BIỂU THÚC LUÔN BẮT NẠT TA ĐẾN PHÁT KHÓC



Nhưng ánh mắt Lâm Chiếu Thần lại dán vào nàng, hắn gõ gõ án thư trước mặt: "Uyển Uyển, lại đây xem có phải đồ của nàng không?"
Khương Uyển Xu dời ánh mắt đi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Trên án đặt một quả cầu hoa vàng đỏ và một ngọn đèn Khổng Minh.
Khương Uyển Xu vô thức sờ vào tay áo mình, quả cầu hoa ngày thường vẫn giấu ở bên trong đã không thấy đâu.
"Đây có phải là đồ của nàng không?" Lâm Chiếu Thần hỏi lạo lần nữa, trong giọng nói chứa đầy vẻ nguy hiểm.
Máu của Khương Uyển Xu lập tức dâng lên, hai mắt đỏ hoe, không biết lấy dũng khí đâu ra, lớn tiếng nói: "Đúng vậy, là đồ của ta đấy, vậy thì sao?"
Nàng thậm chí còn vươn tay về phía Lâm Chiếu Thần, "Trả lại cho ta!"
Thỏ con nóng nảy, đôi mắt đỏ hoe như sắp cắn người.
Khóe miệng Lâm Chiếu Thần gợi lên một nụ cười ý vị không rõ, bỗng nhiên hỏi một câu: "Trâm ta tặng nàng đêm qua, sao không đeo?"
Khương Uyển Xu quay mặt đi, giận dỗi nói: "Không thích."
"Đồ ta tặng nàng không thích, nàng chỉ thích đồ Tiết Trì tặng à?"
Giọng điệu của Lâm Chiếu Thần bình tĩnh, thậm chí còn dịu dàng.


Nhưng Khương Uyển Xu lại rùng mình một cái.
Lâm Chiếu Thần chậm rãi nhào quả cầu hoa và đèn Khổng Minh Đăng thành một đống nát vụn.
Khương Uyển Xu trông mong nhìn, không dám ngăn cản, đau lòng muốn chết, trong mắt lại nổi lên sương mù.
"Ta nghe nói, phu nhân Tiết hầu Kiều thị cùng Chu vương phi vốn là tỷ muội sinh đôi, năm đó cũng gọi là nhị Kiều ở kinh đô, cho nên tính như vậy, Ngụy Tử Sở và Tiết Trì là biểu huynh đệ, chắc là diện mạo cũng giống mẫu thân đi, nhìn qua dung mạo của hai người này còn có vài phần tương tự."
Giọng Lâm Chiếu Thần trong vắt lạnh lùng, nhưng rơi vào tai Khương Uyển Xu, lại tựa như sấm sét, thân thể nàng lay động hai cái, suýt nữa thì ngã xuống.
Lâm Chiếu Thần nhìn sắc mặt trắng bệch của Khương Uyển Xu, khẽ cười: "Nếu không phải ngày đó ta tự tay chém đầu Ngụy Tử Sở, thì ta cũng nghi ngờ hắn chưa chết đấy, Uyển Uyển, thì ra nàng thích loại nam nhân này, như vậy không tốt đâu, hai người bọn họ, trông tướng đều đoản mệnh, sẽ không sống được lâu."
Khương Uyển Xu run rẩy cả người, không biết do tức giận hay là sợ hãi, nàng dùng đôi mắt ngập nước hung hăng trừng Lâm Chiếu Thần: "Ngươi là đồ độc ác, nếu không phải tại ngươi, thì Sở ca ca của ta vẫn sống tốt, ngươi, ngươi..."
Nàng run rẩy nửa ngày, nói không nên lời mắng chửi, quả nhiên cực kỳ tức giận, "Ngươi nói bậy, chàng ấy còn lâu mới có tướng đoản mệnh."
Lâm Chiếu Thần ngồi ở đó, nhìn Khương Uyển Xu, ánh mắt có vẻ ôn nhu, nhưng lại giống như tàn khốc: "Uyển Uyển, nàng không hiểu chuyện, ta sẽ không trách nàng, có trách, thì chỉ có thể trách hạng người xấu xa bụng dạ khó lường kia.

Không sao, ta sẽ tìm hắn ta lý luận một phen, ta cam đoan, về sau sẽ không có ai dám có suy nghĩ không an phận với nàng nữa, tuyệt đối sẽ không."
Khương Uyển Xu bỗng nhiên có một loại cảm giác sởn tóc gáy.
——————————
Tuấn mã trên sân bóng hí vang, mã cầu được đánh lên cao, bay từ đầu sân bên này sang đầu kia sân bên kia, một cây gậy nghiêng ngả vung tới, đập một cú thật mạnh, đưa mã cầu vào cầu môn (khung thành).
Chúng binh sĩ giục ngựa chạy tới, vỗ tay tán thưởng: "Tiết thế tử quả nhiên rất giỏi, ngày xưa đã xem thường ngươi rồi."
Tiết Trì chậm rãi siết chặt ngựa, thần sắc trên mặt khiêm tốn tự nhiên: "Đa tạ chư huynh."
Công tử Phương Húc nhà Phương Thượng thư là chủ nhà hôm nay, hắn ta nháy mắt với Tiết Trì: "Trước đó nghe nói thân thể ngươi yếu ớt nhiều bệnh, thì ra là giấu tài, suýt nữa thì bị ngươi lừa gạt rồi, thế này thì không được, tháng sau trong cung có một trận đấu mã cầu, ngươi vào đội của chúng ta đi, gọi thêm Kiến An nhà lão Triệu nữa, chắc có thể đánh một trận với đội quân của Thần Sách đấy."
Tiết Trì ban đầu sống ở Chương Châu với Lâm Giang hầu Tiết Kỳ Hiển, mấy tháng trước Tiết Kỳ Hiển được điều động hồi kinh, hắn mới đi theo về, chỉ là nghe nói hắn luôn ốm yếu, quanh năm ở nhà tĩnh dưỡng, gần như không qua lại với người ngoài.
Lúc mới đến kinh thành, Tiết Trì bị bệnh nặng một trận, suýt nữa là chết rồi, về sau nghe nói Bồ Tát hiển linh, kiên cường kéo về, không biết có phải sự bình yên đến rồi không, sau đó sức khỏe của hắn hồi phục, sinh long hoạt hổ, cũng có thể ra ngoài xã giao tới lui.
Tiết Trì là một quân tử ôn nhu, học thức uyên bác, biết ăn nói, phong thái bao dung, làm cho người ta có cảm giác như gió xuân, qua không bao lâu, đã bị đám Vương Tôn công tử trong thành An Dương coi là người của mình.
Triệu Kiến An chạy tới, mặt mày hớn hở: "Ta đã nói rồi, Tiết huynh thân thủ cực tốt, gọi hắn vào đội chúng ta, đảm bảo ăn chắc luôn."
Cũng có người không phục, ở bên kia hô to: "Lại một ván nữa, lại một ván nữa, ta không tin, ta đánh cầu bảy tám năm rồi, chả nhẽ không bằng Tiết huynh, đến đây, thả ngựa lại đây, cùng ta đánh một trận nữa đi."
Mọi người cười to rồi tự mình giục ngựa trở về vị trí.
Lúc này, hạ nhân ngoài sân chạy tới, người của Phương Húc hét lên: "Công tử, Yến Quốc công đến."
"A?" Phương Húc ngây người một chút, lướt trong đầu mình một lần, mới nhớ ra Yến quốc công là người nào.
Lâm Chiếu Thần tuy tuổi còn trẻ, nhưng không giống với những công tử dựa vào trăm ơn huệ của cha huynh, hắn đường đường là nhất phẩm công hầu, chiến tướng dũng mãnh số một của Tấn quốc, tay cầm trọng binh, sát phạt quyết đoán, thiết kỵ binh mã của Yến Quốc công lướt qua chỗ nào, là máu đỏ ngàn dặm, không một ngọn cỏ nào mọc được, người Hồ quan ngoại[1] thậm chí còn lấy từ "sát phạt" để gọi hắn.
[1] quan ngoại (vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc)

Một đại nhân vật cổ tay sắt máu như vậy bỗng nhiên đến thăm, khiến Phương Húc có chút căng thẳng: "Yến Quốc công? Xưa nay, ta không có quan hệ sâu xa với vị đại nhân này, hôm nay duyên cớ gì mà hắn lại tới đây?"
Triệu Kiến An nghe thấy, thò đầu lại: "Đại biểu huynh nhà ta sao? Chưa từng nghe nói huynh ấy biết đánh mã cầu a, sao lại tới đây."
Lúc này, Phương Húc mới phản ứng lại, Triệu Kiến An và Yến Quốc công vốn dĩ là biểu huynh đệ, hắn thở phào nhẹ nhõm, kéo Triệu Kiến An cùng nhau đi ra ngoài nghênh đón.
Mặc dù Lâm Chiếu Thần mặc một bộ thường phục, nhưng thần thái lạnh lùng, khí chất kiêu căng, hắn ngồi trên tuấn mã màu đen cao lớn, có một cỗ uy thế sắc bén đập vào mặt.
Hắn thấy hai người Phương Húc, Triệu Kiến An, chỉ gật đầu một cái, cũng không xuống ngựa: "Kiến An cũng ở đây, rất tốt.

Phương công tử, nghe nói hôm nay các ngươi đánh mã cầu ở đây, ta cũng ngứa ngáy muốn thử, có thể cho ta chơi cùng không?"
"Đương nhiên là được rồi." Phương Húc mặt đầy tươi cười, "Rất hân hạnh được đón tiếp Yến Quốc công, đó là vinh hạnh của chúng ta, sao có thể nói không được chứ, Quốc công gia, mời."
Tuy rằng Triệu Kiến An và Lâm Chiếu Thần là biểu huynh đệ, nhưng hắn đối với Lâm Chiếu Thần kính sợ có thừa, hôm nay gặp ở đây, luôn cảm thấy khí thế của vị đại biểu huynh này còn lạnh lùng ngày thường, trong lòng có chút lo sợ bất an, đi theo phía sau nói nhỏ: "Hôm nay trông đại biểu huynh rất hào hứng, ta cứ tưởng huynh không thích chơi cái này cơ."
Lâm Chiếu Thần nhìn Triệu Kiến An một cái, thản nhiên nói: "Ta ít khi chơi cái này, thật ra không hiểu lắm, nhỡ lát nữa không phanh tay kịp, Kiến An ngươi nhớ chú ý an toàn."
[2] kết cục: chỉ trường hợp xấu xảy ra liên quan đến con người.
Triệu Kiến An và Phương Húc đổ mồ hôi lạnh, đồng loạt dừng bước, cũng không dám tiến lên trước nữa.
Lâm Chiếu Thần nhận lấy gậy đánh cầu do hạ nhân dâng lên, kẹp bụng ngựa.
Con ngựa đen phát ra một tiếng hí thật dài, như một tia chớp màu đen xông vào sân bóng.
Mọi người trên sân không quan tâm là ai ra sân, nhìn khí thế hung mãnh của Lâm Chiếu Thần, bọn họ ngược lại càng thêm hưng phấn: "Được, lại có thêm một viên mãnh tướng, lúc này mới có ý nghĩa chứ, mau lên, mau lên."
Ánh mắt Lâm Chiếu Thần quay lại, bắt gặp Tiết Trì ở xa.
Đồng tử Tiết Trì co rút lại, trầm mặc quay mặt đi.
Có người phát cầu trong sân, quả cầu bay "vèo" lên.
Lâm Chiếu Thần giục ngựa.

Con hắc mã của hắn là con ngựa quý giá dùng mồ hôi nước mắt lấy từ Tây Vực, đi theo Lâm Chiếu Thần chinh phạt nhiều năm trên sa trường, phi nhanh như lửa đốt, những con ngựa tầm thường há có thể đuổi kịp.
Trong khoảnh khắc, Lâm Chiếu Thần đoạt cầu trước, vươn nhẹ cánh tay ra, nhìn như lơ đãng vung gậy.
Quả mã cầu thoáng cái bật lên, phát ra tiếng xé gió bén nhọn, gào thét bay đi.
Thần kinh Tiết Trì từ đầu đến cuối căng chặt, duy trì khoảng cách với Lâm Chiếu Thần, dù là như thế, mã cầu kia mạnh mẽ bay về phía hắn ta, lực rất mạnh, làm cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng.

Ánh mắt của hắn ta chỉ thấy được dư ảnh của một vạch đen, một sự sợ hãi như kim đâm vào tim.

Góc độ đó đối diện với mặt hắn ta, căn bản không thể né tránh, trong lúc vội vàng, hắn ta chỉ có thể theo bản năng rụt người cúi đầu xuống.
Một cơn gió lướt qua đỉnh đầu.
Mọi người đồng loạt kinh hô một tiếng.
Quả mã cầu bay ra khỏi sân, chớp mắt đã không thấy đâu.
Tiết Trì chậm rãi duỗi thẳng người, mũ từ trên đầu rơi xuống, nứt thành nát vụn, tóc rơi rải rác trên vai.
Mọi người cứng đờ nhìn Tiết Trì, lại nhìn Lâm Chiếu Thần, sắc mặt đều có chút tái xanh.
Vẻ mặt Lâm Chiếu Thần nhàn nhạt: "Xin lỗi, kỹ nghệ không tốt, lỡ tay." Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh như băng, rồi bổ sung một câu, "Tiết thế tử thân thủ nhanh nhẹn, không tồi, tiếp nhé?"
Vẻ mặt của hắn kiêu căng, ánh mắt khinh miệt, như thể coi Tiết Trì ở trước mặt hắn chỉ là một con kiến.
Tiết Trì bị chọc giận, thù hận đã đè nén trong đáy lòng từ lâu xông lên, phá tan lý trí, hắn ta trầm giọng nói: "Đang muốn lãnh giáo đây."
Hắn ta giục ngựa về phía trước, xông thẳng về phía Lâm Chiếu Thần.
Phương Húc ở ngoài sân thấy vậy thì nhíu mày, túm lấy cổ áo Triệu Kiến An: "Đại biểu huynh nhà ngươi xảy ra chuyện gì thế, vừa vào sân đã hạ thủ ác như vậy, nếu Tiết thế tử chậm một nhịp, lúc này đã vỡ đầu rồi đấy, không được không được, ngươi mau đi gọi hắn xuống đi."
Triệu Kiến An buồn rầu gãi đầu: "Bộ dạng của huynh ấy, thì khi ta gọi thì sẽ rời khỏi chắc? Không, không, chúng ta vẫn nên nhanh chóng gọi Tiết huynh xuống, ngươi nhìn hắn đi, đã như vậy rồi mà còn lao về phía đại biểu huynh ta, đây không phải là muốn chết sao?"
Chỉ trong hai câu nói ngắn ngủi này, tình thế giữa sân đã thay đổi lớn.
Tuấn mã đang phi nhanh, Lâm Chiếu Thần tới gần Tiết Trì, hai người nhìn như truy đuổi mã cầu, dần dần đồng loạt chạy cùng nhau.
Lâm Chiếu Thần hơi nghiêng đầu, nhìn Tiết Trì một cái.

Như nhìn vật chết.
Tiết Trì trong lòng kinh ngạc.
Quả cầu bay qua hai người.
Lâm Chiếu Thần vung gậy lên, mang theo thế phong lôi, trực tiếp đánh úp về phía Tiết Trì.
Tiết Trì không ngờ Lâm Chiếu Thần ngông cuồng như vậy, trước mắt bao người lại trực tiếp hạ thủ, hắn ta muốn tránh theo bản năng, nhưng thế công kia quá mãnh liệt, hoàn toàn không thể tránh được, thoáng chốc, trong đầu hắn trống rỗng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi