BÌNH TĨNH, ANH CÓ THỂ

Edit by Mặc Hàm

“Tôi đánh ngất cậu làm gì?”

“Mức độ xứng đối của chúng ta là 99.999%, không phải là hoàn toàn nhưng cũng gần như vậy rồi, cậu cảm thấy chuyện gì sẽ xảy ra?”

Cố Hi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lặp lại lời uy hiếp buổi sáng của Vinh Kinh.

“Giết chết tôi?”

“…”

Vinh Kinh thiếu chút nữa che mặt, lúc ấy có chút kích động, hơn nữa muốn nhắc nhở Cố Hi, nói hơi xúc động một chút.

Không, là quá bốc đồng.

Cố Hi cười như không cười, nhìn đèn giao thông phía trước, tranh thủ thời gian liếc mắt nhìn Vinh Kinh.

Cố Hi giống như một người tuyết không có tình cảm, ngay cả giọng điệu hỏi ngược lại cũng không có chút khiêu khíach nào, lại ở đầu tim của Vinh Kinh mà nhảy disco.

Lúc Vinh Kinh tiến vào tầng cao nhất của Tạ thị, Tạ Lăng đang từ phòng họp đi ra. Phía sau là một đám lão tổng chi nhánh nơm nớp lo sợ. Tạ Lăng đang quyết định điều nhiệm mới, mấy nhà vui mừng mấy nhà sâu, cũng không chú ý em trai đã tới đây.

Hiện tại lão lão tổng bị cách chức là người có tư cách tốt trong ban giám đốc. Lúc thường thì là người có đầu óc, chính là loại năng lực không mạnh, dựa vào tư lịch lưu lại công ty, cũng ở trong danh sách bị thanh lý lần này.

Cuộc sống riêng tư của hắn không được tốt lắm, cùng với thư ký và lễ tân chi nhánh đều có dây dưa tình cảm. Vợ sau khi biết được, vì trả thù, đem một phần tư liệu nội bộ trên tay hắn bán cho công ty khác, gây thiệt hại lớn cho Tạ thị. Bây giờ Tạ thị đang kiện hai vợ chồng này vì vi phạm luật kinh tế.

Vị lão tổng này khổ sở cầu xin, muốn Tạ Lăng nể mặt mình là nguyên lão trong công ty, đã làm bạn với lão gia tử để giành quyền. Không muốn mình bị khởi tố, cho mình một cơ hội khác. Tạ Lăng mấy năm nay một mực chỉnh đốn công ty, loại bỏ rất nhiều vấn đề tồn đọng hàng năm của công ty, hiện giờ đã là thời điểm trọng yếu của cải cách. Tuyệt đối không thể chừa một con đường.

Lão tổng kia mắt thấy Tạ Lăng không niệm tình cũ, trong mắt tràn đầy oán độc. Chợt nhìn thấy Vinh Kinh đi tới, như là nghĩ tới điều gì, thu lại đề tài.

Tạ Lăng nhìn chằm chằm vị lão tổng này, giống nhưu không nhìn thấy Vinh Kinh đi vào văn phòng.

Nếu là người không quen thuộc, tất nhiên cho rằng Tạ gia đại thiếu gia vô cùng chán ghét em trai không cùng huyết thống này. Cho rằng những lời đồn đại anh em hòa thuận kia chỉ là cái cớ để Tạ gia che đậy bên ngoài. Trên thực tế Tạ gia chưa từng tiếp nhận Vinh Kinh.

Vinh Kinh đến tổng bộ cũng có công việc của mình muốn xử lý, mấy công ty nhỏ đang lên của mình, cùng với tổng bộ vẫn có kết nối.

Chờ sự tình chấm dứt, anh cảm giác được phía sau mình tựa hồ có một đôi mắt đang theo dõi. Vinh Kinh nhìn sang, chính là lão tổng vừa rồi khẩn cầu Tạ Lăng.

Lão tổng kia ra hiệu, Vinh Kinh chờ không nhìn thấy thân ảnh của người nọ, gọi điện thoại cho Tạ Lăng, lại không nói gì, cất điện thoại vào túi.

Sau đó cố ý đi tới lối đi khẩn cấp, lấy ra một điếu thuốc, khà ưu sầu mà hút.

Lão tổng kia do dự đi tới, liền khóc lóc than thể, bộ dáng rất đáng thương. Nói cho Vinh Kinh biết bán đứng công ty không phải do hắn làm, là vợ của hắn. Hắn cũng là người bị hại.

Hắn nói mình nhiều nhất chính là không biết rõ người ta, nếu như bị khởi tố về tội kinh tế. Vô luận thắng kiện hay thua, trong ngành này sẽ không ai thuê hắn nữa. Cầu Vinh Kinh cho mình một con đường sống.

Hắn cho rằng mình không nên bị xóa đi các công lao trước kia, lại nói hiện tại toàn bộ Tạ thị đã thành con đường duy nhất của Tạ Lăng. Cứ tiếp tục như vậy bọn họ đều sống không lâu, Tạ Lăng rất có thể sẽ đuổi cùng giết tận.

“Hiện tại nhị thiếu đã bị tống vào ngục, tuy rằng tôi không biết là vì tội gì. Nhưng khẳng định là thủ đoạn của Tạ Lăng, thủ đoạn của hắn rất nhiều. Tiểu thiếu gia, cậu không chơi lại hắn đâu, nhị thiếu chính là vết xe đổ đó, cậu nhất định phải cẩn thận!”

“Tôi biết rồi, cảm ơn ông đã nhắc nhở.” Vinh Kinh nghe xong tất cả các khiếu nại của hắn, an ủi vỗ vỗ vai hắn.

Hai người nói rất nhiều lời, Vinh Kinh không dấu vết dẫn ra sơ hởi của đối phương.

Không bao lâu sau, lão tổng kia bắt đầu thành thật với Vinh Kinh.

Những lời này đều bị Tạ Lăng nghe được. Vinh Kinh giả vờ theo ý của nam nhân, để cho đối phương xuất ra một chút ‘thành ý’, trấn an một hồi lâu, mới làm cho người kia hài lòng mà rời đi.

Vinh Kinh một lần nữa trở lại văn phòng trên tầng cao nhất, không hút khách khí mà chiếm đoạt ghế sô pha mà Tạ Lăng thích nhất, Ở trên còn xoay được 360 độ, thuận tiện quan sát phong cảnh ngoài cửa sổ.

Tạ Lăng nhìn tiểu để lười nhác một cái, tự mình đến phòng nghỉ lấy chút đồ ăn vặt đi ra, phóng tới Vinh Kinh.

Vinh Kinh một gói trong đó, cắn một miếng khoai tây chiên: “Ca, sau khi em nói như vây, hắn ta nhất định sẽ có đoạn sau. Anh phái người đi theo dõi, đào sâu một chút. Hắn nói vợ hắn ăn cắp tài liệu trong két sắt của hắn để bán công ty, em không tin. Bịa chuyện, nghi ngờ trí thông minh của em sao?”

Vinh Kinh nhìn thấy người đàn ông này, bắt đầu đau đầu, hơn nữa nhớ không ra tên.

Điều này chứng tỏ hắn là một cửa ải trong thiên đạo thiết lập, Vinh Kinh hoài nghi phía sau người này có thể có cá lớn.

Tạ Lăng từ lúc vừa nghe đối thoại, cũng đã cảm giác được, đã có kế hoạch của mình.

“Anh biết.” Tạ Lăng dừng một chút, tiếp tục nghiêm túc xem báo cáo, tiếng rắc rắc bên tai không dứt có chút quấy nhiễu hắn, Tạ Lăng cho tới nay tiếp nhận giáo dục tinh anh, không cách nào lý giải được hành vi này khi nói chuyện công việc còn ăn vặt.

Răng rắc, răng rắc.

Một gói đã xong.

Tiếp tục mở thêm gói nữa.

Tạ Lăng nhịn một chút, vẫn là không nhịn được

“Ít ăn đồ ăn vặt thôi.”

Vinh Kinh: “Thỉnh thoảng, cũng không phải ngày nào cũng ăn.” Hơn nữa không phải anh đưa cho em sao.

Tạ Lăng: “Lần trước em cũng nói như vậy.” Từ miệng em có mấy lời nói thật đây.

Vừa nói xong chữ cuói cùng, liền bị tiểu đệ nhét vào một miếng khoai tây chiên, chặn lời.

Tạ Lăng trừng mắt, trong miệng cắn khoai tây chiên có chút buồn cười, đã thấy Vinh Kinh vô lại chống cằm: “Anh có phải chưa bao giờ ăn hay không? ”

Tạ Lăng đích xác chưa từng ăn qua, bởi vì từ khi hắn có ký ức, ngay từ đầu đã được nhiều lần nhắc nhở, hắn là người thừa kế Tạ thị. Không thể làm ra bất kỳ hành động nào không phù hợp với người thừa kế, hắn phải ưu tú, phải là alpha có thể chống đỡ Tạ thị.

Khi còn bé muốn ăn, thì bị cấm.

Nghĩ đi nghĩ lại, đợi đến khi lớn lên, có năng lực rồi, là có thể ăn.

Khi lớn rồi, đã sớm quên nguyện vọng ấu trĩ này.

Tạ Lăng chậm rãi nhai nuốt,

Hóa ra khoai tây chiên là hương vị này.

Có chút mặn, cũng không phải ngon lắm, nhưng không khó ăn.

“Ăn nhiều muối quá sẽ không tốt, mỗi ngày ăn nhiều nhất một.”

Vừa mới nói xong, lại bị tiểu để nhét cho miếng nữa.

Trong khoảng thời gian này, Vinh Kinh cùng Tạ Lăng sẽ tận khả năng dành thời gian đi viện dưỡng lão làm bạn với Tạ lão gia tử. Nhưng sau khi lão gia tử đem đạo mật mã thứ hai giao, tựa như bị rút đi tất cả sinh mệnh lực, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít.

Lão gia tử đã huẩn bị hoàn toàn buông tay, nghênh đón Tạ Lăng là công việc nặng nề, cùng lịch trình dày đặc.

Mũi Tạ Lăng giật giật, mở ngăn kéo bên cạnh ra, ném một thứ tới, Vinh Kinh tiếp nhận phát hiện là một bình xịt ngăn mùi.

Tạ Lăng tràn đầy ghét bỏ: “Dính một thân khí tức omega, còn đi rêu rao khắp nơi.”

Vinh Kinh không hề sợ khuôn mặt lạnh lùng của anh cả chút nào, vừa xịt vừa nói: “Ca cũng muốn? Em nói Chu Hướng sắp xếp cho anh vài người.”

Cái gọi là trưởng ấu có thứ tự, đừng khách khí, chỗ Tạ Chiêm Hoành liền nhờ đại ca.

Tạ Lăng không chút nghĩ ngợi mà từ chối: “Bọn họ nằm mơ à?”

Vinh Kinh nghe hiểu, là nói đám omega kia muốn dính vào anh là nằm mơ.

Vinh Kinh: “Ca, có chuyện...”

Tạ Lăng: “Có chuyện thì nói.”

Vinh Kinh: “Vậy em hỏi, có phải anh không có kinh nghiệm trong phương diện kia không?” Anh đã ở tuổi này rồi.

Tạ Lăng dừng lại một chút, cười nhạo: “Kinh nghiệm của anh đã nhiều hơn, mấy lần?”

Vinh Kinh: “Anh thật không thân thiện.”

Tạ Lăng: “Cũng vậy.”

Cuối đối thoại của hai người tiếp tục, tựa như gà đang mổ lẫn nhau.

*

Cố Hi đưa Vinh Kinh đến Tạ thị, liền nhận được tin nhắn của bạn tốt.

Cùng Quản Hồng Dật hẹn ăn cơm ở một club có bảo mật tốt. Quản Hồng Dật vẫn là mặc nữ trang, hôm nay chính là sâm hệ phong, áo lông màu xanh nhạt, phối hợp với váy dài hoa vàng nhạt, thoạt nhìn vô cùng thục ‘nữ’. Quản Hổng Dật là đạo diện mới nổi, gần đây một mực bế quan làm phim, vừa kên đã xem hot search, vừa nhìn không biết, nhìn liền khiếp sợ!

Hắn đã tìm được! Người trên hot search không phải là người đã giúp hắn tối hôm đó sao, Quản Hồng Dật nhìn đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên ở quán cả phê mào, liền cảm thấy siêu đẹp trai. Có nhan sắc như vậy, làm cái gì cũng có thể tha thứ.

Nhan khống và thêm ân tình, hắn đối với alpha này rất ưng ý.

Hai người gần như ăn xong, liền nói chuyện phiếm.

Cố Hi thừa dịp rảnh rỗi, lật tới vòng bạn bè của Vinh Kinh. Phát hiện vài phút trước Vinh Kinh đã đăng một tấm ảnh, trên bàn trà đá cẩm thạch, một đĩa khoai tây chiên cùng một ly cà phê nóng hổi.

Cái khoai tây chiên này nhãn hiệu gì, cậu phóng to ảnh chụp cho Quản Hồng Dật xem.

Quản Hồng Dật: “X nguyên vị.”

Cố Hi vào app mua sắm đặt mấy gói, lại chuyển sang acc nhỏ để like hình của Vinh Kinh. Acc nhỏ chỉ có vài người thân quen và người nhà mới biết.

Quản Hồng Dật nghĩ đến phát hiện kia vẫn rất kích động, ngày đó hắn đang ngàn cân treo sợi tóc, người biết chỉ có Cố Hi.

Hắn nhìn về phía Cố Hi không biết đã xảy ra chuyện gì, thoạt nhìn vui vẻ hơn rất nhiều, nói: “Cậu còn nhớ hay không, có một ngày cậu đến Tạ Lệ Nhĩ đón tôi không? ”

Cố Hi gật gật đầu, đó là lúc cậu và Vinh Kinh gặp lại nhau.

“Cậu nhìn cái này xem.” Quản Hồng Dật mở một đường link, chuyển điện thoại di động đến trước mặt Cố Hi.

Cố Hi nhìn thấy một tấm ảnh bị lực lượng cảnh sát truy nã, là người đàn ông thoạt nhìn tướng mạo bình thường. Người đàn ông này đã giết vài omega, thủ đoạn gây án cực kỳ tàn nhẫn. Mà ý thức điều tra của người này rất mạnh, nghi ngờ còn có người giúp đỡ, hiện tại còn đang chạy trốn, chưa bị bắt.

Bởi vì tính chất vụ án thực sự quá ác liệt, lực lượng cảnh sát hiếm khi công bố thông tin chân dung tội phạm, tiến hành truy nã toàn quốc, hy vọng có người biết sẽ cung cấp manh mối.

Cố Hi vẻ mặt nghiêm túc ‌lên: “Anh biết người này?”

Quản Hồng Dật: “Kỳ thực tôi không quá nhớ rõ tướng mạo của người kia, ánh sáng quá mờ. Tôi cũng uống rất nhiều rượu, nhưng tôi nhớ trên cổ người này có một vết bớt màu đỏ thẫm, giống như trong ảnh, căn cứ vào thông tin cảnh sát công bố, hẳn là tên tài xế giả mạo biến thái kia.”

“Cho nên ngày đó thiếu chút nữa…” Những người bị hại kia, mỗi một người đều bị giết trước, còn chém đứt đầu.

Người này tâm lý cực kỳ biến thái, có dục vọng biểu hiện cực mạnh, muốn được bên ngoài chú ý, cho dù đang chạy trốn cũng vẫn phạm án như trước.

Cố Hi cùng Quản Hồng Dật hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sợ hãi cùng may mắn.

Loại tội phạm tuy cơ gây án này, căn bản không có biện pháp phòng ngừa.

Quản Hồng Dật vẻ mặt nghiêm nghị: “Nếu như không có cái người kia vừa vặn đi ngang qua, tôi khả năng liền…”

Cố Hi biết Quản Hồng Dật vẫn rất cảm kích ân nhân trong miệng hắn, cho dù trong khoảng thời gian này bế quan ở đoàn làm phim, trong câu của Quản Hồng Dật cũng là muốn tìm ân nhân này.

Cố Hi cũng vậy, Quản Hồng Dật là một trong số ít bạn thân của cậu, cậu không thể tưởng tượng nếu mất đi, cậu sẽ như thế nào.

Theo miêu tả của Quản Hồng Dật, alpha kia vừa anh tuấn vừa cao lớn, thanh âm trầm thấp từ tính, vừa đại khí vừa thân sĩ. Tuyệt đối sẽ không thừa dịp người gặp nguy hiểm mà làm bậy, có thể làm cho omega nhào tới mà ăn sạch.

Cố Hi cảm thấy Quản Hồng Dật thuần túy chính là mỹ hóa quá mức, đem trí tưởng tượng của mình áp lên thân thể.

Trên đòi này không có loại A này, đại bộ phận A trong lòng chỉ có dục vọng cùng xâm chiếm không ngừng.

Quản Hồng Dật không ủ rũ bao lâu, rất nhanh cảm thấy phấn chấn: “Tôi tìm được hắn rồi, chính là Vinh Kinh!”

Cố Hi: “… Anh nói ai?”

Quản Hồng Dật: “Chính là Vinh Kinh hợp tác với cậu đó, quan hệ giữa cậu và hắn ta không tốt sao, hắn làm gì mà chọc cậu?”

Cố Hi: “Hắn ‌không chọc tới tôi.” Là tôi chọc giận hắn.

Quản Hồng Dật thở ra một hơi: “Vậy thì tốt rồi, nếu các cậu không hợp nhau, tôi còn muốn ngẫm lại làm thế nào hóa giải mâu thuẫn của hai người, có muốn tiếp tục đuổi theo hắn hay không.”

Cố Hi sắc mặt phức tạp khó phân biệt: “Anh muốn theo đuổi hắn?”

Quản Hồng Dật biết tiền án đầy rẫy của mình: “Lần này không phải những người trước kia, tôi nghiêm túc, cũng không biết hắn có ghét bỏ tôi hay không. Bất quá tôi dự định theo đuổi hắn, trước tiên đi rửa sạch đánh dấu, toàn bộ rửa sạch. ”

Cố Hi từ nhỏ đã được Quản Hồng Dật cứu. Trong những ngày Cố Phong ra đời, cậu giống như một bệnh nhân tâm thần phân liệt, trong chốc lát chuyển đổi một cái cách “tính tình”. Khoảng thời gian đó là Quản Hồng Dật trấn an cậu xuống, trong lòng Cố Hi vẫn coi Quản Hồng Dật là sự tồn tại vừa là thầy vừa là bạn.

Cha mẹ Quản Hồng Dật ly dị, người thân nuốt mất tài sản của cha mẹ, đưa hắn đến trường nội trú.

Sau đó trở thành đối tượng của bạo lực trường học, là mối tình đầu đã giúp hắn. Nhưng con đường tình cảm của hắn không thuận lợi, mối tình đầu trên thực tế là một tên cặn bã, chỉ là cùng bạn bè đánh cược, lừa gạt hắn mà thôi. Trong quá trình lừa gạt còn cướp đi thứ quý giá nhất của omega.

Quản Hồng Dật vừa bị gạt thân lẫn gạt tâm, không bao giờ tin tưởng tình cảm nữa.

Trên người hắn còn giữ đánh dấu tạm thời của tra nam đầu tiên, nhiều năm như vậy hận của hắn chưa bao giờ buông xuống.

Hiện tại hắn nguyện ý vì Vinh Kinh mà đi tẩy ký hiệu, địa biểu là hắn nghiêm túc, muốn nghiêm túc đối xử với alpha này.

Trước đây Cố Hi đã nghĩ, nếu một ngày nào đó Quản Hồng Dật lại mở rộng lòng mình, cậu nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình giúp hắn.

Nhưng giờ phút này, cậu một chút cũng không muốn giúp, cậu phát hiện mình kỳ thật rất ích kỷ, cũng rất tà ác.

Quản Hồng Dật: “Buổi tối cậu có quay phim không?”

Cố Hi lắc lắc đầu, trầm mặc dị thường.

“Mở rượu đi, chúc mừng cậu lần trước đi liên hoan phim thắng lợi trở về, cũng chúc mừng tôi rất cục thoát khỏi quá khứ.” Quản Hồng Dật tràn đầy vui mừng, bấm chuông phục vụ, bảo nhân viên phục vụ thêm mấy chai rượu.

Thấy sắc mặt Cố Hi không tốt, Quản Hồng Dật hỏi: “Sao cậu lại mất tập trung vậy?”

Cố Hi lắc đầu, rượu vừa mới mang lên, liền đột nhiên uống một hơi: “Tôi vì anh cao hứng.”

Quản Hồng Dật cả kinh ngăn cản: “Này này này, cậu uống như vậy sao, rượu này độ rất cao đó!”

Cố Hi khinh thường tâm tư hèn hạ của mình, khó có thể đối mặt với bạn tốt: “Hôm nay chúng ta hiếm khi vui vẻ như vậy, anh đừng mất hứng. Không say không về, được không?”

Cố Hi ngoái dầu nhìn lại, nở nụ cười, âm thanh lạnh lùng bên trong lộ ra tia yêu mị như có như không. Bộ dạng như vậy cùng là omega cũng khiến mặt Quản Hồng Dật đỏ lên.

Cuối cùng tôi đã biết tại sao, cậu đã từng bị omega tỏ tình, hoàn toàn gây náo loạn.

Vinh Kinh phát hiện Cố Hi từ chiều đã ở điểm nào đó trên bản đồ. Phóng to bản đồ 3D lên, Club Ngọa Tuyết.

Cái tên này rất quen, hả?

Đây không phải là club của Ngô gia sao, Ngô Phất Dục đã từng hẹn anh.

Tuy rằng bề ngoài không liên quan đến Ngô gia, nhưng trên thực tế chính là nơi giao lưu mà Ngô gia cung cấp cho xã hội thượng lưu. Bởi tính bảo mật cực cao cùng chế độ thành viên nghiêm khắc, phi thường được tôn sùng.

Vinh Kinh không dám trì hoãn, lập tức gọi điện thoại, một hồi lâu sau mới nghe được giọng nói hàm hồ của Cố Hi: “Wẻi ~” (Alo đó)

Chuông cảnh báo Vinh Kinh rung mãnh liệt: “Câu, uống rượu?” Ai muốn chết, dám rót rượu cho cậu!

Cố Hi alo alo mấy tiếng, bỗng nhiên nghe được giọng của Vinh Kinh. giống như một dòng suối cam lộ chảy vào tâm

Cố Hi nằm nhoài trên bàn, hai mắt vô thần nhìn cái đĩa phía trước: “Cậu đoán xem ~” Âm cuối vang lên, giống như một cái móc nhỏ.

Được, không cần nói, say rồi.

“Không đoán.”

“Thật là lạnh nhạt, có phải bên ngoài có chó khác hay không, thật vô tình nha.” Ngón tay Cố Hi chọc vào bánh bao tạo hình heo con mà nhân viên phục vụ vừa đưa tới, trong mũi heo chảy ra nhân bánh sữa vàng, ặc, thật gớm quá. “Là ai nói, miệng của Alpha đúng là quỷ gạt người! Cậu là nhóm alpha vô tình nhất! Vừa nhìn thấy đã yêu!  Có mới nới cũ…Cạch!”

Quản Hồng Dật: Đây hình như là mình trong thời kì trung nhị mà nói, cậu cư nhiên nhớ tới bây giờ! Trí nhớ cũng tốt quá rồi! (Trung nhị là hội chứng tuổi teen hoặc là hoang tưởng tuổi dậy thì)

Ngón tay Vinh Kinh cầm di động căng thẳng: “Rốt cuộc là cậu đã uống bao nhiêu!” Này là đang nói cái gì.

Sau khi Cố Hi uống say, bộ dáng bình thường không có chút biến hóa nào, vẫn là bộ dáng rất lạnh lùng, ngày cả sắc mặt đều không biến hóa nhiều.

Quản Hồng Dật khiếp sợ nhìn Cố Hi, tính toán, quen biết mười mấy năm rồi.

Cố Hi khi nào sẽ làm nũng với người khác, còn có bộ dáng yếu đuối này, thật sự chính là loại ngữ khí omega.

Cố Hi bình thường cơ hồ nhìn không ra đặc thù của Omega, không làm nũng không ngọt ngào không nhu hòa.

Cậu là con nhím, đâm người khác bị thương, tự làm tê liệt chính mình.

Vinh Kinh bảo Chu Du lái nhanh một chút.

Chu Du khổ sở nói: “Nhanh hơn, là sẽ bị lập vé phạt.”

Vinh Kinh tỏ vẻ cố gắng hết sức, lại nói với đầu kia: “Bên cạnh cậu có ai không, đưa điện thoại cho hắn.”

Cố Hi liếc nhìn Quản Hồng Dật tràn đầy hiếu kỳ nhìn sang, mặt biến sắc: “Không, cậu đừng mơ.”

Vinh Kinh thấy tiểu tính khí của Cố Hi còn rất trơ tru, hẳn làn không phải vấn đề lớn, ngữ khí thoáng mềm mại: “Vậy cậu ra ngoài xem số phòng, sau khi xem xong nói cho tôi. Bằng không tôi sẽ để người bên cạnh cậu nghe điện thoại.”

Vinh Kinh lại bổ sung một chữ: “Ngoan.”

Quản Hồng Dật liền nhìn thấy Cố Hi lạnh mặt như u hồn bay ra bên ngoài, nhìn số phòng, đóng cửa lại, nói số điện thoại với đầu dây bên kia.

Cũng không biết đối phương nói cái gì, Cố Hi tuy rằng bất mãn, nhưng vẫn gật đầu, ừm a.

Quản Hồng Dật trố mắt ngoác mồm, tính tình Cố Hi rất bướng bỉnh, uống say hay không say đều giống nhau, căn bản không có khả năng nghe theo mệnh lệnh của người khác, huống chi đối phương còn là một alpha.

Thấy Cố Hi cúp điện thoại, Quản Hồng Dật mới hỏi: “Người gọi điện thoại cho cậu là alpha?”

Cậu không phải bình thường ghét alpha nhất sao? Trong khoảng thời gian tôi bế quan, cậu đã xảy ra chuyện gì?

Cố Hi gật gật đầu.

“Nói chuyện yêu đương à?” Sống lâu mới thấy đó.

“…” Lời này giống như chọc trúng nỗi đau của Cố Hi, trầm mặc xuống.

Nhìn Quản Hồng Dật lâu ơi là lâu, lúc Quản Hồng Dật sắp không chịu nổi, Cố Hi nói hai chữ: “Bạn bè…cũng không phải, cậu ta thương hại tôi.”

Ngắn ngủi vài chữ, tuôn ra vô số thông tin.

Quản Hồng Dật cẩn thận nhìn cậu: “Cậu không phải là…thầm mến chứ?”

Cố Hi nhìn chằm chằm vào con bánh bao heo heo con bị chọc thật lâu, đầy nhân kim sa cảm giác giống như chính cậu, thật khó coi. (Bánh bao kim sa đó)

Cố Hi cắn một cái, lẩm bẩm ‌: “Thật khổ.”

“Alpha làm sao có thể từ chối cậu được?” Kiếp trước alpha này là thánh tăng sao? Là loại không phá giới kia.

Cố Hi ăn quá nhanh, có chút nghẹn đến, vỗ vỗ cổ họng, uống hết rượu trong ly, mới nuốt xuống, khôi phục lại: “Cậu ấy thích con gái. ”

Quản Hồng Dật có chút hiểu, đích xác là có loại thẳng A này. Chỉ có hứng thú với nữ giới, giữa nam nữ vẫn có chút rào cản, trình độ quyết định bởi trình độ thẳng thắn của đối phương.

“Tại sao tôi không phải là nữ?” Cố Hi có chút mê man, châm lửa vào cốc, rồi xoay một vòng.

Quản Hồng Dật nhìn không nổi Cố Hi như vậy, người này bởi vì mĩ mạo và pheromone, từ nhỏ đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện.

Rõ ràng cậu là một omega như vậy cần phải được nâng niu, nhưng đám alpha kia không ai thấy được điểm tốt của cậu.

“Cậu rất tốt, Hi Hi. Cậu ta không thích cậu, đó là tổn thất của cậu ta. Chúng ta liền bỏ miếng thịt thối này, cậu xứng đáng gặp người tốt nhất.” Quản Hồng Dật ôm đầu Cố Hi, an ủi cậu như khi còn bé.

“Cậu là nam O, ước mơ làm nữ O chi? Các nàng so với cậu không đẹp hơn hay là so với cậu năng lực hơn.” Quản Hồng Dật hận không thể rèn sắt thành thép

Cố Hi ngửi thấy mùi quen thuộc, nhắm chặt mắt lại: “Mẹ nam của con thật tốt.”

“Cút đi, lão nương còn trẻ, cái miệng này của cậu thật đáng khâu lại.”

Cố Hi cười khanh khách.

Cười xong dần dần mất đi nụ cười.

Cậu vỗ vỗ ngực, chỉ vào tim: “Cậu ta ở đây, nếu móc xuống, tôi sẽ chết.”

Quản Hồng Dật sững sờ nhìn cậu‌.

Cố Hi bỗng nhiên ngẩng đầu: “Tiểu Hồng, cậu ta là Vinh Kinh.”

Quản Hồng Dật: “!” Đệch mợ,

Cố Hi bình tĩnh mà nhìn ‌ hắn: “Chúng ta công bằng cạnh tranh đi.”

Quản Hồng Dật: Tôi không muốn cạnh tranh, tôi chỉ muốn im lặng.

Lúc này, nhân viên phục vụ ngoài cửa gõ cửa, Quản Hồng Dật buông Cố Hi ra.

Nhân viên phục vụ đem canh giải rượu Quản Hồng Dật gọi tới, lúc này ngoài cửa đi ngang qua một lão tổng bộ dáng sơn hải, chợt nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. Đó không phải là Cố Hi trước kia cự tuyệt quy tắc ngầm, hơn nữa trở tay đưa hắn vào trại tạm giam sao?

Địa Trung Hải lập tức buông mỹ nhân trong lồng ngực ra, đi vào.

“Yo, đây không phải là Cố Hi sao? Sao cậu lại ở chỗ này, bằng không chúng ta đi qua phòng riêng ngồi một chút?”

Mùi thuốc lá nồng nặc, mùi rượu nồng nặc, khiến Cố Hi có chút buồn nôn, cậu ghê tởm nhất người hút thuốc.

Phát hiện khí tức dâm tà trong mắt người này, Cố Hi trở tay hắt rượu trong tay qua, đem đối phương rửa sạch, lạnh đến thấu tim.

Địa Trung Hải nào nghĩ vừa mới tiến vào nói một câu, liền chịu loại nhục nhã này, đẩy nhân viên phục vụ tiến lên khuyên can ra. Nhân viên phục vụ thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy ra tìm quản lý.

Địa Trung Hải lau rượu trên khuôn mặt: “Cậu đừng có rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Cậu có biết người trong phòng riêng của tôi không, vị kia, cậu không thể trêu vào đâu! Thức thời thì đi theo tôi!”

Cố Hi né tránh bàn tay đưa tới của Địa Trung Hải, đột nhiên đứng lên.

Cầm lấy bình rượu bên cạnh, loảng xoảng một tiếng, đem bình rượu mạnh mẽ đạp vào mặt bàn, mảnh vỡ văng khắp nơi.

Có một mảnh vỡ văng lên gò má của Cố Hi. Địa Trung Hã bị tác phong tàn nhẫn của Cố Hi làm kinh sợ, cảm giác mình đã gặp phải một kẻ điên.

Cố Hi cầm nửa đoạn bình rượu, màu đỏ của rượu lướt theo ngón tay cậu mà trượt xuống. Ngón cái Cố Hi lau máu trên mặt, trộn lẫn với rượu, giống như con mèo lười biếng nhẹ nhàng liếm liếm ngón tay.

“Ông vừa mới nói cái gì?”

Địa Trung Hải không dám tiến lên, có chút sợ hãi: “Câu, cậu cậu đừng có hành hung ở chỗ này!”

Cố Hi nhìn alpha tước mắt lá gan còn nhỏ hơn cả omega, cười đơn thuần vô hại: “Ông suy nghĩ nhiều rồi, tôi đối phó với chính mình. Đến lúc đó là: Omega nào đó bị bạo lực, vì tự vệ chỉ có thể tự làm hại mình —— tiêu đề tin tức này thế nào?”

Địa Trung Hải nhìn thấy sát khí trong con ngươi lạnh lùng của Cố Hi, sợ tới mức từ trong xương tủy bốc lên một cỗ hàn khí.

Lúc này, hành lang truyền đến giọng nói thân thiết và ngọt ngào của quản lý: “Vinh tiên sinh, ngài thấy tầng hai có phòng VIP, nếu không tôi đưa cậu lên đó?”

Sát khí toàn thân Cố Hi trong nháy mắt thu liễm, trở nên nhu nhược lại vô hại. Quản Hồng Dật nhìn cũng khiếp sợ, cậu còn có thể trở mặt à.

Địa Trung Hải cũng không kịp phản ứng, Cố Hi lẹ mắt nhét nửa chai rượu vào tay Địa Trung Hải.

Cố Hi cuống quýt nhìn xung quanh một vòng, ngồi xuống thảm trải sàn, nhu nhược cúi đầu, tựa như tiểu bạch hoa bị khi dễ.

Quản Hồng Dật: “…”

Địa Trung Hải: “…”

Vinh Kinh từ chối lời chào hàng của quản lý, anh không không ngờ mình vừa tới đã được tôn sùng làm khách VIP. Lúc đăng ký, nhân viên đón khách liền phát hiện hắn là VIP kim cương đen. Không có gì khác, chính là tấm thẻ vàng trước kia Ngô Hàm Thích đưa, thẻ kia tự động để cho người nắm giữ có được thân phận VIP của tất cả sản nghiệp dưới trướng Ngô thị.

Vinh Kinh cự tuyệt lời giới thiệu của quản lý, dọc đường tìm kiếm số phòng trong miệng Cố Hi.

Phát hiện ở cửa kia có một omega nữ tay chân luống cuống, Vinh Kinh tăng nhanh bước chân: “Không cần, tôi tìm người.”

Vinh Kinh vừa tới cửa, liền nhìn thấy hỗn loạn bên trong, một người đàn ông trung niên thoạt nhìn không có ý tốt tay cầm bình rượu, rượu còn sót lại chảy tí tách trên thảm trải sàn.

Mà Cố Hi hình như bị đẩy ngã, phụ cận còn có mảnh thủy tinh, cũng không biết có bị trầy xước hay không.

Cố Hi đang cúi đầu, cũng không nhìn thấy biểu tình.

Vinh Kinh nhìn cảnh kinh hồn bạt vía này, một cước đá văng Địa Trung Hải, dich mấy mảnh thủy tinh ra, kéo người vào trong ngực mình.

“Cậu sao rồi, có bị thương không?” Vinh Kinh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Cố Hi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Quản Hồng Dật đang làm người qua đường.

“Tôi rất sợ.” Cố Hi nhát gan vùi mặt vào ngực Vinh Kinh, lắp bắp nói.

Quản Hồng Dật nhìn Vinh Kinh một chút, cái alpha này vẫn giống như lần đầu tiên gặp. Vừa đẹp trai lại đang nổi giận. Liền nhìn về phía Cố Hi, nhu nhược như vừa bị gió thổi gục, omega này là ai, tôi quen không?

Tôi vừa rồi an ủi người đang cô đơn kia mà.

Vinh Kinh vỗ vỗ mái tóc mềm mại của Cố Hi, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, tôi tới rồi.”

Địa Trung Hải bị đá đến nhe răng trợn mắt, Vinh Kinh vốn là một cao thủ, vừa rồi còn không lưu lại sức, Địa Trung Hải cảm giác như mình giống như bị gãy xương.

Địa Trung Hải lại vừa vặn nhìn thấy sự khinh miệt trong mắt tiểu tình nhân, cảm thấy toàn bộ mặt mũi của mình đều mất sạch.

Hắn càng ngày càng tức giận: “Cậu là ai?” Từ đâu mà tới?

Vinh Kinh: “Nam nhân của cậu ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi