Lý Thuật nghe xong biểu cảm lại không đổi, chỉ nhìn chàng:
"Huynh nói thế nào cũng được, ta chỉ hỏi huynh một câu thôi."
"Phải mất bao lâu? Ba năm? Dựa vào đâu huynh cho rằng ba năm sau khảo khóa có thể hồi kinh, cứ cho là huynh có được thành tựu vĩ đại đi chăng nữa, chỉ cần Thái Tử và tay chân ở Lại bộ động tay động chân là huynh sẽ phải chết dí ở nơi đó, cả đời này đừng hòng ngóc đầu lên được."
"Thẩm Hiếu, rõ ràng có một con đường thông thuận cho huynh đi, vì sao nhất định phải chọn một con đường không thấy điểm cuối?"
Nếu có cách khác, chẳng lẽ Lý Thuật nàng lại ngốc đến mức đẩy Thẩm Hiếu vào hoàn cảnh này?
Đây rõ ràng là hạ trong hạ sách, đừng nói đến thượng sách, trung sách còn không phải.
Nàng chọn con đường an toàn nhất, Thẩm Hiếu lại chọn ngược lại. Nếu đã như vậy, còn hợp tác cái gì.
Vì sao nhất định phải đâm đầu vào chỗ khó thế.
Trong lời Thẩm Hiếu có bao nhiêu chua xót:
"Tước Nô, không cần biết phía sau có tính toán chính trị thế nào, nói một ngàn một vạn lần, ta chỉ có một lý do...... nàng biết mà."
Lý Thuật lườm chàng:
"Ta biết cái gì? Thẩm đại nhân, ta không biết gì cả. Huynh chỉ là tiểu quan lục phẩm mà cũng đòi mơ ước ta, huynh không thấy buồn cười à?"
Thẩm Hiếu cứng họng.
Buồn cười.
Lý Thuật dùng từ ngữ như vậy để hình dung tình cảm của chàng sao.
Không phải ngày nào đó, đêm nào đó, trên chiếc giường La hán kia, nàng đã gật đầu thừa nhận thích chàng rồi sao.
Vì đâu nàng có thể vứt bỏ toàn bộ những nhớ thương và quyến luyến đó đi như vứt bỏ món đồ không giá trị, đến một chút tiếc nuối cũng không có.
Chẳng lẽ tâm nàng làm từ sắt đá, chỉ đơn thuần mưu toan chính trị, không hề có thứ gọi là tình cảm.
Trước đây chàng hữu dụng nên nàng mới bố thí cho chàng một nụ cười, hiện nay chàng đã không còn giá trị lợi dụng, nàng tàn nhẫn thu lại toàn bộ tình ý, hắt hủi chàng thật xa.
Cây trâm ngọc dán vào làn da như rát bỏng, chất ngọc ôn nhuận, nhưng sao chàng lại cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng.
Chàng không biết phải đối mặt với một Lý Thuật như vậy thế nào.
Chàng chậm chạp lui một bước, tự giễu cười:
"Đúng vậy, hạ quan chỉ là một tên lục phẩm quèn, sao dám với cao đến công chúa."
Chàng lấy cây trâm ngọc khỏi tay áo, đặt nó lên bàn cờ:
"Công chúa, đây là hạ lễ cho sinh thần của nàng."
Lý Thuật rũ mắt nhìn cây trâm, Thẩm Hiếu im lặng một lát, vẫn là nhịn không được muốn khuyên nàng:
"Ngày mai ta phải đi rồi, có chút lời có lẽ nàng không muốn nghe, nhưng ta vẫn muốn nói. Trong chính trường, chỉ liều mạng leo lên cũng không phải chuyện tốt. Ba năm này ta không ở bên cạnh, nàng nên thu liễm một chút, quyền thế quá mức, ân sủng quá thịnh sẽ chỉ đẩy nàng lên trước mắt người đời, nhiều cặp mắt nhìn vào sẽ càng dễ bị bắt lỗi. Nếu có thể, ta khuyên nàng nên ẩn mình, theo chuyện này thoái lui, yên ổn đợi ta trở về. Nếu không ta sợ Đông Cung sẽ ghen ghét mà làm hại nàng, Hoàng Thượng cũng dễ dàng lợi dụng nàng."
Lý Thuật an tĩnh ngồi nghe chàng nói, mắt vẫn nhìn cây trâm, trong thời gian ngắn không nói lời nào. Trong phòng yên ắng, không khí ấm áp lạ thường.
Đây là lần cuối họ gặp nhau, Thẩm Hiếu nghĩ, ba năm sau này chàng phải dựa vào kí ức hôm nay để chống đỡ. Nếu chỉ nhận được một sắc mặt lạnh lùng, bảo chàng làm sao vượt qua được.
Thẩm Hiếu tiến về phía Lý Thuật, vương tay chạm đến đầu vai nàng, muốn ôm nàng một cái. Nhưng Lý Thuật lại như bị rắn cắn, lập tức hất tay chàng ra. Nàng đứt phắt dậy khỏi giường, muốn tránh Thẩm Hiếu nhưng do quá gấp, không cẩn thận đánh đỗ bàn nhỏ trên giường.
Cây trâm ngọc rơi xuống thảm, Lý Thuật vội lùi về sau, không lưu ý liền giẫm chân lên.
Tiếng ngọc vỡ đáng ra phải trong, nhưng bị nàng đạp dưới chân, chôn trong thảm, âm thanh ngược lại rất nặng nề.
Lý Thuật sửng sốt, vội vàng nhấc chân lên, cúi đầu nhìn đã thấy cây trâm bị gãy thành hai nửa.
Thẩm Hiếu ngơ ngác nhìn xuống đất. Cây trâm bằng huyết ngọc, rơi trên tấm thảm đỏ Tuyên Thành như hòa vào làm một, nếu không nhìn kĩ thì hoàn toàn không nhận ra.
Thẩm Hiếu bước đến chỗ Lý Thuật, nửa quỳ xuống nhặt cây trâm lên.
Cây trâm nguyên vẹn giờ đây bị vỡ làm đôi, chỗ vết gãy sắc bén, không cẩn thận sờ vào có thể cắt qua da thịt.
Chàng lựa đi chọn lại mới tìm được khối ngọc này. Thậm chí chàng còn tự tay mài thành hình, bởi vì kỹ thuật không tốt nên không thể khắc hoa văn, nhưng chàng bỏ tâm sức còn hơn cả thợ làm ngọc.
Chàng từ bỏ quyền thế cả đời sở cầu, thứ nhận lại cuối cùng chỉ là một cây trâm gãy.
Thẩm Hiếu chỉ cảm thấy cõi lòng trầm xuống.
Lý Thuật há miệng thở d ốc, không biết nên nói gì.
Lúc này Thẩm Hiếu đã đứng lên, chàng đứng trước mặt Lý Thuật nhưng lại không nhìn vào mắt nàng, ngược lại ngắm nghía cây trâm vàng trên mái tóc nàng.
Chàng trầm mặc một lát, rồi nói:
"Lý Thuật, ta cho rằng nàng không giống bọn họ."
Lời này phảng phất như một cây đại côn, đánh cho Lý Thuật sắc mặt trắng nhợt.
Ta cho rằng nàng không giống bọn họ, là ta đã nhìn lầm.
Môi Lý Thuật run rẩy, nàng muốn nói gì đó nhưng Thẩm Hiếu đã trực tiếp bỏ qua nàng, đi về phía cửa.
"Thẩm Hiếu!!"
Lý Thuật chợt gọi một tiếng, Thẩm Hiếu lập tức dừng lại, nhưng không xoay người. Sống lưng chàng như cứng đờ, tay phải gắt gao nắm chặt, trong lòng bàn tay lộ ra cái đuôi của trâm ngọc, mơ hồ còn mang theo vết máu.
Lý Thuật không biết nên nói gì.
Đây là một tử cục, hai người bất đồng lựa chọn, chú định không thể dài lâu.
Chàng ấy quá tốt, là nàng không xứng.
Lý Thuật cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình:
"Chúng ta hợp tác đến đây thôi."
Thẩm Hiếu vẫn đứng thẳng, cố gắng siết cây trâm trong tay, không để bản thân quay đầu lại.
Chàng bước qua ngạch cửa, nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Thẩm Hiếu không nhìn thấy, phía sau Lý Thuật vẫn dõi mắt theo chàng, cho đến khi góc áo xanh biến mất khỏi bậc thang, không thể thấy được nữa.
Nhưng nàng vẫn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm về hướng đó. Nàng cũng không biết mình đang nhìn gì.
Khán nhất nhãn, thiểu nhất nhãn(1), từ nay về sau hai ta cách biệt thiên sơn vạn thủy, trăm cay ngàn đắng, ngàn nan vạn hiểm, ngàn tư vạn niệm.
Khán nhất nhãn, thiểu nhất nhãn.
Mọi việc bảo trọng.
Lý Thuật âm thầm nói trong lòng.
(1) 看一眼,少一眼: Ý nói thời gian quá ngắn chỉ đếm bằng cái nhìn, nhìn một cái thì thời gian cũng trôi qua một đoạn, diễn tả cảm xúc quyến luyến không nỡ xa rời.
*
Ngày kế.
Bên ngoài Chu Tước môn, Thẩm Hiếu dẫn ngựa ra khỏi thành từ sớm, nhưng đứng ở cửa thành nấn ná chưa đi, cứ chờ đến tận giờ Thìn.
Vì phải lên đường nên chàng chỉ mặc thường phục áo vải, phảng phất quay lại ngày đầu vào kinh.
Lúc đó vào kinh, khí phách hăng hái, cảm thấy thiên hạ đều ở trong tay. Hiện giờ lại vì một si niệm, cam nguyện đem thiên hạ vứt bỏ.
Không có ai coi trọng si niệm này của chàng, đến một người đưa tiễn cũng không có.
Cũng đúng, một huyện lệnh lục phẩm, sao xứng được Bình Dương công chúa đích thân đưa tiễn?
Thẩm Hiếu sờ hai mảnh trâm trong tay áo, chàng rốt cuộc còn hy vọng xa vời điều gì.
Người hầu thúc giục thật lâu: "Đại nhân, nếu giờ còn không lên đường, thì tối vẫn chưa đến được trạm dịch đâu ạ."
Thẩm Hiếu sâu kín thở dài, thu hồi ánh mắt: "Đi thôi."
Đang muốn xoay người lên ngựa, bỗng bên trong cổng thành vang lên tiếng vó ngựa. Thẩm Hiếu trong lòng căng thẳng, vội vàng nhìn qua.
Là nàng sao.
Chàng lại không có tiền đồ hơi ngừng hô hấp.
Đáng lẽ hôm qua chàng không nên nói câu kia với nàng.
Nhưng người tới lại là một người một ngựa, toàn thân y phục đen. Đó là Thôi Tiến Chi, y ăn mặc chỉnh tề, có vẻ muốn rời thành làm chuyện gì đó.
Nhìn thấy Thẩm Hiếu, Thôi Tiến Chi quay đầu ngựa qua, nhưng không xuống ngựa.
Ngựa của y là tối phẩm Lương mã của Đại Uyên, cực kỳ cao lớn, lúc ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống liền mang theo cảm giác áp bức.
"Thẩm đại nhân, ngài đang muốn đi đâu vậy?"
Thôi Tiến Chi ở trên ngựa, dù thế nào Thẩm Hiếu cũng phải ngẩng đầu lên nhìn, xét tư thế, rõ ràng đã phân thắng bại.
Nhưng Thẩm Hiếu lại không thèm nhìn thẳng vào Thôi Tiến Chi, chỉ hơi nghiêng đầu, liếc y một cái, tỏ vẻ coi thường.
"Thôi công tử biết rồi còn hỏi."
Thôi Tiến Chi nhìn Thẩm Hiếu một lát, bỗng bật cười:
"Thẩm đại nhân thật sự đến tay trắng đi cũng trắng tay, tốt xấu gì cũng làm quan lâu như vậy, giờ phải biên chế đi xa lại không thấy ai ra đưa tiễn."
Nói dứt lời, Thôi Tiến Chi thấy Thẩm Hiếu mím môi, rõ ràng chủ đề này khiến chàng không vui.
Thôi Tiến Chi quay đầu nhìn lại cổng thành.
Vắng tanh, căn bản không có bóng dáng Lý Thuật.
Các người không phải đồng minh tín nhiệm nhau lắm hay sao, vì một phong tấu chương của ta mà đã tan đàn xẻ nghé rồi à, tình cảm thế này thì cũng mong manh quá.
Thôi Tiến Chi siết chặt roi ngựa trong tay, ánh mắt nghiêm nghị.
Thẩm Hiếu là cái thá gì, quen biết với Tước Nô được bao lâu mà muốn thành thân với nàng, chung sống cả đời.
Ngươi căn bản không hiểu hết về Tước Nô.
Từ lúc Lý Thuật mười tuổi đến hai mươi tuổi, Thôi Tiến Chi quen biết nàng mười năm, năm năm đầu là bằng hữu thân thiết nhất, năm năm sau là phu thê thân mật mất. Y còn hiểu nàng hơn chính bản thân nàng.
Hậu cung có bao nhiêu công chúa không được sủng ái, chỉ có Lý Thuật có một đôi mắt sắc bén như kiếm, quét sạch màn sương mù dày đặc, nàng từ nhỏ liền biết bản thân muốn gì.
Năm ấy sau khi họ quen nhau không lâu, Lý Thuật liền tới tìm y, hỏi thẳng: "Ngươi có thể dạy ta đọc sách không?"
Nàng nhỏ bé lại gầy gò, lúc ngửa đầu rất kiên quyết. Bởi vì y là cọng rơm, là con đường duy nhất để nàng tiếp cận được ánh sáng.
Vì sao nàng không chịu an phận làm một công chúa bình thường? Sẽ không bị bắt nạt, nhưng cũng sẽ không được coi trọng, đến tuổi bị gả ra ngoài, sinh nhi dục nữ, cả đời trôi qua như vậy.
Lý Thuật nói: "Trên đời này có nhiều cách sống, nhưng ta muốn cách tốt nhất."
Nàng từ nhỏ đã như vậy.
Bởi vì thiếu thốn tình thương nên phải lấy quyền thế tiền tài ra đền bù.
Thẩm Hiếu sao có thể xứng với nàng, bọn họ khác biệt quá lớn, bất luận đã từng khăng khít thân mật bao nhiêu, chung quy vẫn có ngày phải chia lìa.
Chỉ có y là cùng loại người như nàng, bọn họ sẽ cùng nhau chìm sâu trong đầm lầy quyền lực này, nếu phải xuống địa ngục thì cả hai cũng sẽ đi cùng nhau.
Y rất hiểu Lý Thuật, nếu đặt trước mặt nàng một vấn đề phải lựa chọn, nàng và y luôn có lựa chọn giống nhau.
Y đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, rốt cuộc ra không được, sao y có thể cho phép nàng một mình một người chạy về phía quang minh.
Chẳng sợ nàng muốn thoát khỏi, chẳng sợ trong cuộc đời nàng xuất hiện người khác nguyện ý năm tay kéo nàng ra, Thôi Tiến Chi cũng sẽ không cho phép.
Thôi Tiến Chi rời mắt từ cổng thành về lại trên người Thẩm Hiếu.
Liên minh đã hoàn toàn tan vỡ, hợp tác đã không còn tồn tại. Như vậy, đã đến lúc ra chiêu cuối.
Thẩm Hiếu hại Đông cung đến nông nỗi này, đến lúc trả thù rồi.
Thôi Tiến Chi nói:
"Thẩm đại nhân, đường còn dài, đi cẩn thận."
Y cười, đôi mắt phượng đa tình híp lại nhìn Thẩm Hiếu, giọng điệu giống như bạn hữu thân quen tha thiết dặn dò.