BÌNH MINH THẬT ĐẸP KHI CÓ EM


Sở Duật Phong và Sở phu nhân hoàn toàn không thể tin được vào những gì mình vừa nghe được.

Cái gì mà máu bầm rồi phẫu thuật ba mươi lăm phần trăm gì, ha ha chắc là tên này chỉ trêu chọc một chút thôi.

“Will, đừng giỡn như thế, không may mắn đâu.”
“Rất tiếc những gì tôi vừa nói là sự thật.”
Sở Duật Phong chết lặng, còn Sở phu nhân lúc này cũng bắt đầu rơi nước mắt.

Lần đầu tiên bà gặp được một cô con dâu hoàn hảo lại tốt tính như thế, ngoại trừ việc không thể đi lại thì cô bé đúng là hình mẫu con dâu mà bà tìm kiếm.

Thằng nhóc này ba mươi năm rồi mới biết thích một người nào đó, thế nào mà ông trời lại có thể trêu ngươi như vậy?
“Tôi… có thể vào trong nói chuyện với cô ấy không?”
Will gật đầu rồi nhường đường, Sở Duật Phong cảm ơn rồi bước vào trong.

Dạ Vũ nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài, mái tóc cô được buộc gọn gàng phía sau khiến cho góc nghiêng càng thêm phần cuốn hút.


Anh hơi sững người trước hình ảnh này, nhưng cảm giác đau xót lại chiếm cả cõi lòng.

“Dạ Vũ, em…” Lời đã đến miệng nhưng Sở Duật Phong không nói ra được, có lẽ anh không muốn phá đi cảnh tượng thơ mộng này.

Một người con gái xinh đẹp lẳng lặng nhìn ngắm vạn vật qua cửa sổ, nếu có một họa sĩ ở đây thì chắc chắn điều này sẽ trở thành nguồn cảm hứng cho anh ta.

Dạ Vũ quay người lại, ánh mắt cô dán chặt vào hình bóng người đàn ông cao lớn trước mặt.

Cô khẽ mỉm cười rồi lên tiếng: “Có phải là đôi chân của tôi không thể chữa trị được không?”
“Có… có thể chữa trị được.” Khi Sở Duật Phong nói ra lời này, anh có chút chập chờn cùng đắn đo.

Coi như… ít nhất nó cũng gạt được Dạ Vũ.

“Anh không cần phải nói dối tôi đâu, tình trạng của tôi tôi là người hiểu rõ nhất.”
Sở Duật Phong do dự một hồi, cuối cùng vẫn đành phải nói cho Dạ Vũ.

Dù sao việc phẫu thuật cũng không phải chuyện nhỏ, nếu cô ấy không muốn thì cũng chẳng thể nào thành công được.

Dạ Vũ nghe xong chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó cô nhoẻn miệng cười.

Vẫn là nụ cười rạng rỡ cùng đôi mắt xinh đẹp kia, nhưng nó không mang lại cảm giác động lòng người nữa mà lại khiến cho người ta phải thương cảm.

Tỉ lệ thành công là ba mươi lăm phần trăm, Dạ Vũ liệu có đồng ý không?
“Này Sở Duật Phong, anh nghĩ tôi nên đồng ý hay không?”
Đột nhiên cô muốn nghe thử câu trả lời của Sở Duật Phong xem có giống với những gì cô đang nghĩ không.


Không vì lý do nào cả, có lẽ… lúc này anh ta là người thân cận nhất của cô nên cô hơi tò mò một tí.

Chỉ mong… câu trả lời này sẽ không làm cô thất vọng.

Sở Duật Phong không ngập ngừng, anh nhìn thẳng vào mắt Dạ Vũ rồi nói ngay lập tức: “Tôi tôn trọng mọi quyết định của em.”
“Không phải trong tình huống này anh nên bảo tôi đồng ý sao? Lập lờ như thế thì tôi làm sao biết anh đang nghĩ gì hay cảm nhận như thế nào chứ.”
“Lúc đó tôi đã nói rồi, tôi hoàn toàn không quan trọng việc em có thể đi lại hay không, điều duy nhất tôi biết là bản thân tôi phải chăm sóc em, đồng thời mang lại cho em một cuộc sống tương lai hạnh phúc hơn.

Tôi tôn trọng sự lựa chọn của em, dù sao thì ít nhất đó là việc tôi cần làm.”
Dạ Vũ nghiêng đầu nhìn Sở Duật Phong, dường như cô muốn nhìn thấu anh xem bản thân anh đang suy nghĩ điều gì.

Câu trả lời của anh rất hoàn hảo, khiến cho cô muốn bới móc điều gì cũng không được.

Quyết định là ở cô, cô cần có trách nhiệm với lựa chọn của mình.

“Tôi có thể lắng nghe đáp án chính xác hơn không?”
“Tôi muốn em phẫu thuật.”
Nghe được năm từ này Dạ Vũ lại cười tươi hơn, dường như gánh nặng của cô đã được buông bỏ.

“Này Sở Duật Phong, tỉ lệ thành công là ba mươi lăm phần trăm, nếu như…”

Lập tức Sở Duật Phong đi đến bên cạnh Dạ Vũ rồi che miệng cô lại, lắc đầu.

“Đừng nói vế sau, tôi không muốn nghe và chẳng cần thiết để nghe.

Sau khi phẫu thuật xong, tôi sẽ đưa em đến nơi này, đảm bảo em sẽ rất thích.”
“Anh làm tôi tò mò lắm đấy, nhất định anh đừng có quên đó.”
Sở Duật Phong đưa ngón út ra rồi nhìn Dạ Vũ, ánh mắt dịu dàng đến tột cùng.

Làm sao anh có thể quên được chứ, chỉ cần đợi cô xong xuôi anh sẽ lập tức đưa cô đến đó.

“Tôi hứa với em.”
Dạ Vũ mỉm cười rồi móc ngoéo với anh.

Tôi rất trông đợi vào chuyến đi đấy, do đó tôi sẽ cố gắng hết sức để nghỉ dưỡng thật tốt rồi cùng anh đi đến đó, mong là cuộc phẫu thuật thành công..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi