Thái Cực cung.
Thẩm Hiếu không giấu giếm, nói ra toàn bộ chân tướng mà chàng tra được ở Lạc phủ, sau đó được Thiên Ngưu Vệ giải xuống.
Trước khi đi chàng liếc nhìn Thái Tử một cái, đáy mắt đen thẫm, làn da nhợt nhạt, chàng nhếch miệng cười.
Không xứng làm quân.
Thẩm Hiếu rõ ràng không nói gì, nhưng Thái Tử lại có thể từ biểu cảm của chàng đọc ra bốn chữ đó. Hắn chỉ cảm thấy Thẩm Hiếu đang nhục mạ mình!
Thẩm Hiếu đi rồi, Chính Nguyên Đế vẫy tay: "Lão Thất, con đi xuống."
Lý Cần tất nhiên vâng lời cáo lui, tẩm điện to như vậy trong phút chốc im lặng đến lạnh người, chỉ nghe tiếng Chính Nguyên Đế trầm trọng hít thở.
Sự im lặng này nặng tựa ngàn cân, đè lên vai, lên lưng Thái Tử, hắn quỳ rạp trên đất, cơ thể khẽ run.
Hắn muốn cầu xin tha thứ, nhưng mở miệng lại không thể phát ra một chút thanh âm.
Rất lâu sau hắn mới tìm lại được giọng của mình: "...... Phụ hoàng......"
Giọng nói run rẩy mỏng manh, như kẻ tiện cầu xin được sống này, có thể nào lại là giọng của hắn? Rõ ràng hắn là đương kim trữ quân của đất nước này.
Nhưng hắn không thể làm khác, chỉ có thể quỳ gối cầu xin: "...... Phụ hoàng......!"
Lời còn chưa dứt, chén thuốc đã đập lên người Thái tử, nước thuốc đen thẫm làm cho bộ triều phục màu minh hoàng Thái Tử ướt sũng, loang lổ bẩn thỉu.
Nước thuốc nóng bỏng chậm rãi xuyên qua y phục thấm vào da thịt Thái Tử.
"Ngươi còn có mặt mũi gọi ta là phụ hoàng!"
Chính Nguyên Đế nổi giận, ông ta siết chặt lấy bàn, chỉ hận không thể xem cái bàn là Thái tử, một phát bóp chết.
Ông ta phái Thiên Ngưu Vệ đi điều tra, là vì cần chân tướng và chứng cứ. Thực ra cũng không cần, từ biểu hiện của Thẩm Hiếu và Thái Tử, Chính Nguyên Đế đã mơ hồ phân biệt được ai đúng ai sai.
Ông ta quá hiểu Thái Tử, đứa con trai này dã tâm quá lớn, nhưng năng lực hèn yếu, vị trí tối thượng nhưng không có đạo đức. Khi đắc ý quá mức khoa trương, khi thất bại quá ư hèn hạ.
Chưa từng có giây phút nào như vậy, Chính Nguyên Đế nhìn Thái Tử run như cầy sấy trên mặt đất, cảm thấy nó đúng là không xứng làm Thái Tử.
Động tác siết góc bàn từ từ buông lỏng, tiếng thở dốc kịch liệt của Chính Nguyên Đế vì phẫn nộ cũng chậm rãi bình ổn lại, cung điện lại khôi phục sự im lặng chết chóc.
Thái Tử nghe được Chính Nguyên Đế nhẹ nhàng nói:
"Ngươi trở về Đông Cung đi. Trước khi Thiên Ngưu Vệ trở về từ Lạc phủ, tốt nhất ngươi ngoan ngoãn ở Đông cung cho trẫm."
Chính Nguyên Đế thở dài một hơi, dường như mất đi hết thảy sức lực, là yêu thương hay phẫn nộ, ông ta đã không còn cảm xúc gì với Thái Tử nữa, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
"Trẫm cũng không nói ngươi sai, ngươi trở về ngẫm lại, đúng sai tự mình phán xét đi."
Ai ngờ Thái Tử nghe xong ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt kinh sợ nhìn về phía Chính Nguyên Đế.
Hắn không sợ phụ hoàng tức giận, tức giận chỉ ra phụ hoàng còn kì vọng vào hắn, nhưng hôm nay phụ hoàng cũng không buồn chỉ ra đúng sai nữa...... Hoàn toàn không muốn quan tâm tới hắn nữa.
Thái Tử lê đầu gối đến gần, kéo vạt áo của Chính Nguyên Đế:
"Phụ hoàng, phụ hoàng! Nhi thần biết sai rồi, người...... người muốn đánh muốn mắng đều được, nhi thần ——"
Thái Tử còn chưa nói xong, Chính Nguyên Đế lại kiên quyết gỡ tay Thái Tử ra. Ông ta không có nhiều sức, nhưng Thái Tử lại như suy nhược, đẩy một cái ngã xuống đất, dùng tư thế hèn mọn không tiếng động cầu xin.
Đúng lúc này, cửa tẩm điện lại mở ra, Lưu Thấu không màng quy củ chạy vội vào, vấp ngã trong trắc gian. Sắc mặt hắn hốt hoảng, quỳ trước mặt Chính Nguyên Đế, chất giọng the thé của hắn giờ phút này càng sắc nhọn như dao, đâm vào lồng ngực Chính Nguyên Đế—— "Bệ hạ, Thôi...... Thôi Tiến Chi tập trung hoả lực ngoài cửa cung rồi....y muốn......y muốn......"
"Y muốn cái gì?"
Khi nghe được mấy từ "tập trung hỏa lực ngoài cửa cung", đồng tử của Chính Nguyên Đế mở to, mà Thái Tử còn cuộn một đống trên đất cũng lập tức dựng thẳng người, dường như đã tìm lại toàn bộ sức lực.
Lưu Thấu khóc lóc thê lương: "Y muốn thanh trừng loạn đảng!"
"Thôi Tiến Chi nói, Thất hoàng tử và Thẩm Hiếu âm thầm cấu kết, vu hãm Đông Cung, che giấu bệ hạ, tội đáng tru di! Nịnh thần như vậy tuyệt đối không thể lưu lại trong triều, nhất định hôm nay phải giết để cảnh cáo người sau!"
Cửa điện bị Lưu Thấu mở vội còn chưa đóng, gió lạnh thổi vào, Chính Nguyên Đế chỉ cảm thấy cả người rét run.
Suất binh vào thành, quân đội tập trung ngoài cửa cung...... Thôi Tiến Chi rõ ràng là muốn tạo phản!
Cái gì mà giúp quân thành trừng loạn đảng, chắc chắn y biết Thái Tử xảy ra chuyện, vì bảo hộ Thái Tử mà bức vua thoái vị. Thật to gan, thật to gan!
Chính Nguyên Đế giận run, chỉ tay vào mặt Thái Tử, nói cũng không lưu loát:
"Ngươi...... xem thuộc hạ của ngươi làm ra chuyện tốt gì!"
Cũng không ngờ Thái Tử ban nãy còn hèn hạ cầu xin, lúc này lại ngạo nghễ nhìn phụ hoàng mình một cái, nhếch miệng cười.se
"Ha ha ha, phụ hoàng...... Thì ra người cũng biết sợ?"
Thái Tử đứng dậy, phủi phủi vạt áo, động tác thong thả ung dung, dường như đã nắm chắc thắng lợi.
Vừa rồi hắn sợ hãi bao nhiêu thì bây giờ càn rỡ bấy nhiêu.
Thôi Tiến Chi xuất hiện, lập tức tăng thêm nội lực cho Thái Tử. Trong cung không có đại quân, Thôi Tiến Chi dẫn binh tới cứu hắn một mạng!
"Phụ hoàng, người nghe thấy chưa, thất đệ và Thẩm Hiếu là nịnh thần, bôi nhọ nhi thần. Người có phải nên hạ chỉ chém đầu thị chúng, giải nỗi giận của binh lính ngoài cung?"
"Ngươi dám ăn nói với trẫm như vậy ư!"
Chính Nguyên Đế nổi giận:
"Thôi Tiến Chi mưu nghịch, định bức vua thoái vị đấy!"
"Là giúp hoàng đế trừ khử bè gian!"
Thái Tử ngắt lời Chính Nguyên Đế, tiến lên một bước, Chính Nguyên Đế còn ngồi mà hắn thì đứng, thân hình hắn chợt cao lớn bất thường, từ trên cao nhìn xuống Chính Nguyên Đế cả đầu tóc hoa râm, cơ thể lụn bại đến mức không mang nổi triều phục nặng nề.
Tuổi trẻ tráng niên và già cả lao lực, rõ ràng đã định thắng thua.
Thái Tử cười lạnh một tiếng:
"Phụ hoàng, người nên hạ chỉ xử trí thất đệ và Thẩm Hiếu đi chứ?"
"Ngươi to gan!"
Chính Nguyên Đế giận dữ hét lên, bị bộ dạng càn rỡ của Thái Tử chọc nổi giận.
"Thôi Tiến Chi mang quân đến trước cửa cung, đây là tạo phản, ngươi không ngăn cản, lại còn cùng y bức ép trẫm. Ngươi có phải cũng muốn tạo phản hay không!"
Chính Nguyên Đế tùy tiện vơ lấy tách trà trên bàn, quăng vào người Thái Tử nhưng hắn nhanh nhẹn tránh đi, Chính Nguyên Đế điên tiết:
"Nghiệt tử, ngươi là đồ nghiệt tử!"
Hai chữ này như chọc vào chỗ đau trong lòng Thái Tử, ánh mắt hắn co lại, tàn nhẫ, sắc mặt trắng xanh: "Nghiệt tử ư?"
"Ai nói ta là nghiệt tử! Phụ hoàng, ta là Thái Tử, nhưng người có nhìn nhận và tôn trọng ta như với một Thái Tử không?!"
Nỗi phẫn uất tích tụ lâu dài trong lòng đến thời khắc này không còn có thể kìm nén, tất cả cảm xúc đều muốn phát tiết ra.
"Người có nhớ ta là Thái Tử không, ngần ấy năm qua, người không nâng đỡ nhị đệ thì cũng là coi trọng thất đệ. Bọn chúng là thứ gì, lại dám đối nghịch với ta? Còn không phải vì sau lưng có người làm chỗ dựa! Vì cái gì, ta không hiểu, ta mới là vua của một nước, ngài dựa vào đâu mà đi giúp đỡ hoàng tử khác tranh quyền với ta? Thế có khác nào tát vào thể diện của ta không!"
"Mấy năm trước nhị đệ được ủng hộ, nửa cái triều đình đều là người của hắn, ta ở trên triều nói cái gì cũng có kẻ nhảy ra phản bác. Người thì ngự ở ngôi cao chỉ lạnh nhạt ngồi nhìn, hoàn toàn không có ý ngăn cản nhị đệ."
Chính Nguyên Đế: "Còn không phải bởi vì ngươi! Ngươi mượn sức thế gia, kéo bè kéo cánh, trẫm còn chưa chết ngươi đã tạo thế lực nọ kia, trẫm nâng đỡ lão nhị, là để cảnh cáo ngươi!"
Thái Tử: "Nếu không phải vì người nâng đỡ nhị đệ gây uy hiếp đến địa vị của ta, ta còn cần tốn bao công sức tạo dựng thế lực hay sao! Ta vất vả lắm mới đè nhị đệ xuống, còn chưa được nghỉ ngơi, ngài lại kéo thất đệ lên. Thất đệ chỗ nào cũng tốt, hiền hòa cần kiệm, có đức có tài lo cho dân cho nước, còn ta thì sao! Ở trong lòng người, có phải ta thua kém hắn rất nhiều đúng không!"
Cảm xúc bộc phát, Chính Nguyên Đế bị Thái Tử nói một hồi, lại nhìn gương mặt dữ tợn của hắn trước mặt, thật không dám tin đây là đứa con trai ông ta thương yêu nhất.
Vì sao? Ông ta cho rằng mình đã cho Thái Tử thứ tình thương tốt nhất của người cha, những thứ tốt nhất mà một đế vương có thể cho con mình, ông ta đều cho đi không bủn xỉn—— vị trí Thái Tử, sự giáo dục tốt nhất từ nhỏ đến lớn, vô số lần ông ta bao dung khi hắn phạm sai lầm, bao nhiêu ngày đêm ân cần dạy bảo......
Ông ta luôn nghĩ mình đối với Thái Tử là tấm lòng từ phụ, nhưng không ngờ trong lòng hắn, hình ảnh của mình lại như vậy.
Không xứng làm cha, từ gương mặt Thái Tử, Chính Nguyên Đế có thể đọc ra bốn chữ này.
Nó giống như chiếc gậy lớn, tàn nhẫn đập vào trái tim ông ta, Chính Nguyên Đế chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể choáng váng sắp ngã, ông ta vội chụp bàn ổn định cơ thể, không nhịn được ho khan.
Bệnh tật không làm ông ta suy sụp, nhưng những lời của Thái Tử hôm nay lại khiến ông ta không chống đỡ được.
Thái Tử nhìn Chính Nguyên Đế liều mạng ho khan, trong ánh mắt hiện lên chút không đành lòng, nhưng rất nhanh đã biến mất.
"Phụ hoàng, người đừng quên, ngoài cung còn có đại quân của Thôi Tiến Chi, gian nịnh thì vẫn nhởn nhơ. Đại quân có tiến vào nội cung hay không còn phụ thuộc vào quyết định của người."
Chính Nguyên Đế tóm tay áo Thái Tử:
"Nghiệt tử, đồ nghiệt tử! Trẫm phải phế ngươi, trẫm phải phế ngươi!"
Thái Tử không chút nào yếu thế:
"Ngài phế đi, vị trí trữ quân ta đã ngồi chán rồi! Ta muốn ngồi vào chỗ của người kia, không cần phải ăn bữa nay lo bữa mai nơm nớp sợ bị lật đổ!"
Chính Nguyên Đế bị lời nói đại nghịch bất đạo của Thái Tử chọc tức đến ho khan:
"Người đâu...... Khụ khụ, người đâu!"
Ông ta hét lên:
"Kéo tên nghiệt tử này xuống cho ta! Tước toàn bộ khí giới của thị vệ Đông cung, nhốt tất cả lại!"
Chính Nguyên Đế hổn hển thở dốc, tiếp tục phân phó:
"Tập hợp toàn bộ cấm vệ quân, thủ cửa cung, bằng mọi giá ngăn cản Thôi Tiến Chi. Sau đó phái người đến đại doanh Tây Sơn điều binh, càng nhanh càng tốt!"
Thái Tử bị thị vệ áp giải, trên mặt lại không hề sợ hãi. Trong cung là địa bàn của phụ hoàng, nhưng ngoài cung cũng đã là trận địa của Thôi Tiến Chi.
Trong cung chỉ có số ít cấm vệ quân, Thôi Tiến Chi mà thành công phá được cửa cung, bức vua thoái vị, thiên hạ sau này chính là của hắn.