BÌNH MINH THẬT ĐẸP KHI CÓ EM


“Ngay hôm nay luôn ư? Có phải là gấp quá không?”
“Nếu không thì cô định kéo dài đến khi nào? Tháng sau hay năm sau?”
Hàn Ngọc nhìn gương mặt tinh xảo của mình trong gương, bĩu môi trả lời: “Anh không sợ nhưng tôi sợ, dù sao thì… tôi không muốn từ bỏ cuộc sống hạnh phúc của mình bây giờ đâu.”
Dù cô ta có ghét Dạ Vũ như thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng không ngu ngốc đến mức mạo hiểm tính mạng bản thân.

Sở Duật Phong là một tên điên, nếu như Dạ Vũ mà xảy ra chuyện gì thì không chỉ cô ta, Võ gia và Hàn gia đều xảy ra chuyện.

“Tôi từ chối.

Anh thấy đấy, tôi đang rất hài lòng với cuộc sống của mình, gia đình êm ấm còn chồng tôi lại vô cùng yêu thương tôi.

Huống hồ..

thất bại như vậy vẫn chưa đủ với anh à? Kiều gia đúng thật là da mặt dày, bị dè bỉu như thế vẫn có thể ngóc đầu ra ngoài đường.”
Không thể không công nhận tên Kiều Dương này đúng là ngu xuẩn mà, dù không biết anh ta có thù oán gì với Sở Duật Phong nhưng liên tiếp thất bại như thế này thì cũng nên xem lại bản thân mình đi chứ nhỉ? Thật là, lên nhầm thuyền với thằng ngu rồi!
“Cô…”
“Thôi nha, tôi còn phải đi mua sắm đây.

Tạm biệt.”
Không để cho Kiều Dương phản bác thì Hàn Ngọc đã lên tiếng rồi nhanh chóng cúp máy.

Cô ta lập tức thu dọn hành lý, sau đó lên tiếng với Võ Thành đang bắt chéo chân ở trên giường: “Này, anh có muốn ra nước ngoài một thời gian không?”
“Em muốn sang Argentina du lịch một chuyến coi như là hưởng tuần trăng mật, anh có muốn đi không?”
‘Được thôi.”
Đợi đến khi Kiều Dương nhận được tin thì Hàn Ngọc đã cùng Võ Thành ra nước ngoài, thậm chí cô ta còn không để ý đến việc những chuyện của mình có thể bị bại lộ.

Dù sao thì cô ta cũng khá hiểu tính cách của Kiều Dương, nếu cậu ta cảm thấy đối phương không có ý định hợp tác thì sẽ chẳng quan tâm đến người đó nữa.



Dạo gần đây Dạ Vũ cảm thấy ánh mắt Sở Duật Phong nhìn mình rất kì lạ.

Không, nói đúng hơn là anh lúc nào cũng chăm chăm vào bụng cô.

“Rốt cuộc là anh bị gì vậy?”
“Không có gì.”
Nhìn thấy chồng mình thở dài, đột nhiên Dạ Vũ hiểu ra chuyện gì đó.

Cô trừng mắt với anh rồi mang túi xách rời đi, thật là… toàn suy nghĩ đến chuyện gì đâu không.

“Em định đi đâu thế?”
“Em định đến Golley một chuyến, dạo này tâm trạng chị chủ không tốt nên em muốn đến thăm chị ấy.”
“Em đã hứa là hôm nay sẽ ra ngoài cùng anh.” Sở Duật Phong không vui nhìn Dạ Vũ, ánh mắt hiển thị rõ sự đau lòng cùng tổn thương.

Thật ra thì cô ấy muốn đi đâu là quyền của cô ấy, chỉ là anh không nỡ xa vợ mình mà thôi.

“Ngoan nào, lát nữa em sẽ về ngay ý mà.

Anh ở nhà chuẩn bị đồ đạc sẵn là được rồi, khi em về thì chúng ta lập tức đi ngay.

Nha ông xã?”
Nhìn gương mặt tràn đầy phấn khích của Dạ Vũ, anh đành thở dài rồi hôn nhẹ lên trán cô gái.

Bình thường cô đã vốn đáng yêu rồi, bây giờ lại còn làm vẻ mặt nũng nịu đó thì ai mà chịu cho nổi chứ? “Đi sớm về sớm đấy, để anh gọi Tiểu Linh đi cùng em cho chắc ăn.”
“Không sao đâu, chỉ mất có mười phút thôi mà.


Khoảng hai tiếng sau em sẽ trở về nhà, tạm biệt bảo bối.”
“Tạm biệt.”
Nhìn bóng lưng Dạ Vũ ngày càng khuất xa, Sở Duật Phong nhíu mày cảm thấy có gì đó không ổn.

Có lẽ dạo này anh quá nhạy cảm rồi nên cứ mãi có linh cảm không tốt từ nãy giờ.

Đúng như lời Dạ Vũ nói, tâm trạng của chị chủ hôm nay hoàn toàn không được tốt lắm.

Chị ấy vừa khóc vừa kể mọi chuyện với cô, không chỉ chuyện gia đình mà còn chuyện tình cảm của bản thân.

Dạ Vũ chỉ có thể vừa ngồi lắng nghe vừa an ủi chị ấy, thỉnh thoảng lại góp ý vài câu.

“Xin lỗi, có lẽ chị làm phiền cuộc hẹn hò của em nhỉ?”
“Không có đâu chị, dù gì hôm nay cũng là chủ nhật nên em và anh ấy rảnh lắm.”
“Nhưng mà… điện thoại em đang reo lên liên tục kìa.

Chị không sao đâu, đừng để chồng em phải đợi lâu.”
Dạ Vũ cố gắng an ủi chị chủ một lát nữa rồi rời đi, đồng thời cô còn cố gắng dụ dỗ người chồng đang nổi điên của mình ở nhà.

Ôi trời, chỉ mới trễ có năm phút thôi mà có biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ rồi.

“Em đang về đây, em đang về đây.

Chỉ vài phút nữa là đến nhà rồi, bình tĩnh đi nào bảo bối.”
Dạ Vũ mải nói chuyện với Sở Duật Phong, cô không để ý rằng phía sau mình có người đang bám theo mình.


Khi đến một ngõ hẻm khá vắng vẻ, người đó đột nhiên tiến lên bịt miệng Dạ Vũ rồi kéo cô vào trong.

Còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì thì ý thức của cô mất dần rồi chìm vào hôn mê.

Khi tỉnh dậy, Dạ Vũ nhìn thấy mình đang ở cạnh boong thuyền, tay chân bị trói chặt trong khi miệng bị dán bởi một miếng băng dán.

Dù bây giờ đang là mùa hè nhưng Dạ Vũ vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ hơi nước, nó không ngừng ngấm vào da thịt khiến cho toàn thân cô rét run lên.

“Tỉnh rồi à?”
Nghe giọng nói vang lên, cô lập tức nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Kiều Dương đang mặc một bộ âu phục màu trắng, cả người dường như toát lên sự quý phái của một quý ông lịch lãm.

Tuy nhiên, đôi mắt của anh ta lại vô cùng đáng sợ, hệt như một con thú dữ đang săn mồi vậy.

“À quên mất, để tôi gỡ miếng băng dán trên miệng cô trước nhỉ? Thật là thất lễ quá đi mất.”
Không thể không nói miếng băng keo này dính thật chặt, cô cảm thấy khóe miệng mình như bị rách ra vậy.

Thằng điên nào đây vậy?
“Bề ngoài trông như một vương tước vậy, nhưng bên trong… thối rữa đến cùng cực.”
“Cảm ơn lời khen của cô.”
“Tôi nghĩ anh biết chồng tôi là ai nhỉ? Thả tôi ra, nếu không đừng trách tại sao ông trời lại bất công với anh.”
Bây giờ vẫn là ban ngày, có nghĩa lượng thuốc mê khi nãy không nhiều lắm.

Cô nhất định phải kéo dài thời gian để Sở Duật Phong mau chóng đến đây, nhìn người đàn ông đang điên này cô không chắc mình có thể được an toàn không nữa.

Chỉ mong là… hôm nay là ngày tốt của cô.

“Sở Duật Phong đang đuổi theo đó thôi, do đó chúng ta cần phải giải quyết mọi việc trước đã.”
Nói xong, Kiều Dương từ từ bước lại.


Dạ Vũ cảm nhận được sát khí của anh ta, cô cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong người mà nhích lại phía sau.

Cầu trời!
Kiều Dương nhìn Dạ Vũ một hồi, sau đó bất đắc dĩ mà thở dài.

Thật là, số của tên Sở Duật Phong này may mắn quá nhỉ, gia cảnh không chỉ quyền lực mà cô vợ này lại cũng xinh đẹp không kém.

Chỉ tiếc là… anh không có thời gian mà chơi đùa với mỹ nhân này.

“Anh… anh định làm gì?”
Đột nhiên bị kéo dậy rồi ép sát lan can tàu như thế khiến cho cô lạnh cả sống lưng.

Kiều Dương như nhìn thấu được sự sợ hãi trong lòng của Dạ Vũ, anh ta cười phá lên rồi gằn giọng nói: “Có phải là cô đang lo lắng lắm đúng không, chỉ cầu nguyện cho Sở Duật Phong mau mau mau đến đây?”
“Anh nghĩ tôi sợ à? Chỉ với chút chuyện cỏn con này?”
“Rất tốt, mong là sau khi xuống đó tận hưởng thì cô vẫn giữ được ý nghĩ này.

Đương nhiên đây là một vùng nổi tiếng là nhiều tảng đá ngầm cùng với sinh vật biển, chắc là… cái chết của cô sẽ trông cực kỳ kinh khủng đấy.

Thượng lộ bình an.”
Không để cho Dạ Vũ kịp nói gì thì Kiều Dương đã thẳng tay đẩy cô xuống dưới.

Dòng nước lành lạnh thấm sâu vào da thịt, Dạ Vũ cảm thấy nước không ngừng tràn vào cơ thể mình.

Cô cố gắng vùng vẫy, tuy nhiên dù tay chân đã được tháo ra nhưng nó vẫn còn đau nhói.

Cuối cùng, cô chỉ đành chấp nhận số phận rằng bản thân sẽ phải chết ở nơi này, chết dưới áp lực khổng lồ của dòng nước biển.

Thật là, còn chưa kịp thực hiện một ước mơ cuối cùng của anh ấy mà cô lại bỏ mạng ở nơi này.

Dần dần Dạ Vũ chìm vào hôn mê, chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út cũng theo dòng nước mà trơn trượt ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi