BÌNH DƯƠNG CÔNG CHÚA

Trong tẩm điện của Hoàng Hậu đốt địa long ấm áp, gần đây trời hanh, trong điện lại càng khô ráo.

Hoàng Hậu dựa vào giường La Hán, trên người vẫn mặc triều phục xa hoa, thoa hoàn trên đầu đã gỡ một nửa, thị nữ đứng phía sau nhẹ nhàng xoa bóp đỉnh đầu.

Quản lý lục cung không phải chuyện dễ, càng về cuối năm càng có nhiều thứ phải quản, trước đó Thái Tử bị cấm túc, Hoàng Hậu cũng bị liên lụy, đoạn thời gian đó ngày đêm vì Thái Tử lo lắng, tấm lòng người mẹ lúc nào cũng thường trực, ngược lại tinh thần tổn thương không ít.

Từ đó về sau, cứ lao lực một chút Hoàng Hậu liền cảm thấy thân thể theo không kịp, khó tránh khỏi đau đầu.

Thị nữ ấn huyệt rất thoải mái, Hoàng Hậu nói với Thái Tử Phi:

"Gần đây vất vả cho con rồi."

Thái Tử Phi Trịnh thị ngồi bên kia của giường la hán. Nàng ta mỉm cười:

"Vì mẫu hậu phân ưu, làm gì mà vất vả hay không vất vả ạ."

Hoàng Hậu gật đầu:

"Cũng đúng, việc lo liệu cung yến và quản lí hậu cung đều là thứ con phải học. Con sớm nhúng tay vào làm, sau này không đến mức luống cuống."

Thân thể Hoàng Thượng ngày một kém, Thái Tử đăng cơ gần như là chuyện ván đã đóng thuyền, Thái Tử Phi sớm muộn gì cũng là hậu cung chi chủ, đương nhiên cần phải học xử lí chuyện nội đình.

Thái Tử Phi hiểu rõ:

"Còn nhờ mẫu hậu chỉ điểm."

Thái Tử cấm túc ba tháng, sau khi giải trừ hình phạt quyền thế lại như mặt trời ban trưa. Cùng đường lại tìm ra lối phải chăng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Thái Tử nhìn có vẻ đã vững vàng, tạm thời không cần Hoàng Hậu nhọc lòng, bây giờ cần quan tâm cũng chỉ còn An Lạc.

Hoàng Hậu liền hỏi:

"Sao bỗng nhiên Thái Tử lại điều Dương Phương tới Tông Khánh Tự? Ban nãy nhìn An Lạc có vẻ không vui."

Thái Tử Phi nghĩ một lát mới giải thích:

"Dương phò mã vốn không hỏi triều sự, Thái Tử nghĩ Tông Khánh Tự bên kia thanh nhàn, hợp với hắn nên mới điều hắn qua ạ."

Ai ngờ Hoàng Hậu nghe vậy lại nhíu mày:

"Được rồi, Thái Tử nghĩ gì, ta chẳng lẽ còn không biết."

Thái Tử tính tình nhỏ nhen, người làm mẹ như bà sao còn không biết.

Trên thực tế Hoàng Hậu cũng khá phật lòng khi Dương Phương cứ bo bo giữ mình không giúp Thái Tử, nhưng Dương Phương lại là phò mã của An Lạc, chèn ép Dương Phương chẳng khác gì làm An Lạc khó xử?

Một trai một gái, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt.

Hoàng Hậu liền nói:

"Các ngươi tốt xấu gì cũng phải nhìn mặt mũi của An Lạc, đừng vì chuyện kia làm vợ chồng chúng nó xích mích với nhau."

"Mẫu hậu giáo huấn phải ạ, nhi thần biết sai rồi. Nhưng......"

Thái Tử Phi dừng một chút:

"Nhưng nhìn qua thì An Lạc cũng không thật sự thích Dương phò mã lắm, nhi thần đang có một ý tưởng, muốn nói với mẫu hậu để suy xét."

"Dương phò mã gia thế không quá tốt, được chọn thượng chúa chính là nhà hắn trèo cao. Lúc trước phụ hoàng chỉ định hôn sự này, là bởi vì nhân phẩm tài học của Dương Phương tạm ổn, cũng rất chiều chuộng An Lạc. Nhưng mấy năm gần đây chúng ta cũng đã nhìn thấy, tình cảm giữa hai người không thực sự hòa hợp. Đều nói lâu ngày sinh tình, hai người thành thân đã vài năm, vẫn chưa thấy chút tình nào cả."

"Trước đây nhi thần vẫn cho rằng hắn đối xử rất tốt với An Lạc, nhưng lần này ngẫm lại: người nghĩ xem, Thái Tử cấm túc, hắn không nói giúp Thái Tử một lời. Thái Tử chính là ca ca của An Lạc, nếu ca ca ruột thất thế, muội muội có thể bình an qua ngày sao? Thế mà Dương Phương vẫn khoanh tay đứng nhìn, nếu nói Dương Phương thực sự nâng niu An Lạc, con thấy không đáng tin."

Thái Tử Phi thở dài một hơi:

"Nhi thần cảm thấy, chi bằng tìm cớ để An Lạc hòa li thôi, nhi lang tốt trong triều còn nhiều lắm, chẳng lẽ lại sợ không tìm được ai vừa ý ạ?"

Trong triều, nếu chỉ đơn thuần lôi kéo thì ắt không bền, ràng buộc nhất chính là quan hệ thông gia. Nếu An Lạc đã là muội muội ruột, nhất định hôn sự của nàng ta phải mang đến tác dụng thực tế.

Làm gì có chuyện cốt nhục thật lòng, liên quan đến quyền lực, lúc cần thiết sẽ lợi dụng ngươi, máu mủ chỉ là một câu nói.

"Chuyện này......"

Hoàng Hậu có chút chần chờ.

Chính Nguyên Đế chọn Dương Phương cho An Lạc, vì muốn con bé sống một cuộc đời bình thản nhàn nhã, An Lạc được chiều chuộng thành tính tình như vậy, căn bản không hợp đặt chân vào tranh đấu cung đình, người không tranh không đoạt như Dương Phương mới là kiểu người thích hợp nhất với con bé.

Muốn đổi phò mã, đương nhiên có thể thay bằng một nhi lang có gia thế càng hiển hách, nhưng loại người đó hợp với An Lạc sao?

Hoàng Hậu không giống Thái Tử Phi, tất nhiên sẽ suy nghĩ cho hạnh phúc của An Lạc nhiều hơn. Đang lúc trầm tư, lại nghe ngoài điện một trận ồn ào.

"Đám nô tài lớn mật, dám cản ta!"

Giọng nói trong trẻo này không phải An Lạc hay sao?

Thị nữ ở gian ngoài xôn xao ngăn cản, nghe loáng thoáng "để chúng nô tỳ thông bẩm một tiếng", nhưng ai dám chân chính ngăn trở An Lạc công chúa đây, trong nháy mắt An Lạc đã vòng qua tấm bình phong, đi vào trắc gian.

Thái Tử Phi nhíu mày, nàng ta là đích nữ thế gia được dạy dỗ nghiêm cẩn, mỗi tiếng nói cử động đều là điển phạm thục nữ, chưa bao giờ làm ra chuyện sai lầm, do đó từ trong cốt tủy nàng ta cũng không thực sự thích An Lạc.

Nếu không phải Lý Thuật đang đối đầu với bọn họ, nàng ta thật ra càng thích Lý Thuật hơn, thông tuệ nhạy bén, giỏi ủ mưu tính kế.

Ngây thơ đồng nghĩa với ngu xuẩn, tùy hứng đồng nghĩa với lỗ mãng.

Nhưng Thái Tử Phi vẫn mỉm cười, đứng lên đỡ An Lạc:

"An Lạc muội muội sao lại hấp tấp thế, có phải lo lắng thân thể của mẫu hậu không? Muội ——"

Thái Tử Phi chưa nói dứt câu, cánh tay vươn ra đỡ An Lạc lập tức bị hất ra ngoài. An Lạc xuống tay rất mạnh, Thái Tử Phi da mỏng, mu bàn tay bị đập vào đỏ ửng.

An Lạc hiếm khi bày sắc mặt nghiêm trọng, nhìn xoáy vào Thái Tử Phi:

"Bởi vì Dương Phương vô dụng với các người, nên các người để chàng ấy làm cái chức nhàn rỗi kia đúng không?."

"Ta đối với các ngươi cũng vô dụng, tác dụng duy nhất là để liên hôn lôi kéo lợi ích, thế nên các người cũng định lợi dụng nốt có đúng không?."

Nàng ta gắt gao nhìn Thái Tử Phi: "Ta nói đúng không?"

Thế giới trong mắt nàng ta sụp đổ, nhưng nàng ta vẫn mở to hai mắt, muốn nhìn rõ bộ mặt thật của những người này.

Lời của Lý Thuật còn vang bên tai.

"Lợi ích chính trị biến hóa muôn vàn, nhưng quan hệ thông gia, máu mủ chính là thứ vững chắc nhất. Thái Tử đã thể hiện sự bất mãn công khai với Dương Phương, sao có thể để hắn yên ổn chiếm chức vị phò mã? Cô cho rằng chính trường là chốn tiên cảnh đấy à?"

Có thể dáng vẻ ngây thơ ngu xuẩn của An Lạc đã khắc sâu trong đầu Thái Tử Phi, đối mặt với một An Lạc lãnh lệ như vậy, Thái Tử Phi nhất thời không kịp phản ứng.

Lúc nàng ta còn đang ngây người, An Lạc một phen đẩy nàng ta sang một bên, đứng bên cạnh giường La Hán.

So với lần cãi nhau to tức đến hộc máu cùng Chính Nguyên Đế, An Lạc đối mặt Hoàng Hậu lại có vẻ bình tĩnh rất nhiều, nhưng loại bình tĩnh này chẳng khác nào tâm đã chết.

"Mẫu hậu, người muốn đem con gả cho ai để liên hôn?"

"Mẫu hậu, sao người không nói gì? Người nuôi con lớn đến chừng này, con còn nghĩ mẫu hậu phải thương con lắm, hôm nay mới phát hiện, thì ra người chỉ muốn dùng con để củng cố đế vị cho ca ca thôi."

"Nếu người muốn lợi dụng con, người cứ nói một tiếng là được."

Thanh âm nàng ta lạnh như băng, cái lạnh từ trong lòng lan tỏa, từ phụ hoàng đến Thái Tử, từ Thôi Tiến Chi đến Dương Phương, tất cả chỉ sau một mùa đông đã không còn dáng vẻ ban đầu.

An Lạc bật cười:

"Người nói một tiếng là được, người nuôi con vất vả bao năm, con cũng phải cống hiến chứ."

Một hàng nước mắt trượt ra từ khóe mi, nhưng nàng ta không để ý, nhìn Hoàng Hậu một cái thật sâu rồi quay người bỏ đi.

"An Lạc!"

Hoàng Hậu vội hô một tiếng.

An Lạc nhanh chóng khuất tầm mắt, bà ta muốn đuổi theo, nhưng vừa đứng lên liền cảm thấy thái dương giật giật, mắt tối sầm.

Chưa đi được một bước, cơ thể đã ngã xuống.

Đêm cung yến, Hoàng Hậu bỗng nhiên ngã bệnh, hậu cung loạn thành một đoàn, may mắn có Thái Tử Phi đứng ra sắp xếp mọi thứ.

Lý Thuật đứng ngoài cung, nhìn cung nữ thái giám bước chân nhanh như bôi dầu. Nàng đứng đó một lúc lâu, đột nhiên ngăn một cung nữ quét nhà lại hỏi:

"Thái Tử Phi đã cho người mời Thái Tử đến chưa?"

Cung nữ lắc lắc đầu: "Hồi công chúa, vẫn chưa ạ."

Lý Thuật liền nói:

"Hoàng Hậu ngã bệnh, gặp được Thái tử tình trạng sẽ đỡ hơn một chút. Thái Tử Phi bận quá chắc quên, ngươi đi truyền lệnh của ta, sai người báo cho Thái Tử."

Cung nữ do dự một chút, nhưng Lý Thuật không phải người dễ nói chuyện, huống hồ xưa nay nàng chỉ làm việc lớn, ảnh hưởng chính trị sau lưng không nói rõ được.

Thấy Lý Thuật thần thái lãnh đạm, dáng vẻ không cho phép cự tuyệt, cung nữ đành nhận lời: "Nô tỳ đã biết."

*

Sắp tới chính ngọ, tiền triều văn võ bá quan đã ngồi xuống, trên ngự tọa lại trống trơn, chỉ chờ bệ hạ tới, cung yến có thể bắt đầu.

Chúng quan viên thừa dịp cung yến chưa bắt đầu, ở trong bữa tiệc đi lại, tốp năm tốp ba ghé vào nhau, thấp giọng giao lưu, thấy Thái Tử đi tới, liền vội ngừng câu chuyện, cung kính hỏi một tiếng: "Thái Tử điện hạ."

Thái Tử gật đầu mỉm cười.

Thái Tử mặc bộ triều phục minh hoàng của trữ quân, đang lúc tráng niên, dáng vẻ hăng hái, giữa bách quan ung dung hành tẩu, uy vọng mười phần.

Cung yến ở đây do một tay Thái Tử xử lý, cuối cùng kiểm tra một vòng, xác nhận hết thảy đều bình thường mới yên lòng.

Mặt mày vui vẻ, thấy Thất hoàng tử Lý Cần ngồi một góc uống rượu, Thái Tử liền thong thả ung dung đi qua.

Lý Cần vội đứng lên, thái độ vẫn khiêm nhường trước sau như một:

"Thần đệ tham kiến Thái Tử."

Thái Tử cười xòa:

"Nghe nói gần đây thất đệ dựng lều phát cháo ngoài thành?"

Chiêu này được hắn làm rất mượt, bá tánh nhận ân huệ rất nhiều, trong nhân gian đã truyền đi cái danh "Hiền vương".

Hiền vương? Nực cười, đang châm chọc trữ quân hắn không "hiền" hay sao?

Thật là, một ngày không để ý, đám hoàng tử bên dưới đã chen chúc vào chỗ trống rồi.

Lý Cần trả lời: "Ngoài thành nhiều lưu dân, sợ không qua nổi mùa đông, thần đệ chẳng qua chỉ hiến chút sức lực."

Thái Tử nhìn chằm chằm hắn một lát, cười lạnh ra tiếng:

"Nam Cương bắc thùy, đông Lĩnh Tây lạnh, có rất nhiều địa phương cần thất đệ cống hiến sức lực đấy. Thất đệ hiện giờ chỉ mới bỏ ra chút sức, sau này tất nhiên sẽ gánh trọng trách an dân lớn lao."

Sức khỏe Hoàng Thượng càng ngày càng kém, Thái Tử nghe được từ phía ngự y, rằng dù có điều dưỡng tốt đến đâu cũng chỉ có thể kéo dài một hai năm. Đến lúc đó, trời nam biển bắc có rất nhiều nơi cằn cỗi, cũng đủ cho đám hoàng tử lưu đày.

Hiền danh này chi bằng để hắn dùng khi trấn an bá tánh nơi đó đi.

Lý Cần nghe vậy cũng không phản bác, chỉ cúi đầu đáp "vâng", không nói thêm gì.

Thái Tử còn nghĩ lão Thất sợ, ánh mắt như dao xéo và da thịt. Còn định mở miệng trào phúng vài câu, ai ngờ ngoài điện bỗng có một thái giám chạy vội vào, nói khẽ với Thái Tử:

"Gia, hậu cung truyền lời, nói là Hoàng Hậu không khỏe, mong người tới nhìn một cái?"

Thái Tử lập tức cau mặt: "Cô đi ngay."

Dù sao cách thời gian bắt đầu cung yến còn một khoảng nữa, ghé qua hậu cung quay lại vẫn kịp.

Qua loa phân phó vài câu, Thái Tử rời khỏi điện Thái Hòa.

Mà Lý Cần vẫn im lặng nhìn theo hắn rời đi, cho đến khi màu áo minh hoàng biến mất khỏi tầm mắt hắn mới đi ra ngoài.

Bên cạnh có một hoàng tử hảo tâm hỏi:

"Thất ca, huynh đi đâu thế?"

Lý Cần cũng không quay đầu, đáp qua loa:

"Trong này buồn tẻ, ta ra ngoài hít thở một lát."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi