BÌNH GIẤM NHỎ

"Mẹ, nếu mẹ không yên tâm chị thì đến công ty tìm chị ấy đi, hẹn ra uống ly cà phê hay sao đó, nếu không được nữa thì ngày mai mang cơm cho chị ấy...."

Lúc Khâu Thừa vào nhà thì nghe thấy Thi Nhiêu đang nói chuyện điện thoại với người khác, trong giọng nói còn nghe ra chút ỉu xìu, anh đổi giày xong đi vào nhà, nhẹ nhàng buông túi ra xuống rồi hứng thú nhìn cô gái muốn ném điện thoại đi.

Bên kia điện thoại mẹ cứ nói đi nói lại mấy câu, Thi Nhiêu nghe đến nổi muốn đau đầu.

"Được rồi, được rồi, bên này con có việc bận, rảnh con sẽ gọi lại sau."

Nói xong cô nhanh chóng cúp điện thoại, cau mày ném điện thoại sang một bên sau đó lẩm bẩm.

"Mẹ em có phải đến thời kỳ mãn kinh rồi không? Gần đây sao lại phiền như vậy được nhỉ?"

Người đàn ông đang khoanh tay nhìn cô, khi thấy tình huống này thì trong lòng không khỏi vui mừng.

"Bà ấy bây giờ bắt đầu quan tâm đến em rồi, đây không phải chuyện tốt sao?"

"Tốt cái rắm ý, em không cần bà ấy quan tâm được rồi chứ, bà ấy chỉ là do quá nhàm chán thôi."

Nói đến đây cô lại tiếp tục lầm bầm : "Sớm biết Khâu gia nhà anh xảy ra chuyện thế này thì hôm đấy em đã không vạch trần tâm tư của mẹ anh, nếu thế thì hai người vẫn là chị em tốt rồi, hiện tại chắc mẹ em đang nghĩ cách để hạ bệ mẹ anh đấy."

Vốn định cho rằng xé nát tấm mặt nạ chị em tốt giả dối giữa hai người thì sẽ không có ai ngăn cả chuyện của cô và Khâu Thừa nữa, ai ngờ đâu vừa quay đầu thì Khâu Thừa đã bị ba anh 'đá' ra khỏi công ty, hai mẹ con lâm vào trạng thái bị đuổi khỏi nhà.

Đúng là có câu nói : Người tính không bằng trời tính, kế hoạch cũng không thắng được sự biến hóa.

"Em vạch trần tâm tư gì của mẹ anh?"

"Còn có thể là gì, chính là tâm tư mà bà ấy đã giấu kỹ hơn 20 năm đấy."

Thi Nhiêu lắc lắc đầu, muốn đem những chuyện cũ kia quên đi, vỗ vỗ đùi đứng lên rồi chỉ vào bàn thức ăn.

"Anh mua nhiều thế làm gì, làm sao em ăn hết."

"Không phải cho một mình em ăn, anh cũng chưa ăn đây."

Nghe vậy cô híp mắt nghi ngờ : "Không phải vừa rồi anh ăn cơm cùng chị em sao?"

"Đừng nói nữa, lúc em gọi thì thức ăn vừa mới dọn lên, sau đó hai người bọn anh chỉ nói vài câu thì đã đàm phán thất bại, anh mang bụng đói trở về."

Nhắc đến chuyện trên bàn cơm vừa rồi anh cũng rất bực mình, nhưng lúc này đói bụng vẫn chiếm phần hơn.

"Đi rửa tay rồi ăn cơm."

Nhìn ra được hôm nay anh bị Tạ Dư 'tra tấn" không ít, Thi Nhiêu gật đầu đi theo phía sau anh.

"Anh nói xem nếu lần sau khi mẹ em gọi điện đến, em chỉ dẫn cho bà ấy đến chỗ ở của chị em thì thế nào?"

"Ý em là để dì đến chung cư của Tạ Dư tập kích bất ngờ?"

"Đúng vậy, dù sao bà ấy cả ngày cũng nhắc mãi tại sao chị không về nhà, không bằng để bà ấy tự đến nhìn xem bên kia thế nào."

Nghe xong ý tưởng này thì Khâu Thừa không khỏi lắc đầu cười : "Anh khuyên em đừng dại dột làm chuyện nguy hiểm, nếu lỡ bà ấy đến mà phát hiện ra dấu vết gì thì Tạ Dư có lẽ sẽ 'tàn sát' người mất, cả em và anh đều không thoát nổi đâu."

"Có khoa trương đến thế sao?"

"Em đã quên chuyện chị em lái xem đâm người lúc trước?"

"......"

Đợi một lúc cũng không nghe được thanh âm của cô thì Khâu Thừa vừa lòng đặt mấy hộp cơm xuống.

"Có đúng không, lúc trước người kia chẳng biết gì, chỉ tặng cho cô ấy hoa rồi trang sức mà thiếu chút nữa bị cô ấy đâm chết, nếu em làm lộ bí mật của cô ấy thì khả năng chúng ta đều phải chết đấy."

Nhớ đến người kia bị chị mình dọa đến tè ra quần thì Thi Nhiêu không nhịn được rùng mình một cái.

"Trải qua sự việc đó thì cho dù người thích cô ấy hay không thích cũng chẳng dám biểu hiện ra ngoài, một lần thì chỉ là hù dọa, ai biết lần tiếp theo cô ấy có làm thật không."

Trong lúc nói anh mở những chiếc hộp ra bảo cô đến ăn, Thi Nhiêu nhăn mặt kéo ghế ngồi xuống.

"Anh nói xem tại sao chị ấy còn 'điên' hơn em thế?"

"Làm sao anh biết, cũng là chị em ruột thôi mà, chắc do Tạ gia có gen xấu? Á..."

Vừa dứt lời thì Khâu Thừa đã ăn một đạp của cô, may là cô mang dép lê chứ không phải giày cao gót, nếu không chắc chân trái của anh bị phế mất.

"Anh có biết nói chuyện không, muốn tìm chết?"

"Không nói nữa, ăn cơm đi."

Sau đó anh chỉnh chiếc bàn cho phù hợp với cô, "Thịt chua em thích nhất đấy, nếm thử đi."

"Ây, nhiều năm như thế anh vẫn còn nhớ à?"

"Vô nghĩa, tất cả những gì liên quan đến em anh đều nhớ rõ."

Nói xong anh lại đưa đũa cho cô rồi xắn tay áo lên ngồi xuống.

Cơm chưa ăn được mấy miếng cô đã bị những vấn đề mới bao vây.

"Anh nói xem....vị bạn trai bí ẩn kia của chị em rốt cuộc dũng mãnh đến cỡ nào, không phải là loại có siêu năng lực chết đi sống lại chứ? Người bình thường làm gì có ai mà lượn qua được trước mặt chị ấy đâu."

"Không biết, nói không chừng là một tên thiếu đòn."

"Anh không tò mò chút nào sao?"

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô thì Khâu Thừa lắc đầu, nghiêm túc nói.

"Mặc kệ là ai thì cậu ta cũng chẳng sống nổi qua 1 tháng trong tay chị em đâu, anh việc gì phải tò mò?"

"......"

Cô bình tĩnh suy nghĩ lại thì anh nói đúng thật không sai.

"Được rồi, không nghĩ nữa, ăn cơm."

Cơm nước xong xuôi, Thi Nhiêu vừa gặm quả lê ngọt vừa tố khổ với Khâu Thừa.

"Em đã sắp bị cô gái người mới kia phiền chết rồi, nhưng sau lưng cô ta có người chống lưng, tên khốn gian thương Đường Tỉ lại phải bảo vệ cho cô ta."

"Cô ta có địa vị thế nào?"

"Không biết nữa, dù sao thì dã tâm cũng rất lớn. Hiện tại show còn chưa chính thức phát sóng mà cô ta đã bắt đầu marketing, không chừng vừa bắt đầu phát sóng thì cô ta sẽ lấy em ra kê chân rồi dẫm mất."

"Có muốn anh giúp em điều tra một chút không?"

"Không cần đâu, anh vẫn chuyên tâm vào chuyện của Khâu gia đi, chờ khi nào có tiền rồi báo thù lại giúp em là được."

Nhìn cô gái nói năng lung tung, Khâu Thừa cười hôn lên đôi môi dính nước lê ngọt kia, đầu lưỡi lướt qua từng chiếc răng, đỡ bả vai cô để càng nồng nhiệt hơn.

Quả lê từ trên tay Thi Nhiêu rơi xuống, lạch cạch một tiếng trên mặt đất, Hổ Béo chạy đến gặm lấy mang về ổ của mình.

Cô nâng hai tay choàng qua cổ anh, kế đến là tiếng kéo khóa quần, hai bóng dáng quấn quýt nhau không dứt trên ghế sô pha, tiếng thở dốc cùng rêи ɾỉ vang lên không ngừng bên tai.

Vốn tưởng chỉ ở một lát ở đây sẽ trở về, ai ngờ chỉ do một trận cuồng nhiệt mà bị anh giữ lại đến tối.

"Đều đã đến giờ này mà em còn đi sao?"

Thấy cô xuống giường tìm quần áo thì Khâu Thừa vội vàng ngồi dậy, nắm lấy tay cô lại bị cô hất ra.

"Không phải là do anh sao, làm ở phòng khách được rồi còn mang em đến phòng ngủ, lãng phí cả buổi trưa rồi."

Nghe Thi Nhiêu dùng từ này để hình dung thì trong lòng Khâu Thừa không vui, dùng bàn tay to níu cô ôm vào ngực.

"Cái gì mà lãng phí thời gian? Này rõ ràng là tận hưởng cuộc đời. Đừng đi nữa, đã trễ thế này nếu em ra ngoài bị người khác thấy thì còn phải nghĩ biện pháp giải thích với fan."

"Nói với trợ lý một chút là đêm nay em ở đây đi."

Đối diện với cặp mắt quá mức nóng bỏng của anh, Thi Nhiêu cảm thấy mình như đang bị một ngọn lửa bao vây đốt cháy, nhấp nhấp miệng không tình nguyện mà đáp ứng.

"Được rồi, đêm nay em sẽ ở lại đây."

Vừa dứt lời thì người đàn ông hôn thật sâu lên mặt cô một cái, trẻ con đến mức cô lắc đầu.

"Bệnh thần kinh, tránh ra cho em tìm điện thoại."

"Em cứ nằm đi, anh đi lấy cho em sẵn tiện gọi cơm hộp."

Nói xong anh lại nhét cô vào chăn, còn chính mình thì cứ thế lỏa thể xuống lầu tìm điện thoại, bộ dáng không xem ai ra gì này của anh làm cô nhìn đến đỏ mặt tím tai, nhịn không được cầm gối ném qua.

Viện đại lý do với trợ lý xong thì Thi Nhiêu lại tiếp tục nằm xuống chui vào chăn giả chết, Khâu Thừa ôm cô từ phía sau, đôi tay đặt trên người cô, cằm cũng đặt trên vai cô, dụ dỗ bên tai cô.

"Đã lâu không nghe em hát, hát cho anh nghe một bài đi."

"Không hát, anh muốn nghe gì thì mở máy tính đi."

"Bọn họ hát không hay bằng em."

Biết cô sẽ ca hát đã ít người, mà lại hát hay còn ít hơn, vừa hay có anh. Lúc trước khi hai người còn chưa vì nguyên nhân gì mà từ bỏ ước mơ của mình thì cũng thường thường đến quán bar để hát hò, cô hát còn anh đàn ghi-ta.

"Nhiều năm đã không hát rồi, không hát được nữa đâu."

"Sao có thể, anh không tin đâu. Có nhớ bài hát không? Mấy năm qua anh cũng chưa từng nghe lại lần nào."

Từ nhỏ Tạ gia đã nuôi dưỡng cô theo lối tiểu thư khuê các, để cô học nhạc cụ, học đàn violon, nhưng từ trong xương cốt của cô là một người điên cuồng, trước mặt mẹ thì làm trò kéo violon, sau lưng thì trốn người nhà cùng anh chơi rock and roll.

Nhưng sau này cô lại chọn nghề diễn, chính mình trở thành một người diễn viên.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy năm qua, Thi Nhiêu nhắm chặt đôi mắt chảy ra vài giọt nước mặt, điều này trong mắt anh cực kỳ đau lòng, giống như một con dao chọc thẳng vào tim anh rồi giày xéo.

"Em không muốn hát thì không hát, về sau anh sẽ không nhắc nữa."

Nói xong anh càng ôm cô chặt hơn, chặt đến mức cô khó thở nhưng Thi Nhiêu lại không đẩy anh ra, hít hít mũi nhẹ nhàng nói.

"Cả hai chúng ta đều bướng bỉnh và muốn đi theo con đường riêng của mình, nếu mấy năm kia không tách ra thì có lẽ đã trở thành một cặp hận thù nhau."

Lúc ấy cô đang ở thời kỳ phản nghịch nhưng nhạy cảm, anh cũng không khá hơn chút nào khi một bên có tên em trai luôn rình như hổ đói, còn thêm nguyện vọng của mẹ, rồi một bên lại chính là ước mơ của anh.

"Khâu Thừa, nếu lúc trước em cùng anh ra nước ngoài thì khẳng định hai chúng ta sẽ chia tay, anh tin không?"

Đối với vấn đề này anh chần chừ một lúc rồi mới đáp : "Không, anh sẽ nhẫn nhịn em."

"Anh có thể chịu được 1-2 ngày, nhưng có thể nhẫn nhịn được 1-2 năm sao? Lúc ấy em không có tự tin, cả ngày chỉ biết suy nghĩ miên man không đâu, cho dù có tốt tính cách mấy thì cũng không chịu được cảnh luôn bị nghi ngờ trong thời gian dài đâu."

"Cho nên em đã tự chọn cách tốt nhất là không cùng anh ra nước ngoài, cũng không học âm nhạc mà là ghi danh vào học chuyên ngành diễn xuất."

"Ừm, đường bày ra trước mắt em không biết chọn thế nào nên chỉ có thể đi một con đường mới. Có lúc đóng phim đến mệt lã, mệt đến không có thời gian nhớ anh, cho nên những năm đó em cũng không đến nổi tệ."

Vừa nghe lời này thì chân mày Khâu Thừa chau lại, nắm cằm cô quay lại rồi nguy hiểm hỏi.

"Những lời này có ý gì? Không nhớ đến anh lại thấy không tồi? Em xem anh là thứ gì thế?"

Nghe thanh âm tức giận của anh thì Thi Nhiêu bất đắc dĩ mở mắt ra, giơ tay xoa xoa gương mặt anh, trong mắt cũng chỉ có duy nhất bóng dáng anh.

"Bởi vì khi nhớ anh em sẽ ngủ không được, cũng giống như khi em vừa đến Tạ gia, sẽ thường xuyên một mình chui vào chăn vừa khóc vừa nhớ bà ngoại."

"Nếu em bận một chút, mệt một chút thì khi trở về chỉ cần nằm xuống là ngủ, mở mắt ra lại là một ngày mới bắt đầu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi