BÌNH MINH THẬT ĐẸP KHI CÓ EM


Sở Duật Phong bảo rằng mình có việc rồi nhanh chóng rời đi trước, Dạ Vũ nhìn bóng dáng dần dần khuất đi đằng sau cánh cửa rồi cười khẽ.

Sao đột nhiên cô cảm thấy… anh ta có chút đáng yêu nhỉ?
Sở Duật Phong đi một mạch xuống tầng trệt, tâm tình bay bổng của anh lúc này mới quay trở lại.

Mất mặt quá đi mất, hình tượng xây đắp bao nhiêu năm nay trước mặt cô ấy đều biến mất hoàn toàn.

Có khi nào Dạ Vũ sẽ chê anh không được nam tính không?
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, là Will gọi đến hỏi về việc leo núi.

Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, chắc chắn khi anh trả lời thì cậu ta sẽ xổ một tràng càu nhàu.

“Cậu bảo gặp nhau lúc bảy giờ ba mươi, có biết lúc này là mấy giờ rồi không? Cậu đinh cho tôi leo cây hả Sở Duật Phong?”
Sở Duật Phong vội đưa điện thoại ra xa, gương mặt lộ rõ vẻ không vui.

Chỉ mới trễ có một tí, tên này làm gì đáng sợ thế? “Tôi đang ở bệnh viện với Dạ Vũ.”
Will nghe hai từ “Dạ Vũ”, cơn thịnh nộ của anh lúc này mới được hạ xuống.

Ít nhất lý do này cũng tạm chấp nhận được đi, chứ cậu ta mà bảo còn đang ngủ hoặc gì gì đó thì chắc chắn anh sẽ tự tay lôi cậu ta đi đến đây.


“Cho cậu mười phút xuất hiện, nếu không tôi nghỉ chơi với cậu đấy.”
“Will, đổi địa điểm đi.

Hẹn cậu mười phút nữa tại biệt thự riêng của tôi.”
“Này Sở Duật Phong…” Will nghe âm thanh cúp máy, gương mặt anh tràn đầy tức giận.

Cái tên này là đang chọc điên anh đúng không? Nghỉ chơi.

Đúng mười phút sau, Will lái con xe yêu quý của mình đến biệt thự.

Anh đằng đằng sát khí vào trong, trên lưng còn mang sẵn balo cho chuyến leo núi của hai người.

Nhìn thấy bạn thân của mình đang nhàn nhã bắt chéo chân ngồi uống rượu, anh chỉ hận không thể ném cái balo về phía cậu ta.

“Nếu cậu không cho tôi một lý do hủy bỏ chính đáng thì tôi sẽ nói mẹ cậu là cậu thích con trai đấy.”
Bàn tay đang cầm ly rượu của Sở Duật Phong khựng lại, anh mỉm cười rồi nói với Will: “Tôi cũng có thể làm điều tương tự, xem xem ai sẽ chịu khổ hơn.”
“...” Bạn bè mà có ai suốt ngày đe dọa nhau như thế không? Có ai thô lỗ như vậy không?
“Rốt cuộc cậu bảo tôi đến đây làm gì? Đừng nói là cậu và Dạ Vũ xảy ra vấn đề đấy?”.


Đam Mỹ Sắc
Sở Duật Phong gật đầu.

Will nhìn thấy vẻ bồn chồn đó thì lắc đầu thở dài, tâm trạng hứng khởi của anh cũng theo đó mà tan tành mây khói.

Bảo cậu ta đối xử tốt với Dạ Vũ, nhẹ nhàng chăm sóc cô ấy, ấy mà cậu ta làm ra chuyện gì thế này?
“Thôi không sao, dù gì thì vẫn còn tôi ở bên cậu.” Will cho rằng bạn thân mình đang thất tình nên ra sức an ủi, gần như cậu đem toàn bộ từ ngữ hay nhất mà mình biết được để làm cho Sở Duật Phong vui lên.

Biết sao bây giờ, anh cũng đâu ngờ được Dạ Vũ lại từ chối cậu ta chứ?
Sở Duật Phong chỉ im lặng lắng nghe không phản bác.

Như thế này Will lại càng đinh ninh vào suy nghĩ của mình, cậu cố gắng an ủi bạn thân mình hết sức có thể.

“Cô ấy nói gì? Trực tiếp nói không thích cậu hay sao?”
“Cô ấy nói… mình không biết thích và cũng không muốn biết.”
“...” Câu nói này đến anh nghe thấy thôi còn tổn thương nói gì đến người trực tiếp nghe như Sở Duật Phong.

Chết rồi, rõ ràng anh còn cho rằng cô ấy thích cậu ta chứ?
“Rồi sau đó cậu bỏ đi đến đây?”
“Không có, tôi chỉ nói vài điều mà mình suy nghĩ, sau đó Dạ Vũ nói rằng… cô ấy sẽ thử thích tôi.”
“...” Will không biết bản thân đang cảm thấy như thế nào, nhưng chắc chắn điều anh muốn làm là tiến lên đánh cậu ta.

Mẹ kiếp, uổng công nãy giờ anh luyên thuyên an ủi, nào ngờ cậu ta làm quái gì thất tình? Đây rõ ràng là có tình!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi