BÌNH TÀ CHI DỤC NIỆM



Chương này editor bị khùm nên mọi người ráng đọc ngược từ dưới lên nhen ????
Bài hát hát trong chương này siêu hay luôn đó nên mọi người nhớ xem nha
Hết chương 16.

Anh không muốn làm anh em tốt với tôi? Anh sợ tôi kết hôn rồi sẽ đuổi anh đi, cho nên mới quyết tâm muốn quấn lấy tôi? Hay là do anh đã sớm thèm nhỏ dãi ông đây?
Nhưng anh lại nắm chim non của tôi.

Cho nên anh mới hơi chột dạ mà trốn tránh ánh mắt tôi..........!
Tôi há miệng nhưng không nói được gì, lúc nói những lời kia đôi mắt anh bỗng loé sáng lên, nhất định là anh nhớ tới những lời tôi nói với anh hồi sáng, chúng tôi là anh em tốt, mà đã là anh em tốt thì không thể xoa cái đó của nhau.

Muộn Du Bình dùng vẻ mặt thành thật nói: "Ngô Tà, cậu cứng rồi, lúc sáng cậu giúp tôi rất thoải mái, có muốn tôi giúp cậu một tay không?"
Má ơi! Cả người tôi lập tức run rẫy!
Đang lúc tôi suy nghĩ lung tung thì Muộn Du Bình đã bắt được tay tôi, còn cầm chim non của tôi!
......!
Hay là, hay là tôi đã có ý với anh từ trước? Nếu không thì tại sao tôi vẫn luôn nhớ tới anh, còn muốn mãi mãi ở cạnh anh, tại sao tôi không đến Ba Nãi với Bàn Tử? Mà nghĩ cái thân hình đầy thịt của Bàn Tử thì vẫn nên bỏ đi, tôi sẽ không thể nào phát tình với anh ta được.

Vậy xem ra là tôi bị sắc đẹp của Tiểu Ca mê hoặc rồi?
Tiêu đời tôi rồi! Mấy năm qua cả tôi và anh đều chưa khai súng lần nào, vậy mà giờ tôi lại phát tình với anh? Thế chẳng phải đại biểu sau này tôi và Muộn Du Bình sẽ phải đi trên còn đường gei lọ sao?
Tôi đỡ trán, má nóa, chim non của tôi cứng rồi!
Ánh đèn neon sặc sở bên ngoài chiếu rọi lên khuôn mặt Muộn Du Bình, gương mặt gầy gò với đường nét thanh tú càng thêm sắc nét trong bóng tối, tôi thấy anh hơi nhíu mày, đôi mắt như một nét vẽ thẳng tắp, cánh môi khẽ mím, chiếc áo khoác màu đen bao bọc lấy thân hình anh, xuyên qua lớp quần áo, tôi dường như có thể nhìn thấy những khối thịt rắn chắc nhưng không thô kệch, thấy cả hình xăm Kỳ Lân trước ngực anh.


Ánh mắt tôi tiếp tục đi xuống, nhìn anh mặc chiếc quần jean màu đen của tôi, còn cả thứ giữa hai chân anh, tôi có thể cảm nhận được độ cứng nóng của thứ đó như thể nó đang thực sự nắm nó trong tay mình vậy.

Muộn Du Bình vì cú thắng gấp vừa rồi nên có hơi lảo đảo, lúc này anh không tiếp tục nhìn bên ngoài mà quay đầu sang nhìn tôi.

Tôi muốn quan hệ với anh sao?
Người tôi đổ đầy mồ hôi lạnh, tôi đậu xe ven đường rồi mới quay sang đánh giá Muộn Du Bình.

Ý nghĩ vừa xuất hiện liền khiến tay cầm lái của tôi không vững, suýt chút nữa là đụng phải xe phía trước, tội vội vàng thắng gấp.

Đúng, tôi muốn gần gũi anh, muốn da thịt gần gũi!
Đúng rồi đúng rồi, không phải yêu thì là gì? Nhưng yêu rồi sẽ lăn giường sao?
Chuyện này càng nghĩ càng không bình thường.

Tôi và anh cứ vậy mà yêu nhau?
Vậy, chúng tôi yêu nhau?
Chúng tôi sống chết có nhau nhiều năm như vậy, bất kể là ở Thanh Đồng môn hay ở ngoài tôi cũng đều muốn có thể mãi mãi ở cùng anh, tôi không thể quên anh, thấy anh vui vẻ tôi cũng rất vui vẻ.

Nói vậy, dường như tình cảm tôi đối với Muộn Du Bình rất hợp lí?
Là thấy anh vui tôi cũng vui?
Là lúc nào cũng nhớ nhung?
Là lúc nào cũng muốn ở cạnh nhau?
Là muốn sống chết vẫn ở cạnh nhau?
Thế nhưng, yêu là gì?
Chúng tôi đồng hành cùng nhau đã lâu lắm rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chữ yêu này, thế sao bây giờ lại trở thành yêu vậy.

Lần này Muộn Du Bình cũng không nói gì mà đến bên cạnh tôi, tựa như mọi thứ đều rất không bình thường.

Yêu................!
"Hả?" Tôi hết sức kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Ánh sáng trong mắt Muộn Du Bình lúc sáng lúc tối, cuối cùng anh lại quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Không sợ, tôi có chỗ ở." Dừng một chút, anh lại nói: "Cậu muốn kết hôn với cô ấy, là vì cậu yêu cô ấy sao? Vì cô ấy là người cậu nhớ nhất, vì cậu rất muốn cô ấy vui vẻ, vì cậu muốn lăn giường với cô ấy sao? Bởi vì cậu không thương tôi, cho nên tôi không phải là người cậu nhớ nhất, cậu cũng không hy vọng tôi vui vẻ, cậu cũng không muốn lăn giường với tôi.

Cho nên sau khi hai người kết hôn, tôi bắt buộc phải rời khỏi cậu sao?"
Tôi vốn định nói với anh tôi nào có muốn kết cái quỷ hôn gì, nhưng vừa liếc mắt đã nhìn thấy đôi mắt đen của Muộn Du Bình sáng bừng lên làm tôi không nhịn được muốn chọc anh: "Hửm, kết hôn thì sao? Bộ anh sợ không có chỗ ở hả?"
Đầu óc tôi suy nghĩ đủ thứ chuyện, bất chợt bị anh hỏi như vậy, mà anh lại còn nhìn chằm chằm tôi càng khiến mặt tôi đỏ hơn.

Lúc này Muộn Du Bình lại quay đầu nói với tôi: "Cậu sắp kết hôn thật sao?"
.........!cảm giác thật kỳ quái.........!
Sao tôi cứ thấy bài hát này như được viết cho mình và Tiểu Ca nhỉ.

Nhưng mà, nhưng mà, mẹ ơi đây không phải là tình ca sao?

Tiểu Ca, anh có thể trở về, quả thật chính là kỳ tích của cuộc sống.

"Em có thể lãng quên cả thế giới, nhưng em không thể chấp nhận mất đi tin tức về anh, anh ở đây chính là kỳ tích của cuộc sống......." Tôi bất giác ngân nga theo lời bài hát.

Tôi nhìn Muộn Du Bình, lần đầu tiên cảm thấy bài hát này hay như vậy.

"Em sợ không kịp, không kịp ôm lấy anh, cho đến khi em có thể cảm nhận được dấu vết của thời gian trên gương mặt anh, cho đến khi khẳng định được anh đang tồn tại, cho đến khi em mất hết sức lực, vì anh em nguyện ý........" Giọng hát vừa ưu buồn vừa hân hoang của Lâm Ức Liên tựa như dòng nước dịu dàng chảy vào tai người nghe.

Trong xe yên lặng nên có chút lúng túng, thấy vậy tôi bèn bật một bài nhạc.

Lúc tôi lái xe thỉnh thoảng sẽ liếc trộm sang anh nhưng chỉ thấy anh giữ nguyên một tư thế bất động rất lâu.

Sau đó chúng tôi không còn biết phải nói gì.

Muộn Du Bình không trả lời, chỉ đáp: "Không cần."
Tôi ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Ca thấy đẹp không? Có muốn tôi dừng xe rồi hai chúng ta đi dạo mua chút quần áo?"
Khi tôi lái xe về đúng lúc đèn đường vừa lên, tôi vừa chạy vừa liếc nhìn Muộn Du Bình bên cạnh, tôi thấy anh đang thất thần nhìn khung cảnh bên ngoài, chỉ quăng cho tôi bóng lưng không nhúc nhích.

.......!
Tôi không để ý tới lời Muộn Du Bình, cầm ly rượu lên nói: "Mọi người uống rượu, uống rượu đi." Sau đó tự mình nhấp một ngụm.

Tôi liếc mắt thấy Vương Minh mặt mày hưng phấn coi bộ muốn nói gì đó thì liền dùng ánh mắt chết chóc nhìn cậu ta, Vương Minh tiếp chiêu liền lập tức cầm đùi gà lên cắn mạnh một miếng, không dám nói gì.

Toàn bộ đám tiểu nhị mặt mày tươi rói nhìn tôi, giống như một giây sau tôi nói ra tên vị chị dâu ảo nào đó bọn họ sẽ lập tức vỗ tay hoan hô.

Tôi.........!
Muộn Du Bình không để tâm đến đôi mắt mở to như đồng tiền của tôi, lại hỏi: "Cậu muốn kết hôn với ai?"
Nhưng lúc này nhiều người như vậy tôi thật sự không tiện tra hỏi anh, chỉ biết trợn mắt nhìn anh.

Anh có phải giả bộ mất trí nhớ không đó?
Tôi thầm nghĩ anh đến đũa còn không nhận ra làm sao biết cái gì gọi là kết hôn, anh đến cả Bàn Tử còn không nhận ra vậy thì sao lúc trên lầu lại nhắc tới A Ninh với tôi.

Muộn Du Bình hỏi: Chị dâu? Cậu sắp kết hôn?"
Vương Minh ngậm đùi gà "ô ô" nhìn tôi, bị tôi dùng ánh mắt như giết người nhìn đến tỉnh cả rượu, cậu ta lấy đùi gà ra khỏi miệng, lấy lòng cười với tôi.

Bấy giờ tất cả mọi người đều xoay lại nhìn tôi.

Cậu ta còn chưa nói xong đã bị tôi nhanh tay nhanh chân nhét đùi gà vào miệng.

Đúng vào lúc này, Vương Minh lớn tiếng nói: "Các anh em nghe tôi nói! Tiểu Tam gia chuẩn bị cho chúng ta gặp chị dâu rồi! Chị dâu của chúng ta là....."
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, cái tên về sau nhất định phải dạy dỗ tên Vương Minh này lại, ngày mai ông đây nhất định xử đẹp cậu ta!
Cũng may mọi người đều sôi nổi ăn uống nên không mấy để ý lời cậu ta nói.


Tôi vừa nghe cậu ta nói mồ hôi liền túa ra, bà nội cậu, cậu nói năng bậy bạ cũng nên nhìn thời điểm, mười mấy tiểu nhị còn ở bên cạnh, cậu nói vậy hình tượng ông đây biết để đâu!
Vương Minh có vẻ uống hơi nhiều rồi, thấy bộ dáng của tôi liền vỗ tay cười nói: "Trương Tiểu Ca, tiểu Tam gia đau lòng cho anh đó."
"Đừng uống, lát hồi sẽ say đó."
Mà tên Muộn Du Bình kia uống nhiều như thế mà mặt và cổ cũng không đỏ, cũng không có phản ứng gì, còn nhìn tôi hỏi: "Thế nào?"
Tôi thấy Muộn Du Bình đến chân mày cũng không thèm nhíu, một hơi uống hết bảy tám ly, vội vàng đi tới đoạt rượu trên tay anh.

Bữa cơm này mọi người ăn vô cùng cởi mở, ba cái chuyện uống rượu đều là nói một tiếng là sẽ uống một ly.

Tôi sợ hết cả hồn, lát hồi còn phải lái xe về nữa! Kết quả Muộn Du Bình thấy tôi không muốn uống liền chặn tất cả người mời rượu lại.

Bầu không khí ăn uống vui vẻ náo nhiệt, tôi xem thấy bọn họ đều rất hưng phấn, thậm chí có chút được sủng mà sợ.

Bởi vì ông chủ lớn sau màn như tôi ít khi nào tụ họp với bọn họ như vậy.

Lúc đầu bọn họ vẫn còn ngại không dám mời rượu tôi và Muộn Du Bình, sau khi Vương Minh tới liền bắt đầu ồn ào kêu gọi từng người tới kính rượu tôi.

Mặc dù Muộn Du Bình và bọn tiểu nhị đều tắm nhưng mùi hôi vẫn không hoàn toàn bay hết, có điều Ngô Tà tôi có gì chưa thấy qua, so với mùi mốc của lũ bánh tông trong quan tài thì chút mùi hôi này chả đáng là gì.

Cơm tối chúng tôi dùng chung với đám tiểu nhị.

Nhưng tôi vẫn rất bội phục Lưu Nhị, đào đường đi trong hầm phân mà hắn cũng nghĩ ra được.

Người xưa đều nói thỏ khôn sẽ có ba hang, những người này đều là thân tín của Vương Minh, hoàn toàn không cần lo sợ bọn họ tiết lộ bí mật, hiện tại tôi còn cần họ đi tìm số minh khí bị dấu về cho mình.

Tôi mừng rỡ gọi bọn họ lên, cam kết cuối tháng sẽ phát gấp đôi tiền lương, đồng thời kêu bọn họ dọn dẹp hầm chứa.

Tôi bảo Muộn Du Bình cất hạt châu vào trước, sau đó dẫn theo vài tên tiểu nhị ra sau nhà hầm phân, tôi chỉ đạo bọn họ xuống đó tìm cửa vào mật thất, sau một hồi tìm kiếm rốt cuộc cũng tìm được cửa ra vào đã bị đống củ cải che kín.

Sau lưng nhà dân ở nông thôn thường có xây hầm dùng để trữ phân bón, mà của ngôi nhà chú Ba thuê này có gốc gác nông dân nên hẳn là có xây hầm chứa phân.

Tôi nổi giận ép Muộn Du Bình lui về sau vài bước, sau đó anh đưa tay gạt tay tôi xuống, nói: "Dưới đó không phải hố phân, tôi vừa xem thử, bên trong có một mật thất nhỏ, có điều cửa ra không phải ở đây, có lẽ lối đi nằm bên ngoài hố phân nên mới có mùi khó ngửi như vậy."
———
"Tiểu Ca, anh có thể trở về, quả thật chính là kỳ tích của cuộc sống.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi