BÌNH GIẤM NHỎ

Trước khi ra cửa, Khâu Thừa ôm lấy cô gái đang quấn chăn thành nhộng rồi nhẹ nhàng nói bên tai cô.

"Anh đi làm đây, em ngủ thêm một lát nhé."

Thi Nhiêu vẫn nhắm hai mắt nhưng ghét bỏ đẩy anh ra, lẩm bẩm nói.

"Cút nhanh đi, phiền muốn chết."

Đàn ông làm xong như long như hổ, phụ nữ làm xong nửa sống nửa chết, cô hiện tại chính là trạng thái nửa sống nửa chết đó, vừa nghe thấy thanh âm đầy thỏa mãn của anh cô chỉ muốn đá anh bay thật xa.

"Em đừng ngủ lâu quá, nhớ phải ăn cơm đấy."

Nói xong Khâu Thừa da mặt dày gỡ chăn ra rồi hôn lên mặt cô một cái thật mạnh, sau đó đắp chăn lại đàng hoàng rồi cầm áo khoác đi ra ngoài.

Thi Nhiêu cả người nhũn ra nên sau khi anh đi vẫn ngủ thêm hơn một giờ mới tỉnh, tắm xong xuống lầu liền phát hiện có gì đó không đúng, vừa quay đầu quả nhiên bắt gặp ánh mắt nhìn chăm chú của mẹ Khâu.


"Chào buổi sáng, dì!"

Cô cố kéo khóe miệng lên rồi khô cằn chào hỏi, Nhạc Vi Vi gật đầu không nói tiếng nào.

Đối diện với độ lãnh đạm này, Thi Nhiêu vô tội bĩu môi rồi đi vào bếp lấy một ly sữa bò lót bụng, tiện giảm mệt mỏi trên cơ thể.

Nghĩ đến trong nhà chỉ còn hai người nên không thể nào không nói chuyện, vì thế Thi Nhiêu đi qua cách vách tìm Nhạc Vi Vi trò chuyện.

"Ngày thường dì không đi ra ngoài sao?"

"Ra ngoài làm gì?"

Mãi hồ đồ qua hết bao năm nên hiện tại bà chẳng nghĩ đi ra khỏi cửa nữa, mặc dù trong thâm tâm vẫn có chút muốn ra ngoài cho khuây khỏa.

"Đi dạo phố, Spa, du lịch.... Có rất nhiều chuyện có thể làm mà."

"Không có hứng thú, người cũng già rồi nên không đi nổi nữa."

"Già á? Không có, con còn thấy dì rất trẻ, không già chút nào cả."

Cô không phải nịnh bợ Nhạc Vi Vi mà là đang nói sự thật, nhưng dù cô có nói dễ nghe thế nào thì cũng không thể thấp lại ngọn lửa trong lòng đối phương được.


Trải qua một trận đả kích lớn nên Nhạc Vi Vi giống như đã trải qua chuyện tang thương, cho dù là lời khen hay là khiêu khích thì cũng chẳng khơi dậy được gợn sóng gì trong mắt bà nữa.

"Dì đã mệt mỏi rồi. Giờ chỉ nghĩ đến cây cỏ rồi phơi nắng qua ngày, điều duy nhất không yên lòng chính là Tiểu Thừa."

Nói đến đây Nhạc Vi Vi dừng lại một chút, xoay người yên lặng nhìn cô.

"Thi Nhiêu."

"Dạ?"

Vừa thấy bà trịnh trọng gọi mình như vậy thì Thi Nhiêu có chút khẩn trương, cô ngồi thẳng người, một bộ dáng chăm chú lắng nghe.

"Cuộc sống là của hai đứa, muốn thế nào cũng là do hai đứa quyết định."

"Dạ?"

Mặt Thi Nhiêu ngẩn ra, khó lắm mới thấy nghi ngờ trí thông minh của mình, bởi vì những lời này....cô nghe không hiểu.

Nhưng cho dù có thấy cô như đang lạc trong sương mù thì Nhạc Vi Vi cũng không nói thêm nữa, bà vỗ vỗ ống quần rồi đứng dậy.


"Nếu không có việc gì làm thì đội mũ rồi cùng dì ra ngoài tưới cây, hoa non vừa mới nở nên cần che chắn cẩn thận."

"Con, dạ được... Con lên thay đồ chống nắng rồi sẽ xuống."

Thi Nhiêu ấp úng nửa ngày mới 'ma xui quỷ khiến' mà đồng ý, cô lên lầu làm tốt việc chống nắng rồi xuống lầu cùng Nhạc Vi Vi chăm cây.

"Những cây này vào mùa đông phải làm sao?"

"Kế hoạch của dì định làm một cái nhà kính ở đây, nhưng còn chưa nghĩ đến kích thước."

Sân này không phải của một mình bà nên không thể để hoa cỏ chiếm hết, gần đây con trai còn bận rộn nên bà không nghĩ có việc cỏn con thế này cũng làm phiền đến, cho nên vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng.

"Như thế à, con thấy Khâu Thừa chắc không có thời gian lo lắng cho việc này đâu, hay là cứ làm theo mọi ý muốn của dì đi, nhưng nếu nhà kính quá lớn thì một mình dì chăm sẽ rất vất vả."
"Đúng thế, dì tuổi lớn rồi nên mọi việc cũng không thuận tiện lắm, chị Triệu đã nguyện ý đi theo dì thì dì cũng không nghĩ phải bắt cô ấy phụ giúp thêm việc này."

Ngày đó đi khỏi Khâu gia bà chỉ mang theo đồ vật của mình và một người giúp việc đã bên cạnh mười mấy năm, những người còn lại trong nhà đó tựa hồ đã sớm đoán được kết quả sẽ thế này nên một đám hận không thể tránh xa bà càng xa càng tốt.

Nghĩ đến thật đúng với câu nói : Cây đổ bầy khỉ tan, tường đổ mọi người đẩy.

"Dạ, trồng hoa là sở thích của dì, nếu dần biến nó thành nhiệm vụ thì cũng chẳng còn hứng thú nữa."

Nói thật cô cũng không hiểu nổi, rõ ràng còn chưa đến tuổi về hưu đã làm những việc cho người già, không trồng hoa thì cũng là thêu hoa.

Là TV không có gì coi hay là đã đi khắp Trái Đất rồi? Làm gì phải sinh hoạt như người già sớm như vậy.
Nhạc Vi Vi nghe xong như đang suy nghĩ gì rồi gật đầu, sau đó tiếp tục công việc trong tay, cẩn thận tưới nước cho từng gốc cây, Thi Nhiêu đứng cách bà khoảng 1 mét mà nhìn xung quanh.

"Mẹ con gần đây đang làm gì?"

"Dạ?"

Thi Nhiêu nghiêng đầu muốn nhìn biểu tình của bà để xác nhận mình có nghe lầm không, nhưng thần thái và động tác của bà vẫn không có gì thay đổi.

"Mẹ, mẹ con hẳn là vẫn giống như trước, đại đa số thời gian đều thêu hoa, lâu lâu sẽ ra ngoài dạo phố hay gì đó."

Cái đáp án quá hiển nhiên nên cũng chẳng thu hút được sự chú của Nhạc Vi Vi, bà xoay người đi về một hướng khác.

"Thi Nhiêu, con nói xem hôn nhân đến tột cùng là nên coi trọng 'môn đăng hộ đối', hay là 'lưỡng tình tương duyệt(*)'?

(*)hai phía có tình cảm tự nguyện dành cho đối phương.
"....."

Con còn chưa kết hôn thì làm sao có thể trả lời câu hỏi sâu sắc như vậy? Chúng ta không thể giống như các cặp mẹ chồng con dâu bình thường mà tâm sự về món ăn, bàn luận về phim truyền hình trên TV, dự định đi chỗ nào chơi hay sao? Nhất định phải trò chuyện về vấn đề này ư?

"Con...cảm thấy vấn đề này không phải nói chọn là chọn. Cuộc sống còn có rất nhiều nhân tố khác tác động vào, không phải nói 'môn đăng hộ đối' thì sẽ ôn, mà 'lưỡng tình tương duyệt' thì cũng chưa chắc sẽ lâu dài."

"Nếu nhận ra không thể tiếp tục được nữa thì biện pháp tốt nhất là nên sớm dứt ra để không phải chịu những tổn thương nữa, chứ không phải luôn ôm trong người ý định 'đồng quy vụ tận(*)' rồi dính lấy đối phương."

(*)chết chung.

Vừa dứt lời động tác trong tay Nhạc Vi Vi dừng lại, bà xoay người cười như không cười nhìn Thi Nhiêu, hỏi.
"Nếu việc như thế phát sinh trên người con, tương lai tình cảm giữa con và Tiểu Thừa càng lúc càng nhạt dần thì con cũng có thể hào phóng mà buông tay sao?"

"Con biết dì muốn cảnh cáo con, nhưng con chẳng sợ, những lời này con đã từng nói với anh ấy rồi. Nếu anh ấy dám có người phụ nữ khác thì con chắc chắn sẽ 'cắt' ngay, để anh ấy làm thái giám suốt đời."

"......"

Nhìn Thi Nhiêu cầm chiếc kéo khua chân múa tay thì khóe môi Nhạc Vi Vi giật giật, gương mặt cứng đờ vô ngữ.

"Cuộc sống luôn là như thế, mặc kệ đàn ông hay phụ nữ đều không có cái đặc quyền được nɠɵạı ŧìиɦ, đây là hiện thực chứ không phải trong những bộ phim truyện của Quỳnh Dao, vì cái gì mà bắt mọi người phải nhẫn nhịn bởi cái gọi là 'chân ái'."

"Vậy chuyện này có khác gì tình huống của ba mẹ con."
Nhắc tới chuyện này Thi Nhiêu không khỏi cúi đầu thở dài : "Nếu có quyền lựa chọn chắc chắn con sẽ không đến Tạ gia."

"Con đến Tạ gia lúc mấy tuổi?"

"Khoảng hơn 5 tuổi."

Nhắc đến chuyện cũ làm sắc mặt cô cũng không tốt gì.

"Con hận bọn họ sao? Bọn họ là cha mẹ con đấy."

"Không hận, mỗi người có một cách sống khác nhau, hơn nữa bọn họ cũng đã nuôi nấng con lớn lên mà. Dùng tiền cho con học hành, không để con phải lo lắng 1 ngày 3 bữa cơm, cũng chẳng cần con cấp tiền dưỡng lão, thật tốt."

Bà ngoại từng nói : Không cần ăn trong bát đã nhìn trong nồi, dù cho cơm có ngon thì cũng chẳng thể ăn quá nhiều.

Mấy câu phía trước Nhạc Vi Vi còn gật đầu đồng ý, nhưng mấy câu cuối cứ kỳ lạ thế nào, giống như lời của một người giúp việc ấy.

"Bọn họ có biết con có ý nghĩ này không?"
"Con đoán là bọn họ biết nên chưa từng yêu cầu con chuyện gì quá phận, so với chị con thì chị ấy lại bị áp lực hơn nhiều. Mỗi nhất cử nhất động của chị ấy đều có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình sau khi nghỉ hưu của bọn họ."

"Không ngờ con lại nhìn thấu được mọi thứ, khác xa với suy nghĩ ban đầu của dì."

"Bởi vì ban đầu ngay cả một ánh mắt dì cũng chẳng thèm cho con."

"....."

Có một kiểu trò chuyện chính là khi nói chuyện với Thi Nhiêu, khi bạn cho rằng đã đến lúc có thể vui vẻ thoải mái thì cô ấy là dỗi lại một câu làm bạn không đỡ kịp.

"Thi Nhiêu, làm người ấy, vẫn nên giữ lại một chút gì đó đi, nhất là khi đang trò chuyện, nghĩ sao nói vậy là một ưu điểm đấy, nhưng không phải trường hợp nào cũng thế."

"....."

Thi Nhiêu chớp chớp mắt, cố tình không hiểu bà đang nói gì, cô kéo vành nón xuống rồi nhẹ nhàng lẩm bẩm.
"Chén cháo lúc nãy ăn chẳng no gì cả, mới đây mà đã đói bụng rồi, phải ăn gì đây...."

***

Ở Khâu gia qua hai ngày thì cô lại phải quay về quay chương trình, trải qua bao nhiêu trận PK thì còn sót lại 20 cô gái.

Đương nhiên 'Tiểu Thi Nhiêu' có người chống lưng - Cảnh Lạc vẫn luôn nhờ danh tiếng mà trụ lại trong chương trình.

Hơn nữa cô ta marketing ngày càng điên cuồng, bắt chước phong cách ăn mặc của Thi Nhiêu, rồi đến ngay cả những tạo hình trong phim cô từng đóng cũng giống, sau đó còn qua quá trình chỉnh sửa tỷ mỉ nên nhìn vào còn chẳng phân biệt là ai.

Đối với việc marketing điên khùng này, trong lòng Thi Nhiêu chỉ nghĩ : Cút Xa Một Chút, Đừng Phiền Lão Tử!

Trong một lần phỏng vấn, phóng viên thế mà lại hỏi cô có ý nghĩ gì về Cảnh Lạc, có vì do gương mặt quá quen thuộc mà thiên vị trong cuộc thi không.
Thi Nhiêu : ???

Quen? Ngại ghê, ban đầu cô ta trông như thế nào cô còn chẳng biết đấy, không có thân thiết nhé!

Nhưng những lời này chỉ có thể nói thầm trong lòng, trước màn ảnh cô phải cố nặn ra một nụ cười thân thiện, bình tĩnh mà dùng lời khích lệ.

"Cảnh Lạc là một cô gái rất có sức sống, cơ hội cũng rất dễ đến, tôi tin rằng tương lai cô ấy sẽ rất tỏa sáng."

"Nhưng mà tôi lại không thấy cô ấy giống mình, ngay từ đầu đã vậy. Trên thế giới này không có hai chiếc lá hoàn toàn giống nhau, người cũng thế. Trước đây có bạn trên mạng hỏi rằng cô ấy có phải em gái tôi không, tại đây tôi cũng trịnh trọng làm sáng tỏ, tôi không có em gái, dù họ hàng xa cũng không có, cho nên hy vọng mọi người đừng lan tin đồn sai lệch này nữa."

"Còn nữa, tôi không hy vọng cô ấy trở thành Thi Nhiêu thứ hai, mà phải là Cảnh Lạc duy nhất. Tâm lý hâm mộ thần tượng này khi vừa ra mắt tôi cũng có, thích bắt chước mọi động tác của tiền bối trong phim, muốn nhờ đó mà nhanh nâng cao danh tiếng hơn. Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, không chỉ kỹ thuật diễn không đột phá mà còn bị gắn mác sao chép. Tôi cho rằng mặc kệ diễn xuất hay là ca hát thì đều nên đi trên con đường của riêng mình, như vậy thì khán giả mới nhìn nhận, hãy nhớ rằng mỗi một người đều là độc nhất vô nhị trên đời này."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi