BÌNH TÀ CHI DỤC NIỆM



Mặc dù thất thần nhưng anh vẫn không buông tay.

Tôi thử rút chân về, rút được một chút lại rụt trở về.

Hiện tại đang vào đầu đông, tuy rằng hai hôm nay trời có nắng nhưng sau khi từ núi Trường Bạch trở về, huyết mạch trong người tôi không còn lưu thông tốt như trước, nhiệt độ xung quanh chỉ cần hơi thấp một chút cũng đủ khiến tôi lạnh run, mới nãy còn để chân trần cho Muộn Du Bình xoa bóp, phải nói là đã lạnh còn thêm cóng.

Tôi vừa nghĩ vừa lấy vớ mang vào nhưng nghĩ lại chân tôi lạnh thành như vậy còn không phải do anh hại sao, thế nên tôi không khách khí nhét chân vào trong chăn của Muộn Du Bình, kề sát chân anh sưởi ấm.

Lát sau liền cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ da thịt người nọ, vô cùng ấm áp, đôi chân đã quen với cái lạnh nay lại trở nên ấm nóng khiến tôi vừa đau vừa nhột, thứ cảm giác khó chịu khiến chân tôi cứ di chuyển loạn xạ trong chăn.

Có lẽ vì bị tôi đá trúng đùi nên Muộn Du Bình không còn giữ vẻ mặt liệt mà quay đầu nói với tôi: "Sao cậu lại đá tôi."
Tôi không thể làm gì khác ngoài mỉm cười: "Tôi không cố ý, vết nứt trên chân khiến tôi nhột."
Muộn Du Bình vén chăn lên xem: "Ngô Tà, chân cậu thúi thật đó, trong chăn toàn là mùi chân của cậu."
Tôi tức giận, không nhịn được rống: "Anh hay lắm Muộn Du Bình! Đến người chết đã thối rửa anh còn dám sờ vậy mà lại chê chân tôi thúi! Chân của tôi thơm hơn mùi người chết nhiều lắm đó!"
Muộn Du Bình bị tôi mắng có hơi sửng sốt, thế là người nọ quyết định vẫn nhìn tôi nhưng không chịu nói gì.

"Bộ anh tưởng tôi thích nhét chân vào trong chăn của anh lắm sao, chân tôi bị thương là do tôi đưa anh đến núi Trường Bạch, từ đó về sau nó không còn cảm nhận được độ ấm nữa, mỗi năm đông đến sẽ càng ngày càng lạnh như băng! Anh vậy mà còn chê chân tôi!" Tôi tiếp tục rống.

Muộn Du Bình vẫn giữ im lặng, nhưng lúc nghe tôi nói những lời đó anh lại đưa tay ra nắm lấy cái chân còn lại của tôi.

Có vẻ anh dùng lực hơi mạnh khiến chân tôi hơi đau.

"Anh muốn làm gì!" Tôi giận dữ.

"Giúp cậu sưởi ấm." Muộn Du Bình nói.

Nói xong liền lột chiếc vớ trên chân còn lại ra, sau đó nhét chân tôi vào chăn.


Hai chân được chăn của Muộn Du Bình che lại, tôi ngồi trên giường nhìn anh, không lên tiếng.

Muộn Du Bình dùng hai tay bao lấy chân tôi đặt lên đùi anh.

"Ể!" Tôi không hiểu đây là tình huống gì, chỉ cảm thấy mặt và lỗ tai đã từ từ đỏ lên.

"Ngô Tà, cậu thực sự muốn biết bí mật của Chung Cực sao?" Muộn Du Bình đột nhiên hỏi chuyện này.

"Anh không muốn nói thì thôi." Tôi lầm bầm.

Muộn Du Bình thở dài một hơi: "Nếu cậu muốn biết, tôi sẽ nói cậu nghe."
Tôi ngẩng đầu nhìn Muộn Du Bình.

Rốt cuộc anh cũng chịu nói cho tôi nghe bí mật của Chung Cực?
Nhưng lòng tôi vẫn có chút bất an.

Có lẽ Muộn Du Bình thực sự không muốn nói ra bí mật này với bất cứ ai.

Nhưng giờ lại muốn nói với tôi.

Chắc là do áy náy.

Áy náy tôi vì anh mà chịu khổ, cho nên dù không muốn nói nhưng vì bồi thường cho tôi nên phải nói ra.

Nhưng nói đến chịu khổ, anh mới là người vì tôi mà chịu khổ nhiều hơn.

Tôi đúng là khốn khiếp, mới vừa rồi còn nổi giận với anh, giống như là dùng nỗi khổ của mình để bức ép anh vậy........!
"Anh không cần nói, tôi không muốn nghe."
Anh ngẩng đầu nhìn tôi một lúc lâu, sau đó như không hiểu vì sao nói: "Ngô Tà cậu có phải là hơi kỳ quặc rồi không, lúc muốn biết, lúc lại không muốn biết."
Tôi không phản bác được gì.

Ông đây cũng không hiểu vì sao bản thân lại khó hiểu như vậy!
"Được rồi." Muộn Du Bình nói: "Thật ra trước đây cậu đã từng thấy được bí mật của Chung Cực rồi."
"Hả?" Tôi tò mò hỏi: "Tôi thấy thứ đồ chơi đó hồi nào?"
"Trương gia.

Nói cụ thể là người của Trương gia." Muộn Du Bình nói: "Người của Trương gia đều có tuổi thọ rất dài.

Cậu cũng biết đúng không, bọn họ sống rất lâu."
"Chẳng lẽ là vì người của Trương gia sở hữu sức mạnh của Chung Cực? Sức mạnh của Chung Cực có thể khiến người ta sống đến hai trăm năm?"
Muộn Du Bình lắc đầu: "Sức mạnh thực sự của Chung Cực không chỉ có vậy.

Cậu cũng biết tôi là Trương Khởi Linh cuối cùng của Trương gia phải không? Vậy cậu có biết vị Trương Khởi Linh đầu tiên là từ đâu xuất hiện không?"
Tôi lắc đầu, dĩ nhiên là tôi không biết.

"Trương gia là một gia tộc có lịch sử trộm mộ lâu đời.

Vị Trương Khởi Linh đầu tiên, cũng là tổ tiên của Trương gia ra đời vào thời Xuân Thu.

Trước đó, ngài ấy cũng không phải làm công việc trộm mộ mà là một nông dân, nhưng bởi vì chiến sự kéo dài nhiều năm, lúc ấy số thuế nông vụ phải nộp quá nặng khiến cho số lượng thực kiếm được đã không còn đủ để nuôi sống một nhà mấy người, hơn nữa thanh niên trai tráng còn có nguy cơ bị bắt đi xung quân.

Chính vì vậy ngài ấy mới liều mạng dẫn theo một nhà già trẻ chạy vào núi sâu.

Ở trong núi, ngài ấy phát hiện một toà cổ mộ rất lớn, thấy vậy ngài ấy liền vào đó, phát hiện bên trong cổ một có đặt một cái quan tài bằng đá rất lớn, bên cạnh quan tài còn có rất nhiều châu báu, vì vậy ngài ấy đã lấy những món báu vật đó đem bán để nuôi người nhà." Muộn Du Bình từ từ nói.

"Lúc đầu ngài ấy chỉ lấy đi một ít châu báu ở chỗ quan tài, cũng không dám quấy rầy mộ chủ an nghỉ.


Nhưng sau này ngài ấy không còn thỏa mãn khi chỉ lấy những thứ bên ngoài, mặc dù số châu báu kia cũng đủ để ngài ấy sống sung túc đến hết đời nhưng lòng tham và lòng hiểu kỳ của con người là không có giới hạn.

Rốt cuộc ngài vẫn quyết định mở nắp quan tài ra."
"Ngài ấy tốn công nghĩ hết tất cả các cách, cuối cùng cũng mở được nắp quan tài.

Nhưng sau khi quan tài được mở, thứ bên trong lại khiến ngài ấy sợ đến ngây người."
"Vốn tưởng rằng bên trong quan tài sẽ chứa nhiều châu báu như bên ngoài, thậm chí là nhiều hơn.

Thế nhưng có ai ngờ bên trong quan tài ngoài trừ một quyển sách lụa ra thì không có gì khác."
"Tổ tiên Trương gia hết sức kinh ngạc, nhưng cũng biết giá trị của quyển sách nhất định cao hơn số châu báu bên ngoài.

Vì vậy vậy ngài ấy liền đem cuốn sách kia về nhà."
"Nhưng vị tổ tiên này lại không biết chữ, mặc dù ngài ấy đem sách lụa về nhưng vẫn không biết nội dung bên trong là gì.

Vì vậy ngài ấy xé từng trang trong cuốn sách ra, đem từng tờ xuống núi tìm người biết chữ giải nghĩa.

Cuối cùng ngài ấy cũng biết tất cả nội dung đó là gì."
"Nội dung của cuốn sách lụa đó viết về bí mật của Chung Cực.

Căn cứ theo lời sách ghi chép, ở một nơi nào đó trên núi Trường Bạch, có một cánh cửa Thanh Đồng vô cùng lớn.

Thứ chứa đựng trong đó chính là Chung Cực.

Có một hôm, một đám người đào binh vì để tránh bị quân đội xử phạt nên đã trốn chạy đến núi Trường Bạch, phát hiện Thanh Đồng môn.

Đứng canh bên ngoài Thanh Đồng môn là vô số những kẻ thân người mặt chim.

Nhóm đào binh kia bị rất nhiều tên thủ vệ ăn thịt.

Chỉ còn lại một người cuối cùng, bởi vì cơ duyên xảo hợp mà vào được Thanh Đồng môn, thấy được Chung Cực."
"Sau đó thì sao?" Lúc này tôi đã bị câu chuyện Muộn Du Bình kể hấp dẫn khiến tôi hoàn toàn quên mất mình vừa nói gì trước đó.

"Sau đó người kia lấy được sức mạnh của Chung Cực." Muộn Du Bình nhìn tôi, sau lại nói tiếp.

"Sức mạnh của Chung Cực? Đó là cái gì?" Tôi không nhịn được lại hỏi.

"Sức mạnh của Chung Cực là khiến con người ta không già không chết, trở thành thần tiên." Thần sắc của Muộn Du Bình dửng dưng, chậm rãi nói.

"Ể? Thật sự có thể trở thành thần tiên?"
"Tôi không biết có tính là trở thành thần tiên nay không.

Nhưng sau khi có được sức mạnh của Chung Cực, người đó không còn già đi nữa, vết thương trên người cũng sẽ khép lại rất nhanh, sức lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn, phản ứng cũng rất nhanh.

Vì vậy sau khi xuống núi, người nọ lợi dụng việc được Chung Cực cải tạo thân thể mà đi làm tướng quân, cũng lấy vợ sinh con.

Nhưng sau đó người nọ hoảng sợ phát hiện vợ mình già rồi, thủ hạ cũng già rồi, thậm chí quân vương cũng già rồi nhưng chỉ có hắn là không có chút dấu hiệu già đi nào——— sau nhiều năm quân vương mới chú ý tới việc này nên sai người âm thầm điều tra hắn.

Người này cảm thấy nếu quân vương biết được bí mật của Chung Cực nhất định sẽ nghĩ cách tiêu diệt mình, vì vậy hắn đã bỏ rơi vợ con đi ngao du giang hồ.

Trước khi đi, hắn cảm thấy Chung Cực không thể bị chôn vùi mãi ở núi Trường Bạch nên đã viết bí mật của Chung Cực vào một quyển sách lụa, lặng lẽ xây một toà cổ mộ trong núi sâu, đặt sách lụa vào trong cổ mộ, lặng lẽ đợi người hữu duyên."
"Tổ tiên Trương gia sau khi biết được bí mật này liền nảy sinh mong muốn phải tìm được Chung Cực.

Thế nên ngài để lại đủ số châu báu cho người thân, sau đó một thân một mình đến núi Trường Bạch.

Cuối cùng ngài ấy tránh thoát móng vuốt của kẻ bảo vệ, thoát khỏi cảnh cửu tử nhất sinh, dựa theo ghi chép trong sách, cuối cùng cũng tiến vào Thanh Đồng môn.


Tim được Chung Cực." Muộn Du Bình nói xong thì dừng một hồi.

"Sau đó ngài ấy cũng không già không chết, đao thương bất xâm?" Tôi vội nói.

"Không phải vậy, nghe nói cho dù có được sức mạnh của Chung Cực cũng không phải hoàn toàn không chết.

Bị chém đầu cũng sẽ chết." Muộn Du Bình nói.

"Tổ tiên Trương gia nhìn vào tấm gương của chủ nhân sách lụa nên khi lấy được sức mạnh của Chung Cực cũng không dám xuất thế cầu vinh hoa phú quý gì đó, ngài ấy ngoan ngoãn trở về núi ẩn cư cùng gia đình.

Nhiều năm sau đó ngài ấy mới phát hiện con cháu của mình cũng di truyền một ít sức mạnh của Chung Cực, tuổi thọ rất dài, thân thể khỏe mạnh linh hoạt."
"Bởi vì tuổi thọ dài, lại vì phải giấu diếm bí mật của Chung Cực nên người Trương gia rất ít xuất hiện ở thế giới bên ngoài.

Người của Trương gia sống trong núi càng ngày càng đông.

Mà vị tổ tiên có sức mạnh của Chung Cực kia vì nuôi con cháu nên đã bán hết số châu báu trong cổ mộ nhưng vẫn không đủ, cuối cùng ngài cắn răng phát động cả gia tộc đi trộm mộ, từ đó về sau hình thành nên Trương gia.

Mà ngài ấy chính là Trương Khởi Linh đầu tiên." Muộn Du Bình nói xong liền khẽ thở dài.

Không lên tiếng.

"Hóa ra là vậy, chả trách cả gia tộc họ Trương của anh ai cũng tuổi thọ dài như vậy, thì ra là do như vậy."
"Huyết mạch càng truyền càng tương đối mỏng manh, thật ra lúc đó tuổi thọ của người Trương gia còn dài hơn nữa.

Với lại vị Trương Khởi Linh đầu tiên với tôi đều giống nhau, dù có bị thương cũng sẽ khép lại rất nhanh, mà người họ Trương hiện tại đã không còn loại năng lực này."
"Thế tuổi thọ của vị Trương Khởi Linh kia dài bao lâu." Tôi rất tò mò.

"Lần cuối ngài ấy xuất hiện trước mặt tộc nhân lúc đó ngài ấy đã hơn tám trăm tuổi, nhưng nhìn không khác gì ba mươi tuổi.

Nhưng Chung Cực không phải không có hại, nó sẽ khiến người ta mất trí nhớ.

Trương Khởi Linh đầu tiên của chúng tôi bị mất trí nhớ một cách từ từ, vào lúc ngài ấy tám trăm tuổi, mỗi sáng thức dậy ngài ấy đều không nhớ hôm trước xảy ra chuyện gì." Trương Khởi Linh nói: "Một ngày nào đó ngài ấy đột nhiên mất tích.

Các tộc nhân tìm rất lâu cũng không tìm thấy."
"Vậy lão tổ tông các anh rốt cuộc đi đâu?" Tôi quả thực không nhịn được hỏi.

"Không biết, có lẽ ngài ấy quay lại Thanh Đồng môn.

Cũng có thể ngài ấy vẫn còn sống ở một nơi nào đó đến tận bây giờ."
Hết chương 13.

Xin lỗi mọi người do mãi mê hóng drama Cbiz mà mình quên mất giờ up chương mới:)).

Sau hôm nay mình sẽ ngưng up truyện đến chủ nhật để beta cũng như sắp xếp lại cách bố trí những chương truyện từ đầu đến giờ, mọi người yên tâm là 8 giờ chủ nhật mình vẫn up truyện, không những hai chương mà tận bảy chương cho mọi người đọc đã luôn, nên là hãy chịu khó chờ xíu nha..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi