BÌNH DƯƠNG CÔNG CHÚA

Chương 59:


Thất hoàng tử Lý Cần là một hoàng tử rất bình thường, trong đám hoàng tử bình thường đến nỗi ít người chú ý, không có ưu điểm gì khiến người khác ghi nhớ, nhưng cũng không có khuyết điểm.
Trên thực tế "bình thường nhất" mới là không bình thường nhất.

Có thể giấu đi chính mình, trong âm thầm gọt đẽo bản thân sao cho đặt vào khuôn một cách vừa khít, người bình thường hoàn toàn không thể làm được.
Điều này chứng tỏ hắn là người rất thông minh và cẩn thận.
Lý Thuật ngồi trong phòng khách, nói đùa vài câu nhàn thoại với mấy vị hoàng tử, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên người Lý Cần.
Lý Cần sinh sau nàng mấy tháng, lại bởi vì tính cách khiêm tốn, hai người không hay gặp mặt ngoài dịp lễ tết cung yến, mỗi lần Lý Cần gặp nàng đều rất cung kính, gọi nàng một tiếng hoàng tỷ.

Hắn cư xử trước giờ đều như thế, không xu nịnh ai, cũng không giao hảo với ai.
Nhị hoàng tử và Thái Tử tranh đấu rõ ràng như vậy, Lý Cần có thể chen vào mấy câu hòa giải tâm bình khí hòa, cho thấy hắn có năng lực giao tiếp.
Thực ra trong số hoàng tử, Lý Cần coi như là hoàng tử thân thuộc nhất với Lý Thuật.

Bởi vì Thôi Tiến Chi năm đó vào cung chính là để làm thư đồng cho Lý Cần.
Năm ấy Thôi gia quyền thế ngập trời, cây lớn thì đón gió, lão Thôi quốc công bắt đầu thu liễm thế lực, muốn để cho bệ hạ một ấn tượng tốt, mong được chết già an ổn.
Vài vị hoàng tử lần lượt lớn lên, bắt đầu được vào thư phòng đọc sách, cần phải có bạn học cùng từ quan lại thế gia, Thôi gia ngoài Thôi Tiến Chi không có ai vừa độ tuổi, nhưng lão Thôi quốc công vì tránh đầu sóng ngọn gió, tìm mọi lí do không cho Thôi Tiến Chi cuốn vào cung.
Thôi gia đã là cái đinh trong mắt, thân thiết với vị hoàng tử nào cũng là tự tìm đường chết.
Khi đó Thái Tử bắt đầu dã tâm, mạnh mẽ bắt Thôi Tiến Chi phải vào danh sách làm thư đồng, muốn nhân đó mượn sức Thôi gia.

Thôi Tiến Chi chỉ có thể căng da đầu tiến cung, Thôi gia vì tỏ vẻ trung thành với Hoàng Thượng nên đã kiên trì xin cho Thôi Tiến Chi làm thư đồng cho Thất hoàng tử không có danh tiếng, mới có thể tạm tránh được âm mưu của Thái Tử.
Thư đồng chính là sự tiếp xúc đầu tiên của các hoàng tử với thế lực trong triều, bởi vậy các vị hoàng tử đều đều cố gắng thân thiết với thư đồng, chẳng sợ tính tình không hợp nhau, cũng phải cố mà lôi kéo, để thò được cái râu vào trong triều.
Cảnh tượng ấy thế mà lại không xuất hiện giữa Lý Cần và Thôi Tiến Chi.
Lý Cần căn bản không hề lén lút giao thiệp với Thôi Tiến Chi, thậm chí số lần họ nói chuyện với nhau còn có thể đếm trên đầu ngón tay.

Khi đó hắn mới chỉ mười tuổi, đã cẩn thận như thế.
Mấy vị hoàng tử cùng đi học với Thất hoàng tử đều cảm thấy hắn ngốc, bên cạnh có đại bảo bối là Thôi Tiến Chi, lại không biết tận dụng.
Cứ như vậy, mấy năm đọc sách qua đi, những hoàng tử khác đều nhờ có thư đồng mà mượn sức được ít nhiều thế lực, chỉ có Lý Cần vẫn trơ trọi một mình.
Thất hoàng tử cẩn thận kín kẽ, cứng cỏi giữ mình, từ lúc thiếu niên đã có thể nhìn thấy.
Nhưng hôm nay nghĩ lại, đám hoàng tử thứ xuất nhảy nhót lôi kéo quan hệ kia giờ còn người nào có tiếng nói trong triều? Ngược lại Lý Cần không tranh không đoạt, không ngờ sau này lại được phụ hoàng phái đi quản Lễ Bộ.
Không tranh mới là tranh, Thẩm Hiếu nói rất đúng.
Lý Thuật rũ mắt, che đi sự tán thưởng, ngẫm nghĩ, Thẩm Hiếu thật biết cách nhìn người.
Hợp tác cùng Thẩm Hiếu tuyệt đối là nước cờ sáng suốt nhất nàng từng đi.
Nói chuyện với ba vị hoàng tử chẳng mấy chốc đã đến trưa, Lý Thuật liền sai người chuẩn bị thiện, để đám nữ nhân ở hậu viện, nam khách tiền viện ở lại dùng cơm.

Không ngờ nàng bị bệnh, trong phủ cũng có thể tổ chức một yến hội nho nhỏ.

Lý Thuật chỉ ngồi ăn mấy miếng, rồi nói thân thể không khỏe, muốn rời đi trước.
Không bao lâu, Thẩm Hiếu cũng tìm được sơ hở trốn khỏi yến hội.
Tịch yến trải qua được một nửa, mọi người bắt đầu cười đùa hàn huyên, một thị nữ lặng lẽ đi tới nói thầm với Lý Cần một câu, Lý Cần nhíu mày, nhưng vẫn quyết định đi theo.
*
Trong hoa viên, trong đình thủy tạ phía trên núi giả.
Lý Thuật đứng trong đình hóng gió, nhìn Thất hoàng tử đi qua cổng tròn, thị nữ không theo vào mà chỉ đứng canh ở một góc xa xa.

Trong vườn đều sắp xếp ám vệ, đảm bảo cuộc hội thoại hôm nay bí mật và an toàn.

Bị ám toán vài lần, Lý Thuật vô cùng cảnh giác.
Nàng thấy Lý Cần dọc theo đường mòn lát sỏi đến gần, sau đó nhấc vạt áo bước lên đình thủy tạ.
Hắn cười với Lý Thuật, rất cung kính hỏi: "Sao hoàng tỷ lại gọi ta tới đây, nơi này gió lớn, tỷ vẫn nên để ý kẻo nhiễm phong hàn."
Lý Thuật cười nhẹ: "Làm phiền thất đệ phải quan tâm.

Ngồi đi."
Trên bàn bày một ấm trà, với ba chiếc ly, Lý Cần nhìn thoáng qua.
Còn một người chưa tới.

Là ai?
Trong lúc hắn suy tư, Lý Thuật muốn châm trà, Lý Cần vội vàng giành lấy ấm, rót cho Lý Thuật và bản thân mỗi người một ly.
Lý Thuật hiện giờ là người đến sinh hoạt cá nhân còn không kham nổi, tốt nhất đừng động tay làm gì.
Đặt ấm trà xuống, Lý Cần nói:
"Trên tay hoàng tỷ còn bị thương, nên để lại một thị nữ hầu hạ mới phải.

"
Trong lời đã có ý ướm hỏi.
Tỷ cho người lui ra hết là định nói gì với ta.
Lý Thuật nghe ra ý của hắn, hơi mỉm cười:
"Thất đệ biết ta định nói gì thì sẽ không khuyên như vậy nữa đâu.

"
Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Lý Cần vô cùng cẩn thận, nếu nói chuyện vòng vèo với hắn, còn chẳng biết đến năm nào mới thuyết phục xong.

Còn không bằng một kiếm thấy máu, không cho hắn né tránh vấn đề.
Lý Cần nghe xong quả nhiên đôi đồng tử co lại, không ngờ Lý Thuật nói trắng ra như thế.

Hắn nhanh chóng ngẫm nghĩ trong lòng.

Lý Thuật đơn độc gặp hắn, lại còn cẩn thận bảo mật, không biết định nói gì.
Lý Cần và Lý Thuật cũng không phải rất quen thuộc, mấy năm nay nàng ở trên triều nhờ Thái Tử và Hoàng Thượng mà như ngón gió đông, chạm tay là bỏng, Lý Cần khiêm tốn làm việc, vẫn luôn ngoan ngoãn cắm đầu ở Lễ Bộ, chưa bao giờ thăm dò bên ngoài.
Một hoàng tỷ có thánh sủng như vậy lại muốn một mình nói chuyện với hắn, nhất định là vì trên người hắn có thứ đáng giá khiến nàng ấy để ý.
Nàng ấy muốn nhắm vào Lễ Bộ ư?
Không, Lễ bộ nghèo nàn, lại nhàm chán, không đáng để nàng ấy làm vậy.
Lý Cần nhanh chóng nghĩ lại chuyện triều chính gần đây: Hoàng tỷ hòa li với Thôi Tiến Chi, như vậy có nghĩa là quan hệ với Đông Cung......!Chỉ sợ phải tan vỡ.
Lễ Bộ xác thật không thể mang lại lợi ích gì cho hoàng tỷ......mà là....
Bản thân hắn.
Mới suy nghĩ chốc lát, Lý Cần trong lòng đã có đáp án.
Lý Cần liền cười nói:
"Có điều gì mà không thể để người khác biết, đến thị nữ cũng phải lui hết ra? Vậy sợ rằng nội dung là điều kinh thiên động địa, đệ đây cũng không dám nghe.

" ____Uyển chuyển cự tuyệt.
Tỷ không cần nói đâu, ta biết tỷ định nói gì, nhưng ta không muốn nghe.
Lý Thuật nhấp một ngụm trà, nói thẳng:
"Thất đệ giấu giếm bản thân bao nhiêu năm rồi, cảm thấy chưa đủ sao."
"Vừa sinh ra trên đầu đã có người đè nặng, mỗi lần lộ mình là sợ bị ghen ghét, mang về mối họa, bởi vậy ngày nào cũng lo lắng đề phòng, hàng đêm cẩn trọng.

Không chỉ bản thân ngươi, cả người thân của ngươi cũng thế."
"Mẫu thân ngươi có công sinh dục hoàng tử, lúc ngươi sinh ra đáng lẽ sẽ được thăng lên phi vị, nhưng lại bị Hoàng Hậu chèn ép, đến tận lúc ngươi thành hôn khai phủ, bà ta mới miễn cưỡng được tấn Trinh phi.

Nhiều năm như vậy Trinh phi sống trong cung thoải mái chứ? Phải khom lưng uốn gối trước mặt Hoàng Hậu, nhịn nhục cầu toàn, liệu có phải cuộc sống yên ổn?."
"Thê tử của ngươi cũng là con gái thế gia trung đẳng, nhưng sau khi gả cho ngươi còn không dám mặc hoa phục, không dám đeo nhiều trâm cài vòng ngọc.

Yến tiệc nào có thể không đi thì không đi, không thể từ chối thì cũng ngồi yên tĩnh một góc, một câu cũng không dám nói linh tinh, sợ vào tai người khác thành chứng cứ dã tâm của ngươi, rước họa vào người."
"Con trai ngươi thông minh, năm nay chắc là bốn tuổi nhỉ, tứ thư ngũ kinh đều đọc làu làu.

Nhưng nó là thần đồng thì sao, ngươi sợ người ta biết được, ghen ghét, cả ngày bắt nó ở trong phủ.

Nó có khác gì phạm nhân không."

Lý Thuật nhìn xoáy vào Lý Cần:
"Thất đệ, ngươi định sống như thế cả đời?"
Không chỉ bản thân ngươi cẩn thận quá đáng, còn khiến gia đình phải nơm nớp lo sợ theo.
Đây là cách ngươi muốn sống?
Lý Cần trầm mặc.
Lý Thuật biết mình đã chọc đúng vết thương của hắn, tiếp tục tăng lực đạo.
"Chỉ cần phụ hoàng còn tại vị thì sẽ không cho phép huynh đệ tương tàn, ngươi có thể tiếp tục cúi đầu giữ mình.

Nhưng sau khi phụ hoàng trăm năm thì sao? Chờ người ở Đông cung thượng vị, hắn lại không phải người nhân hậu gì, đến lúc đó, dù ngươi có muốn trải qua cuộc sống khiêm tốn an nhàn thì hắn có cho không? Kết cục của ngươi và các hoàng tử khác có gì khác nhau chứ?"
Lý Cần siết ly trà trong tay, nửa ngày không nói lời nào.
Bình Dương hoàng tỷ thật đúng là một thuyết khách giỏi, câu nào câu nấy đều chọc vào nỗi đau trong lòng hắn.
Nàng ấy thuyết phục hắn, nhưng......!hắn còn chưa tin nàng.
Lý Cần nhấc mắt: "Hoàng tỷ, hiện tại tỷ sống rất tốt."
Thánh sủng trong tay, khách đến đầy nhà.

Vì sao lại tìm hắn hợp tác?
Nàng ấy sợ chưa đủ hay sao?
Lý Thuật nghe vậy, tháo găng tay ra, sau đó cởi bỏ toàn bộ băng vải.

Một đôi tay với vết thương sâu hoắm lộ ra trước mặt Lý Cần.
Lý Thuật lạnh nhạt nói: "Là Thái Tử đẩy ta xuống núi."
Nàng không tiếc nói ra bí mật lớn này, nhất định phải làm cho hắn có thể tin tưởng nàng.
Lý Cần quả nhiên vô cùng khiếp sợ, Thái Tử......!lại dám làm chuyện tàn nhẫn bực này! Với một công chúa không có khả năng kế vị còn đối xử như thế, hắn là hoàng tử sẽ còn như thế nào......
Lý Cần chỉ cảm thấy cả người rét lạnh.
Nếu Thái Tử thật sự làm chủ điện Thái Hòa, kết cục của hắn chắc chắn còn thảm hơn.
Hắn muốn sống, sống một cách có tôn nghiêm.

Trong hoàng gia, chuyện như vậy đều là xa xỉ.
Vậy thì tranh, thì cướp lấy.
Lý Thuật lắc lắc tay:
"So với ngươi ta càng sợ người kia thượng vị.

Thất đệ, ngươi đã tin ta chưa?"
Lý Cần âm thầm nhớ lại chuyện lúc nhỏ.
Có một lần Hoàng Thượng kiểm tra công khóa của các hoàng tử, hỏi một câu trong《 thượng thư 》* "Thế lăng ư quân, quyền long ư chủ."**
Người khác không ai đáp được, bao gồm Thái Tử.

Nhưng Lý Cần thì biết, liền rất cao hứng trả lời: "nhiên hậu phòng chi, diệc vong cập dĩ."***
*tên khác của sách Kinh thư, một trong ngũ kinh của TQ
** Thế lăng thuộc về hoàng đế, quyền lực thuộc về người làm chủ thực sự
*** dù có phòng bị thế nào cũng gặp cảnh diệt vong
Hoàng Thượng khen hắn thông minh hiếu học, sau đó bắt Thái Tử về đọc thuộc sách《 thượng thư 》.
Lý Cần vô tri vô thức, còn không biết rằng được phụ hoành khen ngợi cũng không phải việc tốt.
Từ hôm ấy mẫu phi của hắn động một cái là bị Hoàng Hậu bắt lỗi, thường xuyên phải chịu phạt.

Sau nữa, hắn nuôi một con chó con, không biết sau ăn phải thuốc diệt chuột, sùi bọt mép mà chết.
Để giữ mạng, Lý Cần rốt cuộc cũng học được cách thận trọng từ lời nói đến việc làm, giấu đi mọi tài năng, nếu không nạn nhân tiếp theo của thuốc diệt chuột sẽ không phải con chó con mèo nào khác, mà sẽ chính là hắn.
Tất nhiên, nếu có lựa chọn, hắn đã không chấp nhận luồn cúi như một con chó.
Hoàng tỷ cho hắn một con đường khác, tại sao không nhận.
Lý Cần phục hồi tinh thần, gật đầu: "Hoàng tỷ, vậy sau này tỷ muốn ta làm như thế nào?"
Hắn động tâm, muốn hợp tác.
Chẳng qua...,mấy người muốn thông qua ta có được công phò trợ, cũng phải xem mấy người có khả năng phò trợ không đã.

Nếu không, ta lộ mặt chẳng khác nào đưa đầu vào cửa tử?
Còn muốn thăm dò lần cuối đây mà.
Lý Thuật không đáp lại hắn, ánh mắt nhìn ra phía ngoài, Lý Cần nhìn theo nàng, thì thấy một bóng dáng mặc quan phục đỏ ngũ phẩm đang chầm chậm bước lên cầu thang.
Người nọ chính là chủ nhân của ly trà thứ ba, đồng minh của hoàng tỷ.
Người nọ đi vào đình thủy tạ, Lý Cần mới nhận ra người đó là Cấp Sự Trung Thẩm Hiếu của Môn Hạ Tỉnh, gần đây là hồng nhân trước mặt phụ hoàng.
Lý Cần cau mày, nhìn Thẩm Hiếu, lại nhìn Lý Thuật.

Quan hệ của hai người này quả thực quăng tám cái sào cũng không tới, sao lại ở chung một chỗ vậy? Huống hồ Thẩm Hiếu lúc trước còn dấy binh cướp lương thảo của hoàng tỷ, họ vốn phải ghét nhau lắm mới đúng.
Thời buổi này chẳng lẽ đang thịnh hành việc hợp tác với đối thủ, tương ái tương sát hay sao??
Thẩm Hiếu tiến lên hành lễ, Lý Thuật gật đầu, ôm cánh tay đứng tựa vào cột trụ hóng gió.
Thẩm Hiếu ngồi xuống cùng Thất hoàng tử, không nói chuyện dư thừa, mở miệng liền giải đáp thắc mắc vừa rồi của Thất hoàng tử.
"Chỉ hai câu thôi:"
Thẩm Hiếu nói ngắn gọn:
"Giấu tài, âm thầm thu gom thế lực.


Ẩn thân, chờ thời cơ đến.

"
Lý Cần vặn lại:
"Trước giờ không phải bổn vương vẫn làm thế à.

"
Các người bảo ta làm y chang lúc trước thì hợp tác với các người có ý nghĩa gì.
Thẩm Hiếu đáp:
"Mục đích khác nhau.

Trước là ngài che giấu giữ mình, bây giờ là để tích lũy thế lực "
"Tình thế cũng khác.

Trước kia Thái Tử và Nhị hoàng tử phân chia triều đình, gió lốc tàn sát bừa bãi, ngài chỉ có thể co đầu rút cổ trốn một phương.

Hiện giờ Thái Tử nhiều lần khiến Hoàng Thượng thất vọng trách cứ, thế lực trong tay suy giảm; Nhị hoàng tử cũng mất thánh tâm, không còn khống chế được sức mạnh nữa.

"
"Thế lực trên triều đang hoang mang, là lúc nhiều người rục rịch xuất đầu lộ diện.

"
Lý Cần hỏi lại:
"Nếu nhiều người muốn xuất đầu như vậy, vì sao không để ta làm kẻ xuất đầu đặc biệt nhất? "
Thẩm Hiếu mỉm cười, biết đây là Thất hoàng tử cố ý kiểm tra chàng.
"Cao thủ so chiêu, phải tránh chủ động xuất kích, ai động trước, trên người liền có sơ hở trước.

Điều ngài phải làm chính là âm thầm thu gom sức mạnh, chậm rãi như tằm ăn lá, chờ một ngày đối phương ngồi không yên, ngài liền xuất kích, một chiêu chế địch, một đao phong hầu.

"
Lý Cần sau khi nghe xong, ánh mắt nhìn Thẩm Hiếu đã ẩn ẩn có vẻ thưởng thức.
Ngắn ngủi chỉ mấy tháng, chàng có thể như cá gặp nước, sau lưng tuy không thể không nói được phụ hoàng cố ý nâng đỡ hàn môn, nhưng trước mặt hắn giờ đây quả thực chàng xứng đáng với sự nâng đỡ đó.
Đại tài như vậy, nay lại tình nguyện đầu quân cho một hoàng tử không có gì như hắn.
Thất hoàng tử liền cảm khái, hắn đây là may mắn gặp được Bá Nhạc*.
*điển cố Bá Nhạc và thiên lí mã: hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.
Lý Cần uống một ngụm trà, sau đó kiên định thả ly trà xuống, khen ngợi Thẩm Hiếu: "Thẩm đại nhân đại tài.

"
Sau đó lại quay sang Lý Thuật đang hóng gió bên cạnh: "Đa tạ hoàng tỷ.

"
Hắn đồng ý hợp tác rồi.
Lý Thuật xoay người đi qua, liếc mắt với Thẩm Hiếu sau đó mặt lộ vẻ mỉm cười: "Ta cũng phải đa tạ thất đệ.

"
Thẩm Hiếu từ ghế đứng lên, đứng sóng vai cùng Lý Thuật.
Thẩm Hiếu trầm mặc lạnh lùng, Lý Thuật nhàn tản thanh đạm, bọn họ chỉ đứng chung một chỗ, lại khiến người khác có cảm giác trời sinh một đôi.
Cái xứng đôi ở đây là với vị thế kỳ phùng địch thủ, ngang hàng mà nể trọng nhau, so với nó thứ trai tài gái sắc người đời tôn sùng không thể nào sánh được.
Xem ra hai người bọn họ phối hợp thật tốt, Lý Thuật diễn vai mặt trắng*, uy hiếp Lý Cần: Không hợp tác về sau sẽ bị Thái Tử giết chết.
Thẩm Hiếu diễn vai mặt đỏ**, không nhanh không chậm chỉ ra cho Lý Cần một con đường sáng để đi.
* **: Mặt đỏ- mặt trắng: hình ảnh nv chính diện – phản diện trong kinh kịch
Ánh mắt Lý Cần còn loanh quanh trên người Lý Thuật và Thẩm Hiếu một lát, bỗng nhiên có cảm giác mình lỡ chân leo lên thuyền giặc.
Hừ, hơn nữa còn giống một đôi vợ chồng đồng lòng tự đóng thuyền lừa gạt người ta.
Dẫu vậy đó cũng là chuyện tư của hoàng tỷ, hắn không tiện nói lời nào.
Lời cần nói đã nói, Lý Cần đi đã lâu, phải quay trở lại trước khi có người nghi ngờ.
Ba người tạm biệt nhau, chia thành ba hướng trở về yến tiệc..

Chương 60:

Tịch yến kết thúc, mọi người còn nán lại đi dạo một lát, đợi đến khi tiễn hết số người thì cũng gần đến hoàng hôn.

Lý Thuật tiễn Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử đến cổng lớn, Thất hoàng tử Lý Cần nói: "Đa tạ hoàng tỷ hôm nay thịnh tình khoản đãi."

Lý Thuật liền cười: "Đều là người một nhà."

Đều là người cùng thuyền cả.

Sau đó Lý Thuật lại tiễn Kim Thành và Vĩnh Thái xuất phủ hồi cung, Kim Thành đứng ở cổng lớn có chút tâm thần không yên, nhìn tới nhìn lui, như đang tìm ai đó mà không thấy.

Tâm tư thiếu nữ giấu không được, Lý Thuật lại là người từng trải, trong lòng sáng tỏ như gương. Nàng khẽ siết đầu ngón tay, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái, hạ lệnh đuổi khách: "Trời tối rồi, về cung đi thôi."

Kim Thành lúc này mới lưu luyến tiến về phía xe ngựa.

Môn Tỉnh Hạ Cấp sự trung Thẩm Hiếu, nàng ta cuối cùng cũng biết được tên của chàng rồi, chính là tân khoa Trạng Nguyên không lâu trước đã cướp lương thảo của Bình Dương tỷ tỷ, còn khiến tỷ ấy bị phụ hoàng mắng một hồi.

Vậy thì Bình Dương tỷ tỷ và Thẩm Hiếu đại nhân hẳn là ghét nhau đến mức nhìn nhau cũng thấy cay mắt nhỉ.

Kim Thành nghĩ đến đây, trong lòng an tâm một chút.

Quan viên và nữ quyến khác cũng đều lần lượt ra về, phủ công chúa ồn ào một ngày cuối cùng cũng được yên tĩnh. Do đó âm thanh An Lạc và Dương Phương nói chuyện với nhau phá lệ rõ ràng.

Dương Phương có khí chất thư sinh hiếu học, thấy Thẩm Hiếu học rộng, liền cảm thấy thật hận vì không quen nhau sớm, lôi kéo chàng đến giờ này chưa tha.

An Lạc giục mấy lần mà hắn vẫn cố kéo dài thời gian, An Lạc bực mình mất hết kiên nhẫn, chạy tới lôi tai hắn kéo xềnh xệch đi về.

Vừa đi còn vừa cảnh cáo: "Đây là lần cuối ta cho chàng đến phủ của Bình Dương, sau này cấm chàng tới nữa!"

Dương Phương vẻ mặt hoang mang, ấy, tự nhiên làm sao vậy?

"Trong phủ Bình Dương công chúa không có phò mã, về sau nhỡ có chuyện gì cần đón tiếp nam quyến, theo lý vẫn nên để ta tới hộ trợ mới phải."___ Dương Phương cự lại.

An Lạc hận không thể giật đứt lỗ tai hắn: "Ta nói không được là không được!"

Nàng ta nóng đến dậm chân: "Bình Dương cô ta...... cô ta có ý với chàng đó!"

Dương Phương là đồ đần, không nói rõ với hắn thì hắn còn không biết nặng nhẹ!

Gì gì gì? Dây thần kinh trong đầu Dương Phương như bị đứt.

Phía sau họ, Thẩm Hiếu đang nhàn tản uống trà, nghe được câu kia thì sửng sốt, ngón tay cầm ly trà cũng trắng bệch.

Nửa ngày sau.

Nàng vẫn rất đa tình.

*

Thẩm Hiếu cố ý ở tại cuối cùng, đứng ngoài hành lang chính sảnh, nhìn Lý Thuật từ cửa đi tới. Hồng Loa đã đuổi hết hạ nhân đi, để lại cho họ một không gian nói chuyện.

Lý Thuật đón khách cả một ngày mệt mỏi, đến liền tựa người vào lan can, còn ngáp một cái.

Nàng dựa nghiêng vào khung gỗ, dáng vẻ cạn kiệt sức lực.

Thẩm Hiếu đã nhìn thấy nàng rất nhiều lần với hoa phục trang quý, tư thái nghiêm cẩn.

Nàng trước sau khác biệt thật lớn. Trước kia làm việc từng rất nhân mô cẩu dạng*, làm thế nào thu hồi được đống lười biếng này hay vậy?

*nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người/ thân chó mặt người, chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó
Thẩm Hiếu nghĩ thầm.

Rồi nở một nụ cười rất khẽ.

Thẩm Hiếu đứng một bên, Lý Thuật thấy chàng vẫn vai lưng thẳng tắp, người này có dáng vẻ thật tốt nha. Dù có xảy ra chuyện gì, tấm lưng so với khiên giáp còn thẳng hơn, cứ như không biết mệt.

Lý Thuật không thích ngước nhìn người khác, ngẩng cổ mệt bỏ xừ, chỉ chỉ bên cạnh ý bảo Thẩm Hiếu ngồi xuống, trò chuyện linh tinh:

"Ngài thế mà có tiền mua đông trùng hạ thảo?"

Thẩm Hiếu hôm nay thăm bệnh, tặng một hộp đông trùng hạ thảo. Quản sự nói hiếm khi gặp được số đông trùng hạ thảo thượng hạng thế này, lập tức đưa vào dược phòng, dạo gần đây dùng thuốc nhiều lắm.

Thẩm Hiếu nghe xong nghẹn lại nghẹn.

Lời này có ý gì, cái gì "thế mà" rồi "có tiền"?

Chàng có rất nhiều tiền nhé!

Cũng không trách Lý Thuật, thật sự con đường học hành của Thẩm Hiếu rất gian khổ thiếu thốn. Cộng thêm Lý Thuật vẫn còn nhớ rõ tấm áo xám nửa cũ nửa mới ba năm trước chàng mặc lúc làm trai lơ, lúc nào cũng có ấn tượng ở nhà chàng phải ăn uống dè xẻn, cởϊ áσ quan ra chính là một bộ trung y rách rưới.
Thẩm Hiếu vì chính mình biện giải: "Ta còn...... có chút tài sản dư thừa."

Bổng lộc quan ngũ phẩm không thấp, huống chi chàng chỉ có một mình, ở phủ không ai đói bụng, lại không có việc gì tiêu đến, thế nên tích được rất nhiều tiền!

Lý Thuật: "Ồ."

Trước mặt nàng nói bản thân có chút tài sản dư thừa, chàng không thấy mặt mo sao. Bình Dương công chúa xa hoa thế nào, còn lén lút kinh doanh. Lý Thuật không phải có tiền, bản thân Lý Thuật đã là bốn chữ Khai Nguyên Thông Bảo* viết hoa.

*chữ in trên tiền

Thẩm Hiếu:......

Ừ, so với nàng, chàng đúng là nghèo thật.

Thẩm Hiếu liền nói:

"Thật ra nếu muốn tới tiền, cũng không phải việc khó, mua bán một vài lần, dần dần cũng tích cóp được."

Đối với chàng mà nói, không tính việc khó, chẳng qua cần bỏ một chút tâm tư.
Nhưng vẫn tốt hơn bị nàng chê nghèo.

Lý Thuật nghe vậy liền nhíu mày, có vẻ phi thường khó hiểu:

"Ngài thì buôn bán cái gì? Nếu thừa thời gian thì chi bằng bỏ công ra nghiên cứu việc triều chính."

Nàng còn nghĩ Thẩm Hiếu thiếu tiền, hảo tâm:

"Ngài không cần vì tiền mà suy nghĩ, thiếu bao nhiêu nói với ta, ta đưa cho ngài là được."

"Ấy, có phải ngài muốn xây thêm nhà? Ta mua tặng ngài một cái phủ mới nhé. Còn nữa, cũng mua cho ngài thêm mấy viện. Nha hoàn hạ nhân, ngựa xe cỗ kiệu, ta đều có thể chuẩn bị cho ngài. Ngài không cần vì mấy chuyện này mà lo lắng."

Thẩm Hiếu:......

Chàng chỉ thấy có một búng máu trong bụng muốn nhổ ra.

Lý Thuật nhìn Thẩm Hiếu thấy sắc mặt chàng không đúng lắm, cau mày khó hiểu:

"Ta chuẩn bị cho ngài như vậy vẫn chưa được sao?"
Nàng cảm thấy mình đã rất tri kỷ rồi!

Thẩm Hiếu:......

"Rất được......"

Chàng nói:

"Cảm ơn ý tốt của công chúa...... Tạm thời không cần."

Không cần nàng đưa tiền.

Lý Thuật liền rất xa xỉ mà phất tay:

"Về sau nếu cần ngài chỉ nói một câu là được, đừng khách khí."

Đều là người cùng thuyền.

Thẩm Hiếu: "............ Ờ."

Này rõ ràng là khẩu khí bao dưỡng.

Hai người im lặng một lát.

Lý Thuật khoác hờ áo trên vai, gió đêm bắt đầu thổi, tóc mai trên thái dương nhẹ nhàng bay bay, gió luồn vào lớp thường phục trắng tinh của nàng, cả người toát lên vẻ êm dịu khó tả.

Nàng ở trước mặt người khác liệu có từng lộ ra vẻ mềm yếu dịu dàng như vậy?.

Thẩm Hiếu rũ mắt, siết chặt bàn tay, bỗng không đầu không đuôi cất tiếng:

"Bây giờ chúng ta mới vừa vẽ cho Thất hoàng tử một con đường, phe cánh của hắn yếu kém, nhân mạch không đủ, còn cần bỏ ra rất nhiều công sức nâng đỡ. "
Lý Thuật gật đầu: "Tất nhiên. "

Thẩm Hiếu liền nhìn vào mắt nàng:

"Cho nên công chúa không nên đặt quá nhiều tâm tư vào chuyện hưởng lạc. "

Ví dụ như...mấy chuyện nuôi trai lơ gì đó...rất tốn sức nhé.

Lý Thuật nhíu mày, Thẩm Hiếu đối diện thì lạnh mặt, biểu cảm vô cùng nghiêm khắc.

Giống như có điểm gì đó sai sai, nhưng chàng nói lại hợp tình hợp lý, khuyên can rất đúng, thật không hổ là người từng làm giám sát ngự sử.

Lý Thuật liền biết nghe lời:

"Đúng, đúng. "

Thẩm Hiếu hơi lộ ra nụ cười đạt được mưu kế, nhưng nhanh chóng nghiêm mặt lại để che đậy.

Lý Thuật lại càng khó hiểu nhíu mày. Sao cứ thấy sai sai ở đâu nhở?.

Nàng rõ ràng là tìm một đối tượng hợp tác, hiện tại lại có cảm giác đã tìm về một bà quản gia vậy. Không cho nàng uống rượu, còn không cho nàng hưởng lạc!
Trong lúc Lý Thuật còn mông lung, Thẩm Hiếu lại rèn sắt khi còn nóng:

"Công chúa thực sự coi trọng Dương Phương phò mã? "

Lý Thuật nghe vậy gật gật đầu.

Nàng trong lòng cũng đang nghĩ muốn mượn sức Dương Phương. Liền trả lời:

"Dương Phương rất tốt. Gia thế trung đẳng không hiển hách, nhưng lại có quan hệ thông gia rộng, giao du rất nhiều. Có tài học, nhưng tính tình ôn hòa, không để lộ mũi nhọn."

Nếu có thể lôi kéo hắn về dưới trướng Thất hoàng tử thì thật tốt.

Nhưng thứ Thẩm Hiếu nghĩ lại không phải trên phương diện chính trị.

Chàng chỉ thấy mỗi ưu điểm mà Lý Thuật khen ở Dương Phương đều là khuyết điểm của mình.

Gia thế trung đẳng, chàng không.

Giao du sâu rộng, chàng không.

Tính cách ôn hòa, chàng không.

Mũi nhọn không lộ, chàng cũng không!

Thì ra nàng...... lại thích kiểu người như vậy.
Bên kia Lý Thuật nói tiếp: "...... Chỉ là, muốn kéo hắn tới đây có hơi khó khăn."

Dương Phương ở Lễ Bộ nhiều năm như vậy, với Thất hoàng tử là cấp trên cấp dưới, nhưng quan hệ không sâu. Đấy chính là thái độ của hắn.

Hắn đến Thái Tử còn không leo lên, huống chi là Thất hoàng tử.

Không dễ lôi kéo nha.

Thẩm Hiếu nghe vậy liền gật đầu như giã tỏi:

"Đúng, đúng, không hề dễ. Dù sao...... hắn cũng là phò mã của An Lạc công chúa."

Hắn là em rể của nàng đó!

Lý Thuật nghiêm túc gật đầu, đồng ý.

Tuy nói Dương gia vẫn luôn bo bo giữ mình, nhưng lúc trước An Lạc gả thấp, Dương gia liền bị ghép vào phe cánh Thái Tử. Mặc cho Dương gia mấy năm nay bảo trì trung lập, nhưng vẫn không thể xóa được quan hệ thông gia với Thái Tử.

Lý Thuật thở dài: "Đúng vậy, sao hắn lại là phò mã của An Lạc chứ? "
Nếu không, muốn lôi kéo hắn đã chẳng khó như thế.

Tiếng than thở kia chui vào tai Thẩm Hiếu lại thành Lý Thuật yêu mà không có được.

Chàng chỉ cảm thấy ngực mình thít chặt, nghẹn một lúc lâu, rốt cuộc nhịn không được.

"Hắn...... dù sao cũng là em rể của cô. Thánh nhân dạy, quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích."

Nàng vẫn nên bỏ ý tưởng đó đi.

Lý Thuật: "Ể?"

Cái gì cơ, nàng muốn đoạt thứ ai yêu thích?

Lý Thuật cau chặt hàng mày nhìn Thẩm Hiếu:

"Dương Phương không dễ lôi kéo, ta xem hôm nay hắn với ngài trò chuyện rất vui. Hay là ngài cố gắng tiếp xúc với hắn nhiều một chút, có thể thuyết phục hắn đầu quân cho Thất đệ là tốt nhất, không được thì thôi. Dù sao hắn bo bo giữ mình, dù không phải bằng hữu, cũng không phải là kẻ địch. "

Thẩm Hiếu ngẩn người.
Lý Thuật: "Ngài có đang nghe ta nói không đấy?"

Thẩm Hiếu lúc này mới nhận ra hai người bọn họ từ đầu tới đuôi đều là ông nói gà bà nói vịt.

Lý Thuật chỉ đang nói đến chuyện chính trị, chàng thì hay rồi, trong đầu chỉ biết suy nghĩ linh tinh.

Chàng vội vàng gật đầu: "Biết rồi, biết rồi. "

Trên gương mặt lại hiện lên vẻ vui mừng.

Đôi hàng mày của Lý Thuật nhăn lại đến mức kẹp chết ruồi, chẳng hiểu ban nãy hồn vía chàng bay đi phương nào nữa.

"Thẩm Hiếu, ta nói huynh này, không phải...... " *

Lý Thuật chỉ chỉ vào đầu:...."Chỗ này có vấn đề chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi