BÌNH QUỶ THỤ

Ánh nắng tươi đẹp buổi sớm, A Tứ đứng dưới bóng râm của cây táo, một tay che mắt, tay kia được Dục Thự nắm chặt trong tay.

“Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?”

“Đến nơi cậu liền biết. Nhấc chân!” Dục Thư hô một tiếng ra lệnh, nâng lên cánh tay của A Tứ, này giống như là nhấc lên chân của nó.

A Tứ vội vàng nghe lời nhấc chân. Phía trước có bậc thang, nó giơ chân chưa đủ cao, bị bậc thang cản lại, thân thể nghiêng một cái muốn ngã xuống.

Dục Thư vội vàng ôm eo nó, lần nữa ra lệnh: “Không cho phép mở mắt.”

“Hả? Ừ…” A Tứ rụt cổ, có chút ủy khuất. Nhưng mấy ngày này ở chung cùng Dục Thư, biết rõ thiếu gia của Chung gia này tính tình nóng nảy, không thể trêu vào. A Tứ dĩ nhiên không chống cự, đành phải tâm bất can tình bất nguyện mà thuận theo.

May mà Dục Thư không có nửa điểm muốn hại nó. Dục Thư dẫn nó, xuyên qua sân nhỏ, tiến vào chỗ gác chuông, lại lén lút vòng qua hành lang, sau đó lên lầu, tiến vào một căn phòng hương thơm tỏa lên bốn phía.

Là mùi thơm quen thuộc, mùi hương ngọt ngào của sô cô la.

A Tứ nhịn không được dùng sức hít hà, khẽ buông tay, muốn mở ra hai mắt.

“Không được buông! Há mồm!” Dục Thư lại ra lệnh cho nó.

A Tứ đành phải ngoan ngoãn há mồm. Một viên sô cô la thơm ngát trượt vào miệng nó, mềm mại tan ra, bên trong còn có vụn đậu phộng. Đây là mùi vị đặc biệt khác hoàn toàn với trước đây. Dường như càng thêm ngon miệng.

“Ăn ngon không?” Dục Thư hỏi nó.

“Ừm.” A Tứ thành thật gật đầu.

“Vậy cậu có thể mở hai mắt ra rồi.”

A Tứ chậm rãi hé ra một đường nhỏ. Ánh mặt trời chói chang thoáng cái lọt vào con ngươi, sáng rực lại khiến nó có chút mê mang. Thật vất vả mới thích ứng ánh sáng, vừa nhìn, oa, trước mặt vậy mà để một thanh sô cô la màu trắng thật to, trên bề mặt tinh xảo của sô cô la còn khắc tên của nó.

Không sai, là tên của nó. Hiện tại A Tứ nhìn cũng sẽ nhận ra.

“A Tứ, xem cậu gần đây chăm chỉ học tập, đây là quà thưởng cho cậu.”

“Thật sự?” Hai mắt A Tứ phát sáng.

“Thật.” Dục Thư bẻ một miếng nhỏ trên thanh sô cô la, dễ dàng nhét vào cái miệng đang mở rộng của A Tứ.

Trong miệng A Tứ lập tức tràn đầy ngọt ngào, vội vàng không kịp đợi mà nhấm nuốt, tiếng bẹp bẹp ở dưới ánh mặt trời rực rỡ lại đặc biệt rõ ràng.

Dục Thư nhịn không được giễu cợt nó: “A Tứ, cậu là một con quỷ tham ăn!”

A Tứ quay đầu nhìn nó, đôi mắt trong veo không nhúc nhích. Chậm rãi, miệng không nhấm nuốt, khóe miệng cũng hơi trễ xuống, trong con ngươi trong suốt bắt đầu kết đầy hơi nước, hai hàng nước mắt theo gò má chảy xuống.

A Tứ cũng không nhịn được nữa, khóc rống lên: “Ô… Dục Thư, tôi mặc dù sẽ ghi được tên của mình rồi, nhưng lại là lần cuối cùng ăn sô cô la cùng cậu.”

“Tôi biết.” Dục Thư bình tĩnh nhìn qua, trong con ngươi sâu không thấy đáy bịt kín một tầng đau thương nhàn nhạt.

Mệnh lệnh thứ hai của Ủy viên trưởng ban bố xuống sáng nay, mà A Tứ ngày hôm qua vừa xong sinh nhật mười bốn tuổi.

“A Tứ, cậu phải trở về.” Dục Thư ôm A Tứ vào ngực, vỗ về sống lưng đang run rẩy của nó, “Tôi nghe các anh nói, chiến trường là nơi vô cùng khủng bố. Cậu không cần đi giết địch, không cần thành anh hùng, cậu phải sống trở về. Tôi sẽ chờ cậu, hai mươi năm, cả đời, hoặc là đời đời kiếp kiếp. Tôi đợi cậu trở về, lại thưởng cho cậu một thanh sô cô la. Cậu có chịu không?”

“Được. Nhưng không cho cậu gạt người.” A Tứ mang theo tiếng nức nở, hít mũi một cái vang dội.

“Tôi chưa bao giờ gạt người… A, không đúng, người bị tôi lừa cũng không phải cậu.” Dục Thư bị bộ dạng của A Tứ chọc cười, đưa tay bóp bóp khuôn mặt ửng hồng của nó, “Oa, nước mũi chảy thật dài… A Tứ cậu mất mặt chết rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi