BÌNH HOA GIỚI GIẢI TRÍ

Editor: Lê Thị Ngọc Huyền

Dường như Cảnh Tâm nghe thấy âm thanh hít khí lạnh của nhân viên công tác, tầm mắt mọi người đông loạt nhìn về phía Tần Sâm, Cảnh Tâm nhịn không được quay đầu nhìn anh, thần sắc của anh vẫn như cũ, giống như không hề bị tức giận bởi lời nói của Từ đạo diễn.

Từ đạo diễn bên kia đưa lưng về phía họ tiếp tục mắng, phó đạo diễn nghe thấy mà run rẩy, vội vàng chạy tới chuẩn bị nhắc nhở đạo diễn một chút.

không đợi anh ta mở miệng, Chu Nghi Ninh cười nói: “Từ đạo diễn, anh họ tôi ở sau lưng ông đấy.”

Tiếng mắng của Từ đạo diễn dừng một chút, cứng đờ xoay người lại, quả nhiên thấy Tần Sâm đứng cách đó không xa, sau lưng bắt đầu chảy mồ hôi.

Ông ta vừa mắng cái gì?

Cảnh Tâm nhìn về phía Từ đạo diễn, không hiểu sao có chút đau lòng, vừa rồi Chu Nghi Ninh hẳn là đãthấy Tần Sâm, còn ở bên kia giả bộ không phát hiện để cho Từ đạo diễn tiếp tục mắng, bây giờ cô hoàn toàn tin lời Tần Sâm, Chu Nghi Ninh chính là một nữ ma đầu.

cô kéo tay áo Tần Sâm, nhỏ giọng hỏi: “anh sẽ không tức giận chứ?”

Khoé miệng Tần Sâm thản nhiên cong lên, không nói gì, tức giận chắc là không, chỉ có chút khó chịu.

Từ đạo diễn vỗ ót mình một cái, đi đến bên này, ngượng ngập nhìn về phía Tần Sâm: “Tần tổng, sao ngài lại đến đây? Tôi là vừa rồi, thật sự tức không chịu được… nói bậy nói bậy, tuyệt đối không có ý gì khác…”

Chu Nghi Ninh đi theo phía sau Từ đạo diễn, kêu một tiếng anh họ.

Tần Sâm anh, thật ra có chút bao che khuyết điểm, Chu Nghi Ninh phương diện tính cách kỳ thực có chút giống anh, anh đối với con bé luôn luôn rất quan tâm, bằng không sẽ không đồng ý cho con bé tiến vào đoàn làm phim, anh nhìn về phía Từ đạo diễn, cười cười: “Từ đạo diễn vừa nói muốn đem vai diễn của Chu Nghi Ninh đổi?”

Từ đạo diễn: “…”

Mọi người đồng tình nhìn Từ đạo diễn, phó đạo diễn yên lặng cách xa vài bước.

Từ đạo diễn xoa xoa tay xấu hổ cười: “Chuyện này không phải, chỉ là cô bé Chu Nghi Ninh này khôngchuyên chú, tôi làm sao có thể chịu được, liền lấy uy danh của Tần tổng để hù doạ cô ấy…”

Lời này nói rất chu toàn, mọi người yên lặng giơ ngón tay cái với Từ đạo diễn.

Cảnh Tâm yên lặng kéo tay áo Tần Sâm, người nhích lại gần phía anh.

Tần Sâm cụp mi nhìn cô, đức hạnh của Chu Nghi Ninh thế nào anh biết rõ, về phần kỹ thuật diễn suất anh chưa xem qua nên không thể đánh giá, Từ đạo diễn người này bình thường coi như ôn hoà, có thể làm ông ấy tức đến như vậy chắc chỉ có Chu Nghi Ninh mới có bản lãnh này, bất quá mắng thì có thể, còn đổi thì không thể nào.

anh thản nhiên nhìn về phía Chu Nghi Ninh, Chu Nghi Ninh quay đầu nhìn nơi khác, khoé miệng anhcong lên: “Nếu Chu Nghi Ninh không chuyên tâm, vậy ông cứ việc mắng, chỉ cần ông có thể đưa bộ phim vào giai đoạn hậu kỳ trước <Minh phi truyền kỳ>, việc này tôi sẽ không so đo.”

Chu Nghi Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, tức giận trừng anh, nào có ai hãm hại em mình như vậy!

Tần Sâm thản nhiên liếc cô ấy một cái, nhìn về phía Từ đạo diễn: “Hôm nay vẫn quay sao?”

Trong lòng Từ đạo diễn nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Hôm nay không quay, để cho Chu Nghi Ninh tìm cảm giác.”

Tần Sâm nói: “Nếu vậy, bảo mọi người kết thúc công việc đi, tôi mời đoàn làm phim ăn cơm.”

Mọi người hưng phấn, Tần tổng thật là rộng lượng, thường xuyên mời đoàn làm phim ăn cơm khôngnói, đi ăn cũng toàn chọn nhà hàng nổi tiếng của thành phố B.

Từ đạo diễn: “…”

Ýcủa ông là cảnh của Chu Nghi Ninh không quay, nhưng còn muốn quay cảnh khác mà!

Bất quá ông cũng không nói gì, chỉ có thể cắn răng bảo mọi người kết thúc công việc, ngày mai bắt đầu tăng ca để theo kịp đúng tiến độ.

Tần Sâm ôm lấy bả vai Cảnh Tâm: “Chúng ta đi trước.”

Cảnh Tâm gật đầu, cùng anh lên xe trước.

Hai người đi rồi, Từ đạo diễn tức giận trừng mắt liếc Chu Nghi Ninh một cái, kêu mọi người kết thúc công việc.

Phó đạo diễn loáng một cái đã đi đến, “Từ đạo diễn, ông vừa rồi thật sự làm người khác toát mồ hôi hột nha.”

Từ đạo diễn trừng mắt liếc anh ta một cái, phó đạo diễn còn nói: “Bất quá Tần tổng lại có thể không tức giận, đúng là bất ngờ mà, có thể bởi vì người ông mắng không phải Cảnh Tâm.”

trên xe, Cảnh Tâm tựa vào vai Tần Sâm cười: “anh vừa rồi doạ em đấy, em còn tưởng anh sẽ tức giận.”

Lần trước ở đoàn làm phim <Giải thoát> chuyện anh mắng lời thô tục kia, bây giờ mỗi lần nhớ lại côđều muốn cười, lúc ấy chỉ nôn nóng muốn quay phim, sau đó mỗi lần nhớ lại thì đều cảm thấy ngọt ngào, người đàn ông này mà cuống lên đúng là làm cho người khác vừa thương vừa sợ, cô ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười nhìn anh.

Tần Sâm cúi đầu nhìn cô, cũng cười: “Nếu mắng em, nói không chừng.”

Cảnh Tâm cười càng vui vẻ hơn, “Em rất ít bị đạo diễn mắng, cho dù mắng cũng không mắng hung ác như vậy.”

Kỹ thuật diễn của cô mặc dù không bằng diễn viên trường phái thực lực như Quý Đông Dương cùng Chu Duy, nhưng cũng đáng để thưởng thức đi.

Tần Sâm xoa nhẹ tóc cô, Cảnh Tâm kéo tay anh xuống, đột nhiên hỏi: “một chuyện đã từng làm cho anh tức giận là gì thế?”

không biết có phải là chuyện lần trước kia hay không.

Tần Sân nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô, nheo mắt một cái, chuyện trước kia cũng đã quá lâu, cho dù lúc ấy thực sự tức giận, hiện tại cũng đã phai nhạt, anh nhìn cô bé trước mắt, bây giờ, tất cả cảm xúc của anh đều là vì cô, cúi đầu khẽ hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói: “Là chuyện lần trước.”

Cảnh Tâm hài lòng đuôi mắt cười cong lên, đưa tay lên ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.

Tần Sâm nhìn cô, trong lòng mềm nhũn, một bàn tay giữ cái ót của cô, áp vào phía mình, càng dùng sức hôn cô.

Chuyện tình cảm này, thoả mãn không chỉ có mình cô, anh cũng vậy.

Mãi cho đến khi, cửa kính xe bị người ta gõ, hai người đang hôn môi mới khó khăn tách ra.

Cảnh Tâm đỏ mặt quay đi, khoé miệng Tần Sâm cong lên hôn lên tóc cô, hạ kính xe xuống, Chu Nghi Ninh đứng ở bên ngoài, cười ngọt ngào chân chó nói: “anh họ, em không đi ăn đâu, em còn có việc.”

Từ bên ngoài không nhìn được vào trong xe, Chu Nghi Ninh cũng không biết mình đã phá hỏng việc tốt của bọn họ.

Tần Sâm nhìn về phía cô ấy: “Tuỳ em.”

Cảnh Tâm ngẩng đầu: “Sao cô lại không đi?”

Chu Nghi Ninh nói: “Có một người bạn hẹn tôi, lúc trước đã nói sẽ đi rồi.”

Cảnh Tâm mím môi: “Được rồi.”

Đến tối bữa liên hoan của đoàn làm phim kết thúc, Tần Sâm nhận được điện thoại của Chu Thân, Chu Thân cùng mấy người khác đang tụ tập, hỏi anh có đến hay không.

Tần Sâm nhìn đồng hồ, còn sớm.

anh nhìn về phía Cảnh Tâm, lấy điện thoại ra, nhỏ giọng hỏi cô: “Có muốn đi chơi không?”

Cảnh Tâm thoáng nhìn cái tên trên màn hình di động của anh, nghĩ một chút: “đi.”

Muốn dung nhập vào cuộc sống sinh hoạt của anh, hiểu anh hơn, cách anh gần hơn một ít, lại…Hâm nóng tình cảm thêm một ít.

Cúp điện thoại, Chu Thân nói với mọi người: “Hình như anh Sâm muốn dẫn bình hoa yêu tinh đến đây.”

Tần Ninh nhíu mày: “thật không? Tốt lắm chơi thật khá.”

Chu Thân gật đầu, vừa đúng lúc anh muốn hỏi bình hoa yê tinh kia, chuyện mấy bình rượu.

Cảnh Tâm cùng Tần Sâm đến nơi tụ họp, thấy còn có hai cô gái ở đó, một là bạn gái mới của Tần Ninh, còn một người … Chu Thân nói Nhạc Minh đang theo đuôỉ cô ấy.

Tìm một chỗ ngồi xuống, bên cạnh là một đống chai rượu không, xem ra đã uống không ít.

Hội sở này nghe nói do nhà Chu Thân mở, tất cả rượu đều của nhà bọn họ.

Chu Thân rót một ly rượu cho Cảnh Tâm, giơ lên giữa không trung, Tần Sâm lấy đi, lãnh đạm nói: “côấy không uống rượu.”

Cảnh Tâm nhìn Chu Thân, lại nhìn anh, cười lấy ly rượu từ trên tay anh, “Em uống.”

nói xong, cô ngửa đầu uống cạn.

Sảng khoái đến mức làm mọi nguời sửng sốt, nhao nhao nhìn về phía cô.

Rượu tốt, uống vào tinh thần vô cùng sảng khoái.

Tần Sâm quay đầu nhìn cô, đuôi lông mày thâm thuý nhếch lên, ở bên tai cô thấp giọng hỏi: “Ngày mai không phải quay phim sao?”

Cảnh Tâm gật đầu: “Ngày mai không có cảnh quay của em.”

Khoé miệng Tần Sâm cong lên, không nói gì nữa, Cảnh Tâm nói thầm: “Em mặc dù không uống được như Chu Nghi Ninh, nhưng tửu lượng cũng không thấp.”

Đây là lần đầu tiên hai cô gái trong phòng gặp Cảnh Tâm cùng Tần Sâm, ánh mắt liên tục nhìn về phía hai người, Tần Ninh chào một tiếng: “Có muốn đến cùng chơi hay không?”

Cảnh Tâm nhìn Tần Sâm: “Em chơi không giỏi.”

Tần Sâm đi phía trước khẽ nghiêng người, lưng khẽ cong, một tay ôm lấy bả vai cô, “Chúng ta cùng nhau chơi.”

Cảnh Tâm cười cười, “Được.”

Chơi mười ván, Cảnh Tâm cùng Tần Sâm chỉ thua có một, rượu là Cảnh Tâm uống, Cảnh Tâm tự nhủ: “cô không muốn lái xe.”

Tần Sâm cảm thấy cô bé này tối nay có chút khác lạ, bất quá anh cũng không ngăn cản cô, để cho côchơi.

Sau đó thì, Cảnh Tâm không cho Tần Sâm tham gia, tự mình chơi, thua thì tự mình uống.

Điện thoại trong túi Tần Sâm kêu lên, anh cầm điện thoại di động đứng lên, xoa nhẹ đầu Cảnh Tâm, ý bảo cô anh muốn ra ngoài nghe điện thoại.

Cảnh Tâm cười với anh.

Chờ sau khi anh đi khỏi, Chu Thân ngồi vào bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị dâu, rượu kia anh sâm uống rồi sao?”

Cảnh Tâm bị tiếng chị dâu kia doạ một chút, sau đó mới nhớ lần trước Chu Thân đưa rượu, vẫn để ở trong quầy rượu, nhà tần Sâm có quầy rượu rất lớn, đương nhiên, rượu cũng rất nhiều, anh thỉnh thoảng sẽ uống một hai chén, nhất là…Thời gian chờ cô đi tắm.

Loại bình rượu sứ màu trắng đó trong quầy rượu của anh trông có vẻ bắt mắt, hẳn là anh sẽ chú ý đến đi, có uống hay không thì cô cũng không biết.

cô nghĩ một chút, nói: “Chắc là có.”

Chu Thân cười hề hề vô cùng đê tiện: “Vậy là tốt rồi, thời điểm làm việc mệt nhọc thì cho anh ấy uống một chút, có thể nâng cao tinh thần.”

Cảnh Tâm cảm thấy anh ta lại bắt đầu làm quảng cáo, không nhịn được cười nói: “Nhà anh mới sản xuất ra loại rượu mới sao?”

Chu Thân khoát tay: “không phải, là tôi cố ý cho người ta mang đến.”

Cảnh Tâm gật đầu: “Vậy lần sau tôi cũng thử xem.”

Chu Thân gấp đến độ vò đầu, ngượng ngùng cười cười: “Chuyện này, cô thích rượu, lúc về tôi cho côthêm mấy chai, rượu kia rất nóng, phụ nữ không uống được.”

Cảnh Tâm nhìn anh ta một cái, tin ngay mà không hề nghi ngờ, “Vậy sao, anh cũng không cần đưa tôi rượu, trong nhà Tần sâm có rất nhiều.”

Chu Thân lúc này mới yên tâm: “không có chuyện gì, lúc về tôi đưa một ít qua, rượu ở nhà anh Sâm phần lớn là tôi đưa.”

Hai cô gái kia cũng nhịn không được mà vây quanh, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp Cảnh Tâm, nhịn không được hỏi: “Chúng ta có thể chụp ảnh chung chứ?”

Cảnh Tâm cười cười: “Được.”

Hai cô gái đó lấy điện thoại ra chụp ảnh tự sướng, chụp xong cảm thấy không đủ, lại nhờ người khác chụp mấy tấm.

Đàn ông chụp ảnh tuỳ tiện, không điều chỉnh góc độ, liền bị ghét bỏ.

Lúc này, Nhạc Minh cầm một ly rượu đi đến, cũng gọi một tiếng: “Chị dâu, lần trước Nhạc San làm chuyện đó tôi muốn nói lời xin lỗi, con bé là trẻ con không hiểu chuyện, chị dâu đừng để ý nha.”

Nghe nói lúc trước Nhạc San đã quay về trường học.

Cảnh Tâm cười cười: “Tôi không để ý.”

Tần Sâm cúi đầu đi tới, vừa vặn nghe thấy đoạn đối thoại này.

không để ý? Lừa ai đấy.

Khoé miệng anh cong lên, đi qua xách Chu Thân lên, Chu Thân thấy anh đã trở lại, vội vàng tránh ra.

Tần Sâm ngồi xuống bên cạnh Cảnh Tâm, tay để trên eo cô, ngón tay thon dài ở bên hông cô vuốt vuốt.

Cảnh Tâm có cảm giác túng quẫn vì lời nói dỗi bị phát hiện, mím môi không nhìn anh, tiếp tục cùng Chu Thân và mấy người khác chơi, thân thể xê dịch sang bên kia, lại nhích lên trước một ít.

Tần Sâm cười cười, rút điếu thuốc để bên miệng, sờ túi quần không tìm được bật lửa, đoán chừng đãrơi ở trên xe.

Chu Thân ném cho anh một cái, anh nhấc tay một cái, nhanh nhẹn tiếp được.

Tần Sâm bắt chéo chân, lười biếng ngả ra trên sô pha hút thuốc, Cảnh Tâm thua, Chu Thân ồn ào: “Bảo anh Sâm giúp cô, đến đây ngược bọn tôi!” cô không nói chuyện, lại ngửa đầu uống mộ chén rượu, hai má trắng nõn ửng đỏ, ánh mắt mông lung ngập nước, giống như có một tầng sương mù.

cô quay đầu nhìn anh, muốn xin giúp đỡ, kết quả anh chỉ thản nhiên liếc cô một cái.

Cảnh Tâm cắn môi, chăm chú nhìn điếu thuốc trong miệng anh, đột nhiên đưa tay ra lấy đi.

Tần Sâm cúi đầu nhìn cô, Cảnh Tâm đem điếu thuốc ngậm vào trong miệng mình, tựa vào cánh tay để trên ghế sô pha của anh, trước mặt anh hít một hơi, thở ra một vong khói.

Chu Thân cùng mấy người khác cũng không chơi, hứng thú nhìn hai người chằm chằm.

Mẹ nó, bình hoa yêu tinh này thật đúng là mẹ nó quá xinh đẹp.

Bộ dáng hút thuốc cũng rất có hương vị.

Bât quá Cảnh Tâm chỉ hít hai ngụm, điếu thuốc đã bị lấy đi, dập tắt.

Tần Sâm dựa người trên ghế sô pha, liếc mắt nhìn đám tiểu tử kia một cái, tay để trên ghế số pha buông xuống, nhìn đồng hồ một cái.

Ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi về thôi.”

Cảnh Tâm cảm giác đầu óc có chút choáng váng, nhìn về cánh tay vừa từ trên vai cô buông xuống của anh, sắp 11 giờ, cô gật đầu: “Được.”

Tần Sâm đem người từ sô pha ôm vào trong ngực, nhìn về phía bọn họ: “Mọi người chơi tiếp đi, chúng tôi về trước.”

Chu Thân nói: “Còn sớm mà, chơi nữa đi.”

Tần Sâm nhìn thoáng qua người trong ngực, sắc mặt rất đỏ, chắc là đã ngấm rượu, anh nói: “khôngđược.”

Mọi người cũng không giữ lại nữa, nhìn hai người rời đi.

Có người hô fu*k: “Tôi mà có có bạn gái xinh đẹp như vậy, tôi cũng về nhà sớm.”

Chu Thân đạp anh ta một cái: “Đầu tiên cậu lớn lên đẹp trai giống anh Sâm sao, vừa rồi cậu không phải gọi điện thoại với em gái nào đó hay sao?”

“Rắm à! Đó là chị tôi.”

“Ha ha ha ha ha!”

Tần Ninh nhìn về phía Chu Thân: “Vừa rồi cậu cùng bình hoa yêu tinh kia nói gì thế?”

Chu Thân cười: “Tôi tiện thể hỏi cô ấy, rượu kia anh Sâm có uống không.”

Tần Ninh cùng Nhạc Minh vô cùng hứng thú, “Kết quả thế nào?”

Chu Thân cười hắc hắc: “Xem cô ấy nói, chắc là không uống, tôi lại nhắc nhở cô ấy lần nữa.”

Tần Ninh cùng Nhạc Minh cười to, cái tên ngốc này, chờ ăn đập đi.

Cảnh Tâm cùng Tần Sâm vào trong xe, nhịn không được oán giận: “Vừa rồi sao anh không giúp em?”

Sắc mặt cô ngày càng đỏ, ánh mắt long lanh ngập nước, nhìn bộ dáng xem ra đã có chút say.

Tần Sâm nhoài người sang thắt dây an toàn cho cô, cô nhân cơ hội ôm lấy anh, đầu chôn ở ngực anh cọ cọ, hai má hơi nóng, nhỏ giọng than thở: “Thịt của anh cứng quá, y như đá vậy.”

Động tác trên tay anh hơi ngừng, thả tay ra, dây an toàn quay về chỗ cũ, anh ôm lấy cô bé trong ngực, ở bên tai cô cười xấu xa: “Em không phải đã sớm biết?”

cô ôm anh không buông: “Biết a…”

Ngẩng đầu lộn xộn hôn cọ yết hầu anh.

“Em để ý, nếu đêm đó anh không xử lý tốt, em sẽ bỏ nhà ra đi, anh tin hay không?”

“Ừ?”

“Chính là Nhạc San, con bé đến cửa tìm anh, đêm đó nếu em không ở đó, anh sẽ làm thế nào?”

Xem bộ dáng chắc đã say.

Dính người không chịu được.

Còn lôi chuyện cũ ra.

Khoé miệng Tần Sâm cong lên, rất hưởng thụ hành động dính người của cô, cô bé này gặm gặm cằm anh, dính dính, mùi rượu cộng thêm sự ấm áp, yết hầu anh động vài cái, thanh âm trầm thấp: “Giống nhau, bảo con bé đi về.”

Cảnh Tâm hài lòng nằm úp sấp trên bả vai anh, cười khanh khách, “Kiêu căng!”

Tần Sâm đem người nhấn lại dựa trên ghế, nhoài người sang hôn, dùng sức mút môi của cô, cơ thể Cảnh Tâm càng ngày càng trượt xuống, sắp không thở được, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, móng tay bấu vào tay anh, nức nở thành tiếng.

Sau đó Tần Sâm buông môi cô ra, cúi đầu nhìn cô, cài dây an toàn cho cô.

Sau khi say rượu Cảnh Tâm trở lên nói rất nhiều, hỏi rất nhiều vấn đề, Tần Sâm vừa lái xe, một bên lại thành thạo ứng phó cô.

Xe đậu vào gara, anh đem người từ trên xe mang xuống, cô bé này ôm lấy cổ anh, nhìn anh cười: “anhthích em sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi