BÌNH MINH THẬT ĐẸP KHI CÓ EM


Trở lại Sở gia sau ngần ấy tháng, Dạ Vũ cảm thấy vừa quen thuộc lại có chút lạ lẫm.

Dù không có sự thay đổi về đồ đạc và nhân lực, nhưng nó tạo cảm giác buồn bã và lạnh lẽo hơn.

Có thể trong thời gian cô không ở đây, không khí không còn được vui vẻ như trước, ai làm việc nấy không muốn xôm hòa.

Sở Duật Phong cầm tay vợ mình rồi đưa cô lên phòng, tay còn lại là vali và trên lưng là balo loại lớn.

Đây đều là quần áo của Dạ Vũ mà Mạc gia “ép buộc” cô phải mang theo.

Nhìn phòng ngủ của hai người, tâm trạng cô có chút kích động.

“Là anh trang trí sao?”
Với một căn phòng có diện tích lớn như thế, việc trang trí nói khó không khó nhưng nói dễ cũng không hoàn toàn đúng.

Bộ ga giường đã đổi sang màu lam nhạt cùng những nhân vật hoạt hình nhỏ xíu, tủ quần áo đã bị thay thế bằng một cái lớn hơn gấp đôi, nói đúng hơn, toàn bộ mọi thứ đều đã được thay đổi theo một vẻ sáng sủa và sinh động hơn.


“Em thấy thế nào?”
“Rất đẹp, nhưng mà em chắc chắn đây không thể nào là ý tưởng của anh được.”
“...” Một câu nói rất thô nhưng thật, Will chính là tác giả của ý kiến này cũng như là người thực hiện nó trong suốt một tháng anh ở Mạc gia.

Đương nhiên, đổi lại công sức vất vả đó của cậu ta là một chiếc xe phiên bản giới hạn và 1 đô.

Nhớ không nhầm, lúc cậu ta nhận được số tiền đó đã gào thét điên cuồng qua điện thoại, thậm chí còn đòi chấm dứt tình bạn bè này.

Nhìn gương mặt cứng đờ của chồng mình, Dạ Vũ đã biết mình đoán trúng, Khô khan như anh ấy chẳng thể nào lãng mạn như vậy được.

Nhưng mà, vì cô mà anh chấp nhận tân trang căn phòng u ám đó thì đúng là chuyện tốt mà.

“Giờ vào việc chính thôi.”
Không để Dạ Vũ kịp phản ứng, Sở Duật Phong đã bế cô đặt trên giường.

Chiếc áo sơ mi được cởi ra, thân hình cứng cáp và vòm ngực rắn chắc của anh đã hiện rõ trước mắt cô.

“Anh… không muốn sắp xếp quần áo trước à?”
“Đó là việc phụ.”
Dạ Vũ khóc không ra nước mắt trước câu nói này.

Nhưng mà cô cũng tự nhiên mà choàng tay lên cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Được thôi.”

Ba tháng sau.

Dù đã một thời gian trôi qua nhưng Sở phu nhân vẫn đặt mục tiêu bồi bổ con dâu mình.

Ngày ngày đều là xương hầm, súp gà, cá hấp,...!thậm chí cứ cách ba ngày lại mua bào ngư và vi cá để vỗ béo Dạ Vũ.


Dạ Vũ nhìn bụng hơi nhô ra của mình, thở dài.

Thật là, cô vốn là tuýp người ăn nhiều mấy cũng không mập mà bây giờ đến bụng bụng có mỡ rồi này.

“Cứ kiểu này chắc là mình sẽ lăn mất thôi.”
Ngồi trong phòng ăn, Sở phu nhân mang bao nhiêu là món đặt lên bàn.

Vẫn là những món quen thuộc đó, tuy nhiên bây giờ cô có cảm giác không muốn ăn lắm.

Vừa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, đột nhiên bụng trào lên cơn khó chịu khiến cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh rồi nôn ọe trong đó vài phút đồng hồ.

Sở phu nhân và Sở Duật Phong bị hành động này của cô hù không ít, một người nếm vị của dĩa thịt trong khi người còn lại chạy vào trong với vợ.

“Em không sao chứ?”
“Không sao.”
Sắc mặt Dạ Vũ lúc này tái nhợt và trắng bệnh, cô vịn vào vai anh để ra ngoài.

Sở phu nhân đã ăn gần nửa dĩa, nhưng bà chẳng cảm thấy gì cả.

Vẫn ngon và thơm mà nhỉ?
Đột nhiên bà nghĩ ra điều gì đó, lên tiếng: “Này con trai, mau đưa vợ con đến bệnh viện kiểm tra đi.


Mau lên mau lên!”
Dáng vẻ của bà cực kỳ khẩn trương, tuy nhiên Sở Duật Phong chỉ nghĩ rằng cô đang bệnh nên đồng ý.

Thế là anh lập tức lái xe đưa cô đến bệnh viện thuộc tập đoàn Sở thị, còn sắp xếp để đặc cách cho cô.

Dạ Vũ bên trong phòng siêu âm cùng một bác sĩ nữ trong khi anh đi qua đi lại ở bên ngoài chờ đợi.

Không biết vì sao anh hơi lo lắng, hàng loạt ý nghĩ điên rồ ập đến.

“Sao rồi?”
Nhìn thấy vợ mình ra ngoài, Sở Duật Phong lập tức tiến lại.

Anh không biết kết quả là gì mà khiến cho cô thất thần như thế, không lẽ…
“Sở Duật Phong, em mang thai rồi! Chúng ta lên chức rồi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi