BÌNH TÀ CHI DỤC NIỆM



Lúc chị vừa nói câu đó, tôi còn đang bưng tô cháo nóng uống ngon lành, đột nhiên nghe như vậy, cháo nóng gì đó cũng nghẹn luôn trong họng, gương mặt đỏ bừng.

Đồng thời Vương Minh đang ngồi ăn cháo chung với chúng tôi đột nhiên phun một ngụm cháo, phun lên mặt bàn của Muộn Du Bình ngồi đối diện cậu ta.

Nhất thời mặt bàn lộn tung phèo lên, không còn ai ăn uống gì được nữa.

Mặt tôi vừa đỏ vừa căng cứng, liên tục ho khan, Vương Minh bi ai, cũng liên tục ho khan, Muộn Du Bình nhìn mặt bàn dính cháo trong miệng Vương Minh, gương mặt trắng nõn hình như cũng hồng hồng, chỉ riêng chị Nha nghiến răng nghiến lợi nhìn chúng tôi, "Cạch" tức giận đẩy ghế đứng lên, sau cùng cũng hết cách ngồi xuống lại.

Cuôi cùng vẫn là chị Nha gọi người vào thu dọn bãi chiến trường trên bàn.

Dưới bàn, tôi lén nắm tay Muộn Du Bình.

Bình Ca, mặt mũi ông đây đều mất hết, hơn nữa người phụ nữ máu lạnh thoạt nhìn sắp sửa nổi bão rồi, chúng tay chạy nhanh đi!
Muộn Du Bình cũng nắm tay tôi, lúc anh thoáng nhìn qua tôi chuẩn bị chuồn đi, chị Nha đột nhiên đứng lên.

"Hai cậu liếc mắt đưa tình làm gì?" Sắc mặt chị Nha đen như đít nồi, lạnh lùng nói: "Tiểu Tam gia, mấy ngày nay cậu không quản chuyện bàn khẩu, đến bản thân mình cũng không biết lo, mỗi ngày đều cùng cậu ta.........." Nói tới đây chị hung hăng liếc Muộn Du Bình, nói tiếp: "Cậu còn như vậy sẽ bị cậu ta ép khô đấy!"
Tôi.....!
Tôi bị ép khô.......!.

Truyện Thám Hiểm
Bình thường mấy từ này chỉ dùng để chỉ những người đàn ông bị hồ ly tinh bám lấy thôi!

Chị Nha, bộ chỉ thật sự cảm thấy em đây hết xài được rồi sao!! Với cả những lời xấu hổ như vậy sao có thể nói trước mặt nhiều người như thế, sao chị có thể đứng trước mặt mọi người nói em hết xài chứ!
"Vậy, vậy em, sau này em sẽ chú ý, sau này em sẽ chú ý.....thế em về nghỉ ngơi trước nhá." Tôi cảm thấy mặt mình sắp khô cứng như khúc gỗ rồi, đành phải nói như vậy, đứng lên định đi ngay, thầm nghĩ phải chuồn nhanh khỏi tình cảnh xấu hổ này mới được.

"Từ từ." Chị Nha lại nói.

Tôi đứng lại.

Chị gái máu lạnh muốn gì nữa đây, ông đây chỉ muốn về phòng an ủi tâm hồn tổn thương một chút thôi, chẳng lẽ chị còn muốn thao thao bất tuyệt giáo dục tôi!
Đằng sau có người đưa trà đến, tôi cầm lên uống một ngụm, ngồi xuống.

Chị Nha cau mày ngồi xuống, dáng vẻ vô cùng tao nhã nhấp một ngụm trà, nói: "Mấy hôm nay, tôi điều tra người Tiếu Tuấn nói.

Lúc đầu bọn họ không chịu nói, nhưng sau đó vẫn có người khai ra, người phái bọn họ tới quả nhiên là Hồ Như Hải."
Tôi im lặng uống một ngụm trà.

Hóa ra không phải chị Nha muốn giáo huấn tôi hết xài, còn may con thuyền hữu nghị nho nhỏ của tôi và chị vẫn chưa lật.

Nói đến vấn đề này, đúng là mấy hôm nay tôi và Muộn Du Bình lúc nào cũng quấn lấy nhau, thật sự đã quên mất chuyện bàn khẩu, cũng may vẫn còn chị Nha và Vương Minh chống đỡ cho tôi, tôi cũng quá vô tâm rồi, thật sự không nên sa đọa như vậy.

Tôi âm thầm kiểm điểm bản thân một phen, nói với chị Nha: "Chị xử lý Tiếu Tuấn thế nào?"
"Tôi cho người đánh hắn, dụng hình một chút, nhưng hắn vẫn cứng rắn không chịu nói gì, chuyện của Hồ Như Hải đều do thuộc hạ của hắn nói.

Ở chỗ Hồ Như Hải đoán chừng hắn cũng chả phải nhân vật quan trọng gì, cho nên tôi không làm gì hắn nữa, chỉ giam lại." Chị Nha nói.

"À, vậy lát nữa chị về chặt một tay của hắn gửi đến cho Hồ Như Hải đi." Tôi vừa hút thuốc vừa nói.

"Tiểu Tam gia, làm vậy không ổn lắm."
"Có gì không ổn.

Con khỉ Hồ Như Hải kia nếu đã dám vươn tay đến chỗ không nên đến, vậy em sợ gì mà không chặt tay gã trả lại cho gã?" Tôi phun khói, nói.

"Ha hả." Chị Nha mỉm cười, nói: "Tôi nói không ổn là vì mấy ngày nay có người đến bàn khẩu nói muốn gặp ngài."
"Người nào muốn gặp em, sao em không nghe chị nói gì, kẻ đó có liên quan đến Tiếu Tuấn?"
"Một người quen, là lão Hải." Chị Nha nói.

Tôi gật đầu.

Thì ra là người này, dù gì chúng tôi cũng có giao tình mười năm, lần đầu tôi gặp lão, khi ấy là lần tôi và chú Ba vừa ra khỏi Thất Tinh Lỗ Vương Cung không lâu.

Lúc ấy Phan Tử bị thương phải nằm viện, chú Ba thì biến mất dạng, khi ấy tôi cũng chỉ là tên nhóc vừa ra đời, phải đem quan tài bằng ngọc của Lỗ Vương bán cho lão Hải ở Tế Nam, mới có tiền chữa bệnh cho Phan Tử.

Nghĩ đến Phan Tử, lòng tôi lại khổ sở, cỏ xanh đã mọc đầy mộ người anh hùng ấy rồi.


Phan Tử, nếu lần đó tôi không chạy đến tìm anh, có phải anh đã có thể kết hôn sinh con, sống một cuộc đời an yên bình dị không?
Chung quy, là Ngô Tà tôi có lỗi với Phan Tử.......!
Về phần lão Hải, sau mười năm vẫn giữ được sức ảnh hưởng trong giới buôn đồ cổ, đến giờ thế nhưng cũng trở thành một ông lớn.

Trong giới tự xưng Hải gia, công việc làm ăn trên tay vô cùng phức tạp, hắc bạch lưỡng đạo đều có dấu chân ông ta, những món đồ không bán được chỉ cần qua tay ông ta là có thể thuận buồn xuôi gió bán đi, ngay cả tôi cũng không ít lần làm ăn với lão, từng bán vô số món đồ.

"Lão Hải kiếm tiền thông qua làm trung gian buôn bán, gần đây chúng ta không có đồ tốt gì cần bán, lão tới tìm chúng ta làm gì." Tôi nói.

Chị Nha khinh thường hừ lạnh một tiếng nói: "Ông ta cầm thư mời viết chữ vàng đến, nói Hồ Như Hải ở Hongkong mời tiểu Tam gia ngài đến ăn cơm."
"Yo!" Tôi cười: "Tiểu Ca nói chuẩn quá nha, con khỉ lớn kia quả thật tìm trung gian đến nói chuyện với chúng ta!" Nói xong tôi quay đầu nhìn Muộn Du Bình: "Tiểu Ca dự đoán như thần."
Muộn Du Bình khẽ gật đầu nói: "Hồ Như Hải có ý muốn thăm dò vươn tay lên đất liền cũng chỉ vì kiếm tiền, dù sao địa bàn bên đó của lão quá nhỏ còn không có đấu.

Ai ngờ vừa chìa tay ra đã bị chúng ta bẻ gãy.

Em còn chặn toàn bộ nguồn cung hàng của lão.

Hiện giờ tiền không kiếm được đến cả chuyện làm ăn cũng không làm được nữa.

Đoán chừng giờ lão hối hận cũng không kịp, chỉ còn cách dỗ giành để em thả lỏng tay, để lão tiếp tục làm ăn, chuyện còn lại hẵng hãy nói sau."
"Ha ha ha." Tôi dập thuốc cười to: "Bây giờ là con khỉ lớn kia cầu xin chúng ta, vậy chúng ta có thể lên giá hàng hóa, buộc lão phải làm ăn với chúng ta?"
"Đúng vậy." Chị Nha gật đầu nói: "Cho nên tôi mới nói cậu phế Tiếu Tuấn là không ổn, giờ xem ra Tiếu Tuấn ở chỗ Hồ Như Hải cũng có phân lượng lắm, so sánh lợi ích, chúng ta có thể ra giá bán lại số hàng trong tay hắn cho Hồ Như Hải.

Nếu Hồ Như Hải không chịu, lúc đó chặt hắn ra trả lại cho ông chủ của hắn cũng chưa muộn.

Hơn nữa, tôi không báo tiểu Tam gia ngài biết là bởi vì......."
"Là bởi vì tiểu Tam gia tôi đang nổi nóng, không có tâm tình gặp con khỉ lớn ở Hongkong!" Tôi tiếp lời chị cười hì hì nói: "Nếu muốn tiểu Tam gia nguôi giận, phải chuẩn bị nhiều đô la Hongkong, nhiều bảo vật, nhiều châu báu hơn nữa!"
"Ừ." Chị Nha gật đầu: "Tiểu Tam gia không phải người muốn gặp là có thể gặp."
"Đúng, như vậy mới thể hiện phong thái cao quý của tiểu Tam gia nhà chúng ta." Vương Minh ở bên cạnh nói tiếp.

.......!
Chúng tôi ngồi ở đại sảnh, tôi một câu cậu một câu, bỗng có tiểu nhị từ bên ngoài chạy vào nói: "Tiểu Tam gia, Hải gia ở ngoài nói muốn gặp ngài."
"Sao lại trùng hợp như vậy, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền." Tôi nghe vậy cười nói với chị Nha.

"Không trùng hợp đâu." Chị Nha nói: "Ông ta đã đến đây một lần, mấy ngày nay liên tục gọi cho tôi nói muốn gặp ngài.

Tôi cảm thấy đã đến lúc, tình trạng của ngài cũng trở lại bình thường, lại sợ lỡ như Hồ Như Hải quẫn quá muốn chó cùng rứt giậu.

Cho nên đồng ý hôm này ngài gặp mặt lão."
"Cũng được, để tôi xem lão già này muốn làm gì." Tôi cười nói.

Chị Nha dặn dò tiểu nhị đưa lão Hải đến, tiểu nhị ra ngoài, một lát sau tôi nhìn thấy lão Hải mặc bộ quần áo luyện võ màu đen làm bằng tơ lụa, giày vải đạp lên mặt đất, nụ cười thương hiệu nở rộ, mặt mày hồng hào đẹp trai tiến vào, vừa đi vừa nói chuyện: "Tiểu Tam gia à, lâu rồi không gặp ngài vẫn khỏe chứ!"
Tôi đứng lên đi tới chỗ lão, cách rất xa liền đưa tay nắm chặt móng vuốt của lão, cười nói: "Vẫn khỏe vẫn khỏe, chỉ không biết tại sao lại bị con khỉ lớn đầu ở đâu đó tìm người chơi xấu, khiến tâm trạng tôi dạo gần đây không vui vẻ gì!"

Lão Hải nghe vậy cười gượng nói: "Tiểu Tam gia nói giỡn phải không."
Tôi cũng cười gượng, nói: "Nào có nói giỡn.

Tôi nói thật với Hải gia, chỉ cần nghĩ tới có người muốn cướp mối làm ăn của tôi, khiến bọn tiểu nhị của tôi phản bội tôi, còn đặc biệt cho người giết tôi là tôi ngủ không yên.

Tôi nghĩ thay vì ngồi chờ hắn đến giết tôi, chi bằng tôi ra tay trước giết quách hắn đi cho rồi."
Tuy rằng bản thân tôi muốn chỉnh chết Hồ Như Hải.

Nhưng kể từ lúc bắt đầu dấn thân vào con đường đổ đấu, thứ tôi muốn cũng chỉ là tiền tài.

Với đống sự nghiệp con khỉ lớn đó tốn công gây dựng bao nhiêu năm, nếu ông đây muốn lật đổ hắn sẽ không biết phải tiêu phí bao nhiêu sức người sức của mới làm được, nói không chừng giết địch một ngàn lại tự tổn hại mình tám trăm, đến cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục đôi bên đều thua, làm vậy không có lợi cho tôi.

Hơn nữa Hongkong cũng là thị trường tiêu thụ đồ cổ lớn, tôi không thể chặn hàng của lão mãi, cho dù tôi không kiếm tiền, thì Giải gia và Hoắc gia cùng đám đàn em của Tứ gia chẳng lẽ cũng không cần kiếm tiền sao? Tôi chỉ có thể chặn nguồn cung hàng của Hồ Như Hải nhất thời, không thể chặn cả đời, làm gì làm rồi cũng phải buông ra.

Nhưng lão Hải là người thương thuyết Hồ Như Hải đưa tới, sợ là đã thu không ích lợi lộc từ chỗ Hồ Như Hải nên mới bằng lòng đến gặp tôi, tôi đương nhiên phải ra vẻ cường thế trước mặt lão một chút, còn phải tỏ vẻ ông đây không chỉ muốn khiến con khỉ lớn đầu kia khỏi làm ăn mà ông đây còn muốn diệt hắn.

Làm vậy không chỉ có thể phô trương khí thế oai phong của tiểu Tam gia tôi, mà khi những lời này đến tai Hồ Như Hải còn khiến con khỉ lớn đó hoảng hốt, rồi lão sẽ chuẩn bị tặng thật nhiều bảo vật để tôi nguôi giận
nhỉ?
Quả Nhiên, lão Hải bị Hồ Như Hải giật giây lập tức nói tốt cho hắn: "Tiểu Tam gia, ngài đừng nói như vậy, chuyện này đều là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!"
"Hiểu lầm? Hiểu lầm kiểu gì mà lại có mấy chục tên đến chém tiểu Tam gia của chúng tôi? Theo tôi thấy Hồ Như Hải là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo đúng chứ? Lão thật sự không ngờ tiểu Tam gia không chỉ thoát chết mà còn thoải mái bẻ gãy cánh tay lão vươn tới đây chứ gì? Giờ đây tiểu Tam gia thật sự tức giận, ông xem cậu ấy giận gầy đi nhiều như thế, hai mắt tối đen, sắc mặt cũng không tốt.

Chúng ta không cần nói gì nữa, ông trở về nói với Hồ Như Hải, nếu hắn có thành ý thì bồi thường cho tiểu Tam gia là được.

Bồi thường đủ rồi tiểu Tam gia sẽ không tức giận nữa, đến chừng đó mọi hiểu lầm đều xóa bỏ, mọi người sẽ quên chuyện lần này, tiếp tục buôn bán kiếm tiền.

Nếu Hồ Như Hải không có thành ý, vậy khỏi cần làm ăn nữa, ngay mai tôi sẽ tặng "từng khối từng khối" tiểu nhị của lão cho lão, mọi người chỉ cần chờ đến ta chết ngươi sống là được." Dường như chị Nha đã chán xem chúng tôi giả mù sa mưa ra vẻ tốt đẹp, lạnh lùng nói.

Hết chương 45.

Hôm kia Dưa đem laptop đi chạy lại nên giờ mới edit chương mới được, với cả mình bắt đầu thuyết trình rồi nên truyện sẽ ra chậm hơn, mọi người thông cảm cho Dưa nhé, Dưa sẽ tranh thủ edit để đăng truyện cho mọi người.

Tui cũng là con dân đọc truyện nên hiểu cảm giác chờ mòn mỏi là thế nào, nhưng deadline dí quá thì tui chỉ đành ráng gồng thôi.

20/10 chúc các cô gái đều luôn vui vẻ, bình an nhé.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi