Tháng mười, bên ngoài Hàm Nguyên Điện.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mưa rất ít, không khí bắt đầu hanh khô. Mấy ngày nữa chính là hàn lộ, buổi sáng gió lạnh, đến lúc phải đổi sang y phục mùa đông rồi.
Lý Thuật vội tiến cung, lúc đi chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, lúc này đã đứng bên ngoài Hàm Nguyên Điện nửa canh giờ, cảm thấy hơi lạnh thấm vào người —— nàng thường xuyên được triệu kiến, có bao giờ phải đứng đợi lâu như vậy?
Cuối cùng cửa điện cũng mở, Thái Y dẫn theo hòm thuốc bước ra ngạch cửa, Lưu Thấu tiễn Thái y đi một đoạn, sau đó mới quay lại cúi chào Lý Thuật:
"Thái y phải xem mạch cho bệ hạ, để công chúa phải chờ lâu."
Lý Thuật đi theo Lưu thấu vào Hàm Nguyên Điện, rẽ vào đông trắc gian, phu hoàng đang nửa nằm nửa ngồi trên giường la hán, nhắm mắt dựa vào đệm mềm thêu rồng.
Trong điện có mùi thuốc, nhưng Lý Thuật không phân biệt được là vị thuốc gì.
Năm nay chính sự quá nhiều, phụ hoàng quá lao lực, dẫn đến thân thể yếu hơn hẳn. Mấy ngày trước sinh thần còn bị An Lạc chọc giận đến đầu choáng mắt hoa, phải dùng thuốc mới đỡ.
Lý Thuật cúi đầu, trong lòng than một tiếng:
Nàng mà dám tranh cãi với phụ hoàng như vẫ, đừng mong nửa đời sau được bước nửa bước vào cửa cung.
Hiện giờ trên người còn mang tội danh "Kết giao triều thần, kết bè kết cánh", nếu là An Lạc, chỉ cần nũng nịu một lần đã được bỏ qua.
Vận mệnh như thế, hâm mộ không được.
Lý Thuật tiếp nhận chén trà từ tha Lưu Thấu, đặt lên long án bên cạnh, sau đó đoan trang quỳ xuống bên cạnh chân Chính Nguyên đế.
Lưu Thấu thấy vậy liền vẫy tay xua hạ nhân đi xuống, bản thân cũng lui ra ngoài, đóng cửa lại, bên trong điện chỉ còn hai cha con.
Chính Nguyên Đế hơi nhấc mí mắt, nhìn xuống dưới:
"Bình Dương, sao con lại quỳ?"
Như thể không hề biết đến phong tấu chương tố cáo của Thôi Tiến Chi.
Lý Thuật hít sâu một hơi, biết phụ hoàng muốn nghe nàng tự chứng minh trong sạch.
Nói có lí, chuyện này coi như qua; nói không nên lời, hoặc có sơ hở, ân sủng của nàng coi như chấm dứt. Càng không phải nói Thẩm Hiếu sẽ bị liên lụy như thế nào.
Lý Thuật nói:
"Thôi Tiến Chi nói nhi thần nhúng tay vào việc chấm thi, âm thầm giúp đỡ Thẩm Hiếu, tội danh này nhi thần không nhận."
Nàng giãi bày không nhanh không chậm, bảo đảm mỗi từ cất lên đều đã được cân nhắc kĩ càng, không để lại sơ suất.
"Thẩm Hiếu đỗ kì thi Hương ở Ngô Hưng, sau đó tới Trường An tham dự kì thi mùa xuân đỗ tam giáp tiến sĩ. Bài thi của tam giáp được đặt trên bàn của ngài, do đích thân ngài khảo chấm."
"Dù là thi Hương ở Ngô Hưng hay kì thi mùa xuân ở kinh thành nhi thần đều không đụng tay vào, phụ hoàng có thể phái người điều tra, tay chân nhi thần đều rất sạch sẽ. Huống hồ, nhi thần có muốn nhúng tay, tại sao lại đi giúp đỡ thẩm Hiếu? Kỳ thi mùa xuân chủ khảo là Tiêu đại nhân đã để Thẩm Hiếu xếp hạng cuối trong tam giáp, người đứng cuối như thế cùng lắm chỉ có thể làm huyện lệnh ở vùng nào đó hẻo lánh xa xôi, nhi thần hao hết tâm tư nhúng tay khoa cử, chẳng lẽ lại chỉ muốn lôi kéo một huyện lệnh ạ?"
"Bài thi của Tam giáp là do đích thân ngài xếp lại thứ tự. Ngày ấy nhi thần đến thăm phụ hoàng, trên bàn của ngài có đặt bài thi, còn bảo nhi thần xem qua một lượt đánh giá. Nhi thần lúc ấy mới động đến bài thi lần đầu tiến, phát hiện trong số đó quen biết không ít người, không phải đích tử nhà ai thì cũng là chi thứ đại tộc nào đó. Hơn ba trăm bài thi, chỉ có khoảng hơn chục cái tên nhi thần không biết, đó đều là người xuất thân thua kém, chẳng qua lúc nhi thần xếp lại bài thi cho người xem, trùng hợp bài thi trên cùng là của Thẩm Hiếu mà thôi."
"Nếu nói nhi thần động tay vào kết quả khoa thi, thì nhi thần đơn thuần chỉ làm như vậy. Nếu Thôi Tiến Chi cứ đinh ninh như vậy là gian lận, vậy thì nhi thần cũng không còn gì để nói."
Thôi Tiến Chi tố cáo chính là việc này.
Lý Thuật khi đó xác thật có chạm vào bài thi của Thẩm Hiếu, nhưng nàng cùng lắm chỉ là đặt bài thi lên bàn của phụ hoàng mà thôi. Xếp hạng cuối cùng đều là Chính Nguyên Đế định đoạt.
Huống hồ Lý Thuật nếu thực sự có ý gian lận, lại hợp với tâm tư của Chính Nguyên Đế—— Hoàng Thượng mở khoa thi, mục đích để tuyển chọn người tài xuất thân hàn môn đến đối kháng thế gia, kết quả chủ khảo lại cố tình chèn ép người ta, còn không phải định đánh vào mặt mũi phụ hoàng?
Dù cho Lý Thuật không chọn, phụ hoàng tự có chuyên môn, Thẩm Hiếu có tài, khẳng định vẫn sẽ đạt Trạng Nguyên.
Lý Thuật có nhúng tay vào hay không kết quả cũng sẽ không đổi.
Tội danh Thôi Tiến Chi tố cáo nàng căn bản không thành lập.
Lý Thuật nói tiếp:
"Còn chuyện Thôi Tiến Chi tố cáo nhi thần nuôi nam sủng......"
Nàng cười nhạo:
"Mấy năm nay nam sủng của nhi thần không ít, nhi thần không nhớ được tên ai cả, chẳng may có Thẩm Hiếu trong số đó thì nhi thần cũng đành thừa nhận vậy."
Lý Thuật nói ra rất hờ hững, thế nào cũng được.
Chuyện tìm nam sủng này là nàng sai huyện lệnh Ngô Hưng đi tìm, phụ hoàng muốn tra thì sẽ tra ra ngay, quan hệ này giữa nàng và Thẩm Hiếu không có cách nào phủ nhận.
Nếu muốn giấu giếm, chỉ có thể đặt một thân cây trong rừng thẳm, đổ giọt nước vào đại dương mà thôi.
Thôi Tiến Chi tố cáo nàng đạo đức bại hoại? Vậy thì nàng càng bại hoại cho y xem, công chúa ngủ qua nhiều người như thế, ai thèm nhớ tên?
Chính Nguyên Đế trong mắt lóe lên tia sáng không rõ, nhìn Lý Thuật quỳ gối bên dưới, lại nghĩ đến tấu chương thỉnh tội của Thẩm Hiếu sáng nay.
Thẩm Hiếu thẳng thắn thừa nhận từng làm nam sủng, thừa nhận năm ấy chàng muốn cầu một chức quan, chẳng qua công chúa nói không giữ lời, từ đó chàng ghi hận Bình Dương công chúa. Sau nhậm chức ngự sử liền không chờ được mà dâng tấu tố cáo nàng, thậm chí sau đó còn đem theo binh lính cướp bóc điền trang của công chúa, một phần là vì chuyện công, một phần cũng có ý trả thù cá nhân.
Trên tấu chương đó, chàng thừa nhận quan hệ giữa hai người, còn miêu tả trạng thái giữa hai người rất ác liệt.
Thôi Tiến Chi nói bọn họ kết đảng, không kết thù đã tốt.
Bây giờ Chính Nguyên đế có thể xác định cả hai không nói dối.
Sắc mặt cũng hòa hoãn hơn.
Chính Nguyên Đế coi trọng Lý Thuật, không chỉ vì Lý Thuật thông tuệ, càng vì Lý Thuật trời sinh lãnh đạm, không kết giao cùng đám quý tộc kinh thành. Cùng lí do mà Thẩm Hiếu có thể một đường thăng tiến đến hôm nay.
Thế gia rắc rối khó gỡ, Chính Nguyên Đế sau khi đăng cơ luôn bị kìm tay, bởi vậy vô cùng chán ghét đám thế gia đó.
Chính Nguyên Đế trong lòng vơi bớt hoài nghi, sắc mặt cũng nhẹ nhàng hơn:
"Đừng quỳ nữa, nền đất lạnh. Cho con ngồi."
Thu lại quân uy nghiêm khắc, ông ta lại khoác lên bộ mặt từ phụ.
Lý Thuật hơi thở ra, nhẹ giọng nói: "Tạ phụ hoàng."
Nàng ngồi trên giường la hán, lợi dụng tà áo rộng nàng lén lút xoa xoa đầu gối lạnh ngắt.
Thôi Tiến Chi lần này lại ra chiêu xấu này, Lý Thuật nghĩ.
Dường như y không hề cân nhắc gì cả, Lý Thuật muốn tự chứng trong sạch cũng không phải việc khó.
Nhưng vấn đề là tại sao Thôi Tiến Chi bỗng nhiên lại ra ám chiêu? Y bị tước chức quan nên nóng nảy, muốn kéo nàng ngã ngựa cùng? Không, Thôi Tiến Chi không phải kẻ ngốc như vậy.
Phía sau tấu chương tố cáo này y còn đang âm mưu điều gì?
Càng không thể xác định, Lý Thuật càng thấy đáng sợ. Trong lòng nàng có mỗi nỗi bất an không tên cứ lớn dần, mà nàng lại không thể biết nỗi bất an nảy sinh do đâu.
Lưu Thấu dâng trà, Lý Thuật uống một ngụm nhỏ, liền nghe Chính Nguyên Đế như lơ đãng nói:
"Mới quan sinh thần bốn hai tuổi mà trẫm lại cảm thấy mình già rồi."
Lý Thuật vội cười: "Phụ hoàng nói gì vậy, ngài vẫn còn phong độ lắm."
Chính Nguyên Đế thở dài một hơi:
"Trong nháy mắt mấy đứa các con đều đã lớn như vậy, không phải trẫm già rồi sao. Nói đến Kim Thành, lần cuối gặp con bé nó mới cao chừng này."
Chính Nguyên Đế giơ tay biểu thị một khoảng cách, nói tiếp:
"Nhưng hôm trước cung yến mới phát hiện con bé đã cập kê rồi. Trong đám công chúa, con bé cũng xếp gần cuối rồi, con nói xem, thế còn không phải trẫm đã già."
Lý Thuật nghe xong căng thẳng.
Hậu cung có nhiều công chúa như vậy, đã bao giờ ngài nhìn đến Kim Thành đâu?
Nếu phụ hoàng đã nhắc đến chuyện cập kê, hẳn trong lòng định tứ hôn cho nàng ta. Phụ hoàng định gả nàng ta cho ai?
Lý Thuật tất nhiên hùa theo ý của Chính Nguyên Đế:
"Đúng vậy, Kim Thành muội muội cũng đã lớn thành đại cô nương. Lúc con bằng tuổi muội ấy cũng đã thành hôn khai phủ rồi. Cũng nên giúp Kim Thành muội muội chọn một phò mã tốt."
Lý Thuật cười, hỏi thử:
"Phụ hoàng coi trọng công tử nhà ai?"
Chính Nguyên Đế nói thẳng:
"Trẫm cảm thấy Thẩm Hiếu cũng không tệ lắm."
Ông ta dựa người vào đệm, nhìn Lý Thuật bằng ánh mắt không rõ ý tứ:
"Tước Nô cảm thấy thế nào?"
Lý Thuật siết chặt chén trà trên tay, đầu ngón tay bị ép đến trắng bệch, dường như không cảm nhận được chén trà bỏng rát.
Phụ hoàng đang thử nàng.
Hai người nhìn như trong sạch, nhưng thật sự như vậy ư?
Chính Nguyên Đế vốn còn định để Thẩm Hiếu làm phò mã của Lý Thuật. Nhưng tiền đề cơ bản là hai người chưa từng có liên hệ với nhau. Một khi hai người có liên hệ, Chính Nguyên Đế sẽ không để hai người bên nhau, như vậy chẳng khác nào ông ta làm việc theo ý người khác.
Đế vương chính là như thế: Vẫn là đồ vật đó, ta có thể tùy tiện ban cho ngươi, nhưng ngươi không được thèm muốn.
Lý Thuật cơ hồ phải dùng toàn bộ sức lực mới ép được cảm xúc trong lòng, không để nó thể hiện trên nét mặt.
Nàng cười mỉm, không hiểu sao mình lại có thể nói ra được những lời này:
"Thẩm đại nhân và Kim Thành muội muội là trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp."
Chính Nguyên Đế gật đầu:
"Phân vị mẫu thân Kim Thành quá thấp, Hoàng Hậu gần đây không thể lộ mặt. Con là tỷ tỷ, lại làm việc trầm ổn, hôn sự của con bé nên quan tâm một chút. Trước mắt con lựa cơ hội giới thiệu hai người với nhau, đến lúc thích hợp trẫm sẽ hạ chỉ."
Bàn tay Lý Thuật nắm thành quyền giấu trong vạt áo, móng tay đâm vào da thịt rất đau. Vết thương còn chưa lành hẳn lại có thêm vài vết sẹo mới.
Lý Thuật gật đầu mỉm cười: "Nhi thần đã biết ạ."
Phụ hoàng thật sự định dùng Kim Thành liên hôn với hàn môn, hay chỉ muốn thử lòng nàng và Thẩm Hiếu?
Lý Thuật không rõ.
Không cần biết Hoàng Thượng cuối cùng có tứ hôn hã không, chỉ cần trước mắt có ý này, Lý Thuật cũng nhất định phải hoan hỉ làm mai cho bọn họ, Thẩm Hiếu nhất định phải cảm động khấu tạ long ân.
Nếu không...... Chính là trong lòng có quỷ.
Thái giám mở cửa Hàm Nguyên Điện, Lý Thuật nhấc vạt váy bước ra, đón nhận một cơn gió lạnh thấu, lộ ra hình dáng nàng đơn bạc, y phục mỏng manh, dưới lớp vải là thân hình hao gầy yếu đuối.
Gió trở trời, sương ướt đẫm, từ đây bắt đầu vào đông. Những thứ thuộc về mùa xuân nảy nở, thuộc về mùa hè nồng nhiệt, thuộc về mùa thu dịu mát, đều phải rời đi.
*
Nói đúng ra tất cả tấu chương dâng lên Hoàng thượng đều phải được duyệt trước ở Môn Hạ Tỉnh, cũng có nghĩa là phải qua tay Thẩm Hiếu. Thôi Tiến Chi dù sao cũng từng là cựu thần Đông cung, gia thế hiển hách, thế lực của y trong triều rắc rối, tấu chương của y được người ta tìm cách đi vòng, trực tiếp dâng lên trên.
Dù ngươi có là gián nghị đại phu hay địa quan tam phẩm Môn Hạ Tỉnh, bọn ta muốn vẫn có thể bỏ qua ngươi.
Thẩm Hiếu còn nghĩ mình đã ở vị trí đủ cao, nhưng Thôi Tiến Chi đã đánh chàng về hiện thực —— Có những chuyện chàng không đủ quyền lực để ngăn cản.
Ví dụ như hiện tại, chàng không có cách nào ngăn tấu chương được đặt lên bàn Chính Nguyên Đế, cũng không thể bảo vệ Lý Thuật.
Nghe nói hôm nay nàng được triệu, không biết Hoàng Thượng có mắng nàng không?
Thẩm Hiếu ngồi trong kiệu im lìm, rồi nghẹn giọng phân phó: "Tới Tiên Khách Lai."
Chàng biết bây giờ nên cách xa nàng một chút để tị hiềm, nhưng lại không nhịn được muốn nhìn thấy nàng một cái.
Cỗ kiệu đi được một nửa thì bị người ta chặn lại trên đường Chu Tước.
Thẩm Hiếu vén rèm lên, nhìn thấy Thôi Tiến Chi cao cao tại thượng ngồi trên lưng ngựa, y nhìn Thẩm Hiếu hồi lâu rồi không tiếng động nhếch miệng cười.
Thẩm Hiếu xuống kiệu, Thôi Tiến Chi cũng nhảy xuống, hai người tiến về phía đối phương vài bước. Trên đường Chu Tước phồn hoa ồn ào náo động, hai người lại lấy sự im lặng chém gϊếŧ nhau.
Thôi Tiến Chi không có chức quan, Thẩm Hiếu căn bản không hành lễ. Mắt phượng của y khẽ nheo, đuôi mắt như hàm chứa sắc bén, môi lại cong lên. Lúc e cười, phảng phất như trở lại thành thiếu niên phong lưu năm nào.
"Thẩm đại nhân tâm tình vẫn tốt nhỉ, lúc nào rồi còn đến đường Chu Tước vui chơi?"
Thẩm Hiếu so với y còn lạnh lùng hơn, trên mặt không một nét cười, chàng trầm giọng đáp:
"Thẩm mỗ trong sạch, vì sao không thể?"
Thôi Tiến Chi nghe vậy, vỗ vỗ tay:
"Hay cho câu trong sạch." ___Ý cười của y đầy vẻ châm chọc.
Ngươi trong sạch? Hoàng Thượng tin ngươi sao.
Đôi mắt Thẩm Hiếu sẫm lại, nhìn không ra cảm xúc. Chàng đăm đăm nhìn Thôi Tiến Chi:
"Ngươi muốn đối phó với ta cũng đừng tổn thương nàng."
Thôi Tiến Chi không phải nhắm vào Lý Thuật, y chỉ muốn nhắm vào Thẩm Hiếu. Nhưng y lại rêu rao chuyện xấu của Lý Thuật, khiến nàng mất hết mặt mũi với triều thần. Từng là phu thê, dù đã ân đoạn nghĩa tuyệt nhưng y cũng không nen tuyệt tình với nàng như vậy.
Có rất nhiều cảm xúc Lý Thuật giấu trong lòng không nói, nhưng không có nghĩa nàng không biết đau.
"Nàng ư?"
Thôi Tiến Chi lạnh nhạt: "Thẩm đại nhân xưng hô thân mật thật đấy."
Y đến gần một bước, nhìn vào mắt Thẩm Hiếu đầy khinh thường:
"Thẩm đại nhân, có câu này ngươi nói sai rồi."
"Tấu chương đó không phải là ta đối phó ngươi."
"Thời điểm chân chính ta đối phó ngươi còn chưa tới đâu."
Chỉ bằng một tấu chương tố cáo không bằng chứng đã muốn lật đổ Thẩm Hiếu_tiêu biểu cho thế lực hàn môn mới ư? Thôi Tiến Chi không ngây thơ như vậy.
Lý Thuật và Thẩm Hiếu có thể tự chứng minh trong sạch, Thôi Tiến Chi trước khi đệ tấu chương đã nghĩ đến. Kỳ thật tấu chương lần này chỉ là nhắc nhở Chính Nguyên Đế một chút, rằng hai người này "có thể" có liên hệ với nhau mà thôi.
Có liên hệ thật hay không đều không quan trọng, quan trọng là hai từ "có lẽ" đó có thể gợi lên sự đa nghi của bậc đế vương, khiến ông ta bỏ qua ý định tứ hôn cho họ.
Chỉ cần như vậy là đủ.
Lý Thuật và Thẩm Hiếu hợp tác nhiều lần, tín nhiệm nhau, sớm đã thành một liên minh gắn kết. Thôi Tiến Chi không thể ngồi nhìn quan hệ của họ ngày một phát triển.
Y muốn ngăn cản liên minh này....hoặc càng muốn họ sinh ra bất đồng, từ từ chậm rãi tan rã.
Đợi đến lúc hợp tác giữa hai người không còn, mỗi người một hướng, đó chính là lúc y động thủ.
Thôi Tiến Chi cong môi, nhìn Thẩm Hiếu cười mỉm: "Thẩm đại nhân, ngươi nên bảo trọng."
Ngày còn dài.
Thẩm Hiếu nhìn Thôi Tiến Chi tung người lên ngựa, nghênh ngang rời đi. Trong lòng chàng nổi lên một nỗi bất an nhưng chàng lại không biết vì điều gì.
Hình như có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Cỗ kiệu tới Tiên Khách Lai, Thẩm Hiếu lên lầu vào Kim Ngọc Các, chàng ngồi yên bên cạnh cửa sổ, im lặng chờ đến giờ ngọ, ngoài cửa sổ mới truyền đến tiếng xe ngựa vững vàng, Thẩm Hiếu nhìn xuống, đúng là xe ngựa của Lý Thuật.
Thị nữ đỡ nàng xuống, nàng như có dự cảm, ngẩng đầu nhìn lên lầu ba.
Cách hơi xa, Thẩm Hiếu không nhìn rõ thần sắc của nàng, nhưng chàng vẫn cười một cái, tựa như lần nào cũng chào đón nàng như vậy.
Lúc đó Thẩm Hiếu còn chưa biết sắp nghe được từ miệng Lý Thuật điều gì, và bản thân phải lựa chọn điều gì.
_________
Editor: Chời ơi An Lạc cô báo quá báo ~~~ Tức chết tôi~