị đập hỏng rồi không."

Phương Cánh là người hiểu rõ tình hình, trước đó mấy ngày hắn nghe thấy mấy lời đồn đãi thì cười chế giễu, trong lòng hắn cũng đã sớm biết kết cục rồi.

Mấy ngày trước bọn họ nhìn gặp Mạnh Hành ở Giang lâu cũng biết được Mạnh Hành vô cùng quý trọng Thịnh Khanh Khanh thế nào, sao hắn có thể để thịnh Khanh Khanh gả cho người khác được chứ?

Nhưng chờ rồi chờ, không ngờ Mạnh Hành vẫn không làm gì khác, để tên tiểu tử Vệ Phong này không sợ chết mà nhảy ra.

Rõ ràng ngày ấy ở Vọng Giang lâu, Vệ Phong ở bên cạnh thấy rất rõ ràng!

Mạnh Sính Đình nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ta cũng muốn hồi phủ xem sao."

Hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, lại thuận buồm xuôi gió tiến đến đính hôn đã được ra ở riêng, vì hai người vẫn chưa có làm hôn sự nên vẫn chưa có thấy bóng người.

Mạnh Sính Đình trở về Mạnh phủ cùng Thịnh Khanh Khanh, mà Phương Cánh lại vội vàng chạy thẳng đến Vệ gia, ở ngoài cửa đã gặp Văn Nhân.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng hiểu được mục đích của hai người đến nơi này là giống nhau, nên có chung một mục đích vọt thẳng vào trong đóng cửa từ chối tiếp khách bắt lấy Vệ Phong.

"Có phải ngươi điên rồi không? Ai cho ngươi làm như thế hả?" Văn Nhân không thể tưởng tượng nổi nói: "Đây là ngươi muốn ở trước mặt toàn thể dân chúng Biện Kinh thách thức Đại tướng quân à?"

Vệ Phong thật sự rất kiên cường, hắn ta ngẩng cô lên: "Ta đã nhịn lâu rồi, Đại tướng quân vẫn không ra tay, thì không thể để ta thử xem sao à? Nhỡ đâu chuyện thành? Nhỡ đâu Đại tướng quân không muốn..."

"Ngươi tỉnh đi." Văn Nhân nghe thấy thì tức giận cắt ngang: "Ngươi nghĩ Đại tướng quân là ai chứ? Trong lòng hắn muốn cái gì, nhìn thấy hắn và Thịnh tỷ tỷ ở chung với nhau thì mọi người ai cũng biết hết."

Bỗng nhiên Vệ Phong nhớ đến ngày hôm đó trên Vọng Giang lâu, ở trong yến tiệc của Văn phu nhân, hắn run lên một chút, không chịu thua nói: "Cho dù Đại tướng quân... thì nhỡ đâu Thịnh cô nương thích ta hơn thì sao!"

Ngay cả Phương Cánh cũng đưa ánh mắt thương hại mà nhìn chằm chằm vào Vệ Phong.

Vệ Phong bị hai người nhìn bằng cặp mắt vừa hèn mọn lại vừa đồng cảm thì giậm chân, hắn ta đỏ mặt vỗ bàn: "Vậy hai ngươi nói đi, tin đồn về Thịnh cô nương đã bị lan truyền nhiều ngày như thế rồi, vì sao Đại tướng quân lại không lên tiếng chứ? Chẳng lẽ hắn không biết một cô nương mà bị đồn đãi như thế khó chịu lắm hay không?"

Lúc này Phương Cách có chút đăm chiêu nói: "Khi những lời đồn được lan truyền trong khoảng thời gian này, quả thật đã không có người đến Mạnh phủ làm mai nữa."

Văn Nhân bổ sung thêm: "Huống chi, cầu hôn không đề cập với họ hàng, cũng cần phải có chút thời gian chuẩn bị mới được."

Vệ Phong lập tức nói: "Nếu Thịnh cô nương có thể gật đầu, đương nhiên nhà ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị ba môi sáu sính! [1]"

[1] Ba môi sáu sính: Hay còn là tam thư lục lễ, đây là nét văn hóa trong hôn lễ xưa của người Trung Quốc. Tam thư lục lễ nghĩa nôm na là 3 bức thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ. Tam thư gồm Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Đây là 3 lá thư nhà trai đưa sang nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thức. Lục lễ là chỉ 6 lễ gồm: Nạp thái: Lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ; Vấn danh: Lễ hỏi tên tuổi, thân thế; Nạp cát: Lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn; Nạp chinh: Lễ nhận lễ vật; Thỉnh kỳ: Lễ định ngày cưới; Thân nghênh: Lễ rước dâu.

Văn Nhân không biết đang suy nghĩ gì, chua xót nhìn Vệ Phong, khoanh tay lên cao giọng hỏi: "Ngươi cảm thấy ta đang nói ngươi sao?"

Vệ Phong: "Còn người khác à?"

"Nếu không phải ta là nữ, cũng không đến phiên ngươi ra tay." Văn Nhân tức giận nói: "Tôi đã đến cầu hôn từ mấy tháng trước, cũng không vì chuyện Ngụy Trọng Nguyên, nói không chừng so với Đại tướng quân, Thịnh tỷ tỷ còn thích ta hơn một chút."

Phương Cách lại nhìn chằm chằm không thể nói nên lời nhìn Văn Nhân nói ra mấy lời khiến người ta ngạc nhiên kia: "..."

"Bây giờ lại không được!" Văn Nhân hối tiếc nhắm mắt lại: "Ngày Ngụy gia bị bao vây, ta biết chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra, chạy đến nhìn thoáng qua Mạnh phủ, vừa khéo nhìn thấy Đại tướng quân và Thịnh tỷ tỷ trở về."

Nàng ấy nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, hung hăng đạp trên đất một đạp.

"Thịnh tỷ tỷ không phát hiện ra ta, thừa dịp xung quanh không ai nhìn thấy thì chủ động hôn lên môi Đại tướng quân một cái! Vốn ta còn đang muốn đi đến, thì Đại tướng quân lại trừng mắt liếc nhìn ta một cái không để ta tiến vào chào hỏi!" Văn Nhân nhớ đến chuyện ngày đó thì vẫn còn tức sôi cả máu: "Hắn chỉ sợ Thịnh tỷ tỷ thấy ngại ngùng, thật đáng ghét! Ta cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của Thịnh tỷ tỷ!"

Phương Cánh và Vệ Phong cùng quay sang nhìn Văn Nhân ánh mắt vừa phức tạp vừa kính nể.

- -- Ngươi lại có lá gan đứng nhìn luôn đấy?

Vệ Phong khiếp sợ qua đi rồi lại nghĩ, đặt tay lên tim thành thật với chính mình: Hắn cũng rất muốn nhìn.

Văn Nhân thở mạnh một hơi mới tỉnh táo lại, nàng xoa xoa thắt lưng nhỏ bé của mình nói: "Đều đã chán ngấy, nghiêng ngả như thế rồi, ngươi còn cảm thấy mình thực sự còn khả năng sống nào không?"

Khí thế của Vệ Phong đã yếu đi ba phần: "Vậy vừa nãy ngươi nói muốn chuẩn bị..."

"Cho dù Mạnh đại tướng quân muốn cầu hôn cũng không thể chuẩn bị nhiều ngày như thế chứ?" Văn Nhân liếc mắt xem thường, ngẩng cao đầu nói: "Không chừng Đại tướng quân vất vả chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, hôm nay đang muốn đến Mạnh phủ đấy, ngươi nhanh chóng chạy nhanh đi, ta sợ cái mạng nhỏ này của ngươi --- gần đây ngươi vẫn đừng nên ra ngoài."

Vệ Phong: "..." Hắn vẫn cứng miệng nói: "Sao có thể khéo như thế ---"

Lời còn chưa dứt, muội muội của Vệ Phong đã chạy đến cửa, nàng ấy thở hồng hộc, hít sâu một hơi mới nói: "Bệ hạ tứ hôn cho Đại tướng quân và Thịnh cô nương!"

Vệ Phong: "..." Mặt đau quá, mặt thật sự rất đau.

Xem ra còn phải đau thêm một trận nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi